Đang ngắm thiếu nữ mê say cả người,
Bỗng dưng biến mất nụ cười,
Tự nhiên thay đổi đất trời là sao?
***
Thế giới nội tâm của người trưởng thành thật phức tạp. Khi đối diện với các vấn đề như tình cảm, tiền bạc… đa số chúng ta lại trăn trở, nghĩ suy đủ đường, loanh quanh luẩn quẩn một hồi rồi đi vào ngõ cụt. Thật ghen đáng khen ngợi những người có thể dứt ra và càng khâm phục hơn khi họ kiên trì với con đường đã chọn.
Tuy thế, đôi lúc chúng ta cũng cảm thấy ghen tị với nhiều kẻ không mất quá nhiều thời gian để quyết định. Nhưng thực chất có phải tâm tư bọn họ đơn giản không? Ngược lại là đằng khác. Những người này trải qua đủ loại vấn đề nên mới luyện được cho bản thân lối suy nghĩ như vậy…
***
Nam choàng tỉnh, thở hồng hộc, lau mồ hôi ướt lạnh trên trán, nghĩ lại giấc mơ mà vẫn chưa hết rùng mình.
- Yo! Gặp ác mộng à?
Thành thấy thằng bạn đã khỏe lại, bèn hỏi thăm, đồng thời đưa cho cốc nước cam vắt to đùng. Nam đón lấy, cười đáp:
- Cũng không có gì, hờ hờ. Cảm ơn cậu nhá! À mà tớ ngủ được bao lâu rồi?
- Cậu hôn mê mất 2h34p. Lúc vừa gặp đã thấy lăn quay ra nền nhà, người co giật đau đơn, mồ hôi ròng ròng, trán nóng, nhiệt độ cơ thể cao nhưng lại kêu lạnh... Triệu chứng như sốt rét ý. Cũng hên là tố chất thân thể của siêu năng lực gia như cậu vốn hơn người bình thường nên mới không xảy ra vấn đề quá lớn.
- Ôi may thật đấy!
Thế rồi Nam bắt đầu kể lại quá trình đụng độ Eredar, dĩ nhiên là cậu không biết rằng đó chỉ là phân thân.
Thành nghe xong, xoa cằm suy tư:
- Hừm, các nhân vật trong truyện, game... dần xuất hiện ở thế giới hiện thực. Phải chăng đây là dấu hiệu của một biến động kinh khủng nào đấy?
- Cái này thì chịu. Có lẽ tầng quản lý cấp cao của RDISP mới rõ ràng. Chúng ta vừa gia nhập nên chưa thể biết được. Nhưng quan trọng bây giờ là cần xác định xem Tuyết vẫn bình an hay bị con quỷ đó bắt đi.
Nam lo lắng, bấm số điện thoại của đối phương.
Mặc dù đã lâu rồi cả hai không liên lạc bằng điện thoại, người khác thì có thể đổi số, nhưng anh chàng biết cô vẫn giữ nguyên.
“An empty street
An empty house
A hole inside my heart
I"m all alone
The rooms are getting smaller…”
Giai điệu nhạc chờ nhẹ nhàng của bài hát “My Love” (Westlife) vang lên. Sau một lúc khá đài, đầu bên kia là giọng nói dịu dàng, ấm áp:
- Alô! Ai dấy ạ?
“Ôi may quá, đúng là Tuyết. Mà cậu ấy xóa số điện thoại của mình thì phải? Thôi kệ, không sao, Tuyết vẫn an toàn là tốt rồi”.
Nam mừng vì cô bạn không gặp vấn đề gì, nghĩ thầm và đáp:
- A… Tuyết phải không nhỉ? Tớ là Nam này! Tớ mới đổi điện thoại nên bị mất danh bạ. Nay liên lạc lại ý mà! Cậu dạo này khỏe chứ?
- Ồ Nam à? Cám ơn! Tớ vẫn khỏe! Cậu thì sao?
- Hì hì… Cũng bình thường thôi. Ờ… Đêm hôm làm phiền giấc ngủ của cậu, tớ xin lỗi nhá! Chào cậu! Chúc ngủ ngon!
- Vậy… chúc ngủ ngon!
Anh chàng tắt máy, thở phù một hơi. Bên cạnh, Thành quan sát xong, liền nói:
- Vậy là cô ấy vẫn ổn nhỉ? À lúc cậu “đếm số” thì mẹ cậu gọi điện đó, bảo đi chơi về sớm.
- Ừ! Thế để mai bọn mình bàn tiếp. Cám ơn nhé! Tớ về đây!
Nam đứng dậy, cơ thể còn hơi đau nhức nhưng về cơ bản là ô kê con dê. Cậu tạm biệt thằng bạn và phóng vút đi.
***
Tuyết nhận xong điện thoại, chợt nhớ ra mình định liên lạc với Yuki, bèn lập tức gọi. Nữ ninja bắt máy, nghe hỏi thăm liền thuật lại sự việc, dặn dò đối phương nếu có gặp nhóm nào tương tự Eredar (vẫn chưa biết là phân thân) thì phải tức khắc chạy trốn.
Tuyết gật đầu đồng ý. Bản thân cũng không am hiểu chiến đấu nên ưu tiên rút lui. Tuy vậy, cô lại nghĩ rằng nếu có cả người vô tội thì hiển nhiên sẽ giúp đỡ họ, dù sao mình sở hữu siêu năng lực mà.
Bọn họ hàn huyên tâm sự một lúc rồi kết thúc, ai nấy đi ngủ…
***
Nhà của Yuki…
- Chậc…Nếu không nhắc tới khí chất thì hai đứa giống nhau như hai giọt nước vậy!
Âm thanh cảm khái của một chàng trai bên cạnh nữ ninja vang lên. Thật bất ngờ, người này chính là Itachi!
Cô gái nghe thế, ra vẻ không bằng lòng:
- Ý anh là cô em này chẳng dịu dàng như người ta chứ gì?
- Chà chà… Mỗi người mỗi khác, sau có thể đánh đồng được? - Anh trả lời theo kiểu lảng tránh vấn đề.
- Thôi tạm tha cho anh vậy! Ai bảo em là người rộng lượng cơ chứ?
Yuki nói đến đây, dừng chút như suy nghĩ gì, ngập ngừng nói:
- Ông ấy… thế nào rồi ạ?
Nghe câu hỏi ẩn chứa sự quan tâm của em gái, trong lòng Itachi cũng vui mừng vì Yuki không còn quá giận dỗi người cha của mình.
“Xem ra con bé đang dần chấp nhận sự thật, trưởng thành hơn!” - Anh thầm nghĩ và mỉm cười đáp:
- Nếu biết tâm tư này của em thì chắc Sensei vui lắm. Sức khỏe hiện tại của ông ấy cũng bình phục đôi chút. Chỉ là Sensei phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm nên có rất ít thời gian dành riêng cho mình.
- Nhưng mà ông ấy cũng không thể giữ bí mật với em suốt hơn 20 năm như thế. Mấy tiếng xin lỗi là xóa hết được đau thương ư? Em… em cũng muốn có một gia đình như bao người khác…
Tới đây thì nữ ninja khó kìm lệ rơi. Cứ mỗi lần nhắc tới chuyện nhà, cô lại rưng rưng nước mắt. Mặc dù vẻ ngoài lãnh tĩnh, mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong nội tâm vẫn tồn tại những khoảng trống, điểm yếu mềm.
Itachi lấy chiếc khăn mùi xoa đưa cho em gái, an ủi:
- Việc gì cũng có hai mặt phải không? Sensei làm vậy để đảm bảo an toàn, tạo điều kiện cho em có thời gian phát triển. Em biết đấy, kẻ địch của chúng ta vốn rất cường đại, đặc biệt là “hắn”. Chứ thực ra ông ấy chỉ muốn làm một người bình thường, sống vui vẻ cùng gia đình.
Yuki còn đang chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc buồn, nói:
- Em hiểu chứ. Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, nhưng ông ấy lại một mình đảm đương. Đó không phải quá nhẫn tâm với bản thân sao?
Itachi bình tĩnh đáp:
- Ai bảo là chỉ có mỗi Sensei? Em quên rằng còn có chúng ta và vô vàn các chiến binh anh hùng khác nữa. “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Ông ấy gánh vác tỷ trọng nhiều nhất, nhưng như thế vẫn chưa đủ, tất cả phải đồng lòng góp sức thì mới hoàn thành sứ mạng chung.
Hai anh em cứ thế tâm sự với nhau. Người ta vẫn nói, có trò chuyện thì mới giải tỏa khúc mắc trong lòng, tinh thần thoải mái hơn.
***
Anh Quốc…
Thành phố London…
“London là thủ đô của Anh, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, đồng thời là thành phố lớn nhất Vương quốc Liên hiệp Anh và cũng là khu vực đô thị rộng thứ hai về diện tích trong Liên minh châu Âu (EU). London được người La Mã lập ra 2000 năm trước đây với tên gọi đầu tiên là Londinium (London thuộc La Mã). Trung tâm chính từ xa xưa của London là Thành phố London, hiện vẫn giữ được ranh giới rộng hàng dặm vuông từ thời Trung Cổ trên quy mô lớn. Sớm nhất cũng từ thế kỷ 19, tên gọi “London” mới được biết đến như một đô thị lớn phát triển quanh trung tâm chính. Sự sáp nhập của những vùng đô thị liên hoàn tạo thành vùng London và vùng hành chính Đại London do thị trưởng London và Hội đồng London điều hành thông qua đắc cử”. (Theo Wikipedia).
Trong quán café nhỏ, có một người thanh niên đang ngồi ăn sáng. Dáng vẻ anh ta cao lớn, da trắng, tóc bạch kim, khuôn mặt điển trai, thân hình cân đối, đầy khỏe mạnh, thật không khác gì một minh tinh cả. Đặc biệt, đôi mắt xanh dương mang ánh nhìn xa xăm như luôn chất chứa nỗi ưu tư, càng làm toát lên khí chất phong trần xuất chúng. Bất kì ai nếu quan sát nó đều khó kìm nổi sự say mê trước vẻ đẹp của “cửa sổ tâm hồn” chàng trai này.
Cùng bàn anh ta là một bé gái khoảng 8-9 tuổi, tóc vàng, da trắng, trán rộng, gương mặt sáng sủa, mắt đen to tròn, hiện nét dịu dàng mà hoạt bát, vô cùng đáng yêu.
Thanh niên nọ chính là Yurnero, còn cô bé kia là người mới quen nhưng đã thân thiết giống cha con, tên là Mabel - mang ý nghĩa như sự khả ái của em vậy.
Chàng kiếm khách vừa ăn, vừa ngẫm nghĩ về những chuyện mới trải qua khi xuyên thời không đến thế giới mới: Trái Đất.
Các hình ảnh thoáng hiện, lướt ngang tâm trí...
***
Trở lại trận đụng độ...
Ầm ầm...
Khói lửa, hơi nước, gió lốc, bụi bặm tan đi, Yurnero vẫn sừng sững không sao, chẳng hề suy suyển chút nào.
Jame thở dốc một cách khó nhọc, than thở:
- Oh my God! Ông anh bá đạo thế cơ à?
Thanh niên chưa hết kinh ngạc với các màn biểu diễn nãy giờ. Ví dụ thanh Lam Hỏa Chiến Đao Dawnbringer của bản thân nóng tới 4000 độ C, chém sắt như chém bùn lại không chặt nổi nhánh cây được bao bọc bởi lớp năng lượng màu vàng nhạt của đối phương.
Cậu nhìn sang đồng đội, bọn họ cũng có chung cảm nhận giống vậy. Cả bốn pháp sư hợp lực nhưng chả thể hạ gục đối phương. Ngược lại, các thanh niên đều “ăn hành” đến tối tăm mặt mũi. Bây giờ, nhìn ai cũng chật vật tựa một đám ăn mày, còn đâu vẻ thanh xuân lịch lãm như ban đầu.
Chàng kiếm khách thu hồi sức mạnh và khí thế, nhẹ nói:
- Luận bàn tới đây thôi! Tôi biết mọi người còn nghi ngờ, thắc mắc, nhưng xin cứ yên tâm, danh dự của Vô Danh này đủ để đảm bảo rằng tôi không hề có ác ý, cũng tương tự như các bạn tiếp cận tôi lúc đầu. Nếu hai bên đều mang thiện ý hòa bình thì chúng ta kết thúc tại nơi đây. Hữu duyên tái ngộ!
Yunero ôm quyền, nở nụ cười thân thiện, rời đi với phong thái ung dung tiêu sái. Chỉ là... nhìn bóng lưng, người khác lại cảm nhận được nỗi ưu sầu, cô độc và tang thương...
Jame ngẩn ngơ:
- Ơ vậy là xong à?
Henry đáp luôn:
- Cậu còn muốn cái gì nữa? Mọi phương diện của anh ta đều hơn đứt bọn mình. Nếu thực sự là địch thì chúng ta chẳng đứng nổi rồi.
Anna tiếp lời:
- Mà anh ấy dùng cái tên Vô Danh, có vẻ như là biệt hiệu. Xem cách ăn nói giống kiểu “hiệp khách giang hồ” của phương Đông. Liệu có phải đệ tử của mấy môn phái ẩn thế bên đó không nhỉ?
Carlos kết luận:
- Dù sao mọi chuyện đã tạm thời kết thúc, không có thương vong gì cả. Hơn nữa là chúng ta cũng thu được kha khá kinh nghiệm chiến đấu nhờ trận giao thủ lần này. Vậy nên bây giờ cần trở về và báo cáo với ông thôi.
- Ừ! Xuất phát nào! Lần sau tớ sẽ không thua anh ta đâu!
Jame lại hừng hực quyết tâm, dẫn đầu mọi người hồi căn cứ. À quên, trước đó cả bọn còn phải dọn dẹp đống hỗn độn vừa nãy, ngụy trang cho quang cảnh không quá bất bình thường.
Về phần Yurnero, mặc dù ngoại thương đã ổn nhưng vẫn cần thời gian chậm rãi khôi phục nội thương, ước chừng một tháng. Vả lại, chiến đấu với bốn pháp sư làm tiêu hao gần hết chút năng lượng ít ỏi mới tích cóp, cụ thể là hỗn nguyên lực, dạng kết hợp của ma lực và linh lực.
Anh có thể sở hữu loại năng lượng này là do bản thân vốn dĩ thừa hưởng hai loại năng lượng kia từ bố và mẹ, sau đó tìm tòi, nghiên cứu, sáng tạo, thử nghiệm và phát triển khá lâu.
Chàng kiếm khách rời khỏi khu rừng thì gặp một con đường nhựa, lựa chọn rẽ phải, tiếp tục dọc theo nó. Thỉnh thoảng, anh gặp mấy chiếc ô tô ngang qua trên đường, khoảng hơn nửa tiếng sau thì tới nhà máy, rồi cánh đồng lớn, trên trời là máy bay đang rải phân…
Kíííttt…
Một chiếc BMW 3 Serries 320i 2010 màu bạc dừng bên cạnh Yurnero, cửa kính xe mở ra, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt phúc hậu cười hỏi:
- Này anh bạn trẻ! Anh có cần đi nhờ không?
- À vâng! Vậy xin cảm ơn chú!
Anh chàng tỏ ra lễ phép. Dù sao từng tiếp xúc với nhiều người nên các quy tắc ứng xử cơ bản là khó quên. Trong lòng bây giờ cảm thấy thật may khi có người cho quá giang bằng một phương tiện… kì lạ!
Về phần có ác ý? Với đẳng cấp của bản thân mà không cảm nhận được thì khá an toàn.
Xe bon bon chạy, ông chú tiện thể mở một bài nhạc đồng quê (country music), ca khúc mang tên “Something in the water”, được trình bày bởi nữ ca sĩ nổi tiếng Taylor Neris:
“He said I"ve been where you"ve been before
Down every hallway"s a slamming door
No way out, no one to come and save me
Wasting a life that the Good Lord gave you
There"s somebody saying what I"m saying to you
Open my eyes and told me truth
He said: just a little faith and it"ll all get better
So I followed that preacher man down to the river…”
Giai điệu trữ tình tuyệt vời của bài hát làm không khí càng thêm dễ chịu, thoải mái, tinh thần thư thái rất nhiều. Chỉ là… Yurnero cảm giác… quen thuộc lắm…
Ông chú vừa lái, vừa nghe nhạc, vừa giới thiệu:
- Tôi là Smith. Cậu là khách du lịch sao? Xem chừng cậu đã gặp khó khăn thì phải. Còn đồng đội đâu hết rồi?
Anh chàng nghĩ mình đã đi nhiều vùng đất nên cũng có thể gọi là “du lịch”, bèn đáp:
- Dạ… đúng vậy. Cháu là Ken. Cháu đi một mình, không có ai đồng hành. Hôm qua đụng độ thú rừng, may không sao
Ông chú gật gù:
- Đi riêng lẻ cũng có thú vui của nó, mặc dù kèm theo nguy hiểm nhiều hơn. Nhưng tuổi trẻ nên như thế. Hà hà… Nhờ vụ hồi đấy mà tôi đã gặp bà nhà đó. Vậy chàng trai có cô nào chưa?
- Cháu đã từng, chỉ tiếc là…
Nói đến đây, Yurnero lại nhớ về hình ảnh yêu dấu kia. Ông chú cảm thấy không khí chợt trầm lắng, an ủi:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng chuyện buồn nào cũng sẽ qua. Cậu còn trẻ, buông bỏ được là tốt, còn cả hành trình dài phía trước mà. Trước đây tôi cũng quen vài cô rồi cuối cùng mới đến bà nhà đấy.
- Vâng, cháu cảm ơn lời khuyên của chú.
“Buông bỏ sao? Trừ phi mình giết được hắn!” - Anh chàng thầm nhủ.
- À cậu thay bộ quần áo mới đi, bên cạnh là của thằng con tôi, hi vọng phù hợp. Yên tâm là nó không phàn nàn đâu, tính nó phóng khoáng lắm.
- Tiện nghi cho cháu quá, hì hì.
Yurnero cười đáp, xong thay đồ. Trang phục gồm giày thể thao cùng màu quần jean đen, áo cộc xanh nước biển. Mọi thứ rất vừa vặn, xem ra con của ông chú có dáng người giống mình. Tuy nhiên, phong cách của chúng khá lạ.
- Chà chà… Đẹp trai hơn thằng con tôi rồi. Tôi còn tưởng cậu là diễn viên người mẫu nào đó cơ. Ha ha…
Ông chú tấm tắc khen. Sau đấy, bọn họ tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau.
Một tiếng trôi qua, cả hai tới thị trấn. Khi xuống xe, ông chú đưa cho Yunero ít tiền, nói:
- Tôi giúp cậu được chừng này thôi. Đồn cảnh sát ở đây, cậu vào báo với họ rồi làm thủ tục giấy tờ các thứ. Quen nhau cũng là may mắn, nếu sau này có duyên thì biết đâu gặp lại.
- Thật lòng cảm ơn chú rất nhiều. Vậy hẹn gặp chú trong một ngày gần nhất.
- Tạm biệt! (x2).
Yurnero nhìn chiếc xe rời đi, khuất tầm mắt, chuyển sự chú ý sang xung quanh. Anh rất ngạc nhiên, tự hỏi: “Phải chăng đây là cố hương của Aurel?”.
(P/s: Aurel Vlaicu - The Gyrocopter là một nhân vật trong DoTA, sẽ đề cập sau).
Yurnero từng nghe vị quân nhân nhân đó kể về quê quán của mình. Đấy là nơi khoa học kỹ thuật, công nghệ máy móc điện tử… áp đảo hoàn toàn ma pháp. Nhìn những phương tiện giao thông kia không tỏa ra chút dao động ma thuật nào nên ban đầu bản thân mới cho rằng như vậy.
Tuy nhiên, sau nhiều lần quan sát, đặc biệt là con người, anh kết luận:
“Vẻ ngoài không giống, vì ông ấy nói dân tộc của mình có một số đặc điểm hình dáng tương tự nhau, ví dụ chiều cao khiếm tốn, tai nhọn… Với cả những người này tuy dùng ngôn ngữ Nhân Tộc như mình, nhưng về ngôn từ, cách ăn mặc, phương thức di chuyển, tiền tệ… lại khác, so với bên Liên Minh cũng chả phù hợp. Như thế có nghĩa đây là một vùng đất mới chăng?”.
Yurnero cảm thấy tạm ổn, có thể tranh thủ thời gian cho bản thân dưỡng thương. Chỉ là không biết điều gì chờ đợi ở hành trình phía trước.
Anh chưa quyết định vào đồn cảnh sát. Nghe ông chú nói chỗ này giúp xử lý giấy tờ tùy thân, chắc là thẻ thông hành. Xem ra luật pháp rất nghiêm ngặt. Nhưng trước đó cần kiếm thứ gì lót dạ đã.
Yurnero dạo quanh, thấy một cửa hàng ghi “BÁNH MÌ VIỆT NAM”, nhìn hình ảnh có vẻ giống đồ ăn, rất đẹp mắt, ghé vào, gọi một suất.
Trông các thực khách, anh bắt chước, cắn một miếng “Bánh mì Pâté”, cảm nhận hương vị, gật gù, tấm tắc khen ngon. Lớp ngoài giòn, ruột mềm mịn, kết hợp thịt, rau… làm nên món ăn tuyệt vời. Tiếp tục là hai suất nữa…
Trong quá trình ăn uống, Yurnero vẫn quan sát, càng thêm khẳng định nơi này khác biệt các vùng đất đã qua. Ví dụ các nước như Mỹ, Nga, Trung Quốc, Nhật bản, Triều Tiên… không phải bảy vương quốc loài người đã biết. Khu vực đang dừng chân gọi là Coleford, Anh.
Bản thân vốn khá cẩn thận, do đó, anh hiểu thế nào là “nhập gia tùy tục”. Không “thẻ thông hành”, vô gia cư… ở đất nước có luật lệ nghiêm ngặt thì bất ổn.
Vấn đề là mấy “cảnh sát” trong đồn chắc chắn sẽ hỏi quê quán, gốc gác… mà kiếm khách như mình thì nay đây mai đó. Quê hương cũ đã bị tàn phá rồi. Cũng không thể nói mấy vương quốc kia, sẽ gây hiểu nhầm.
Kết luận là đành sử dụng chút mánh khóe vậy!
Yurnero vào đồn. Tiếp đón anh là một nữ cảnh sát trẻ trung và xinh đẹp. Cô mỉm cười nói:
- Chào anh chàng điển trai. Tôi có thể giúp được gì cho anh?
- À chút việc vặt thôi mà!
Hai người đối mặt nhau. Nữ cảnh sát bỗng cảm thấy chàng trai trước mắt rất quen, rất quen…
Sau hai giờ đồng hồ, mọi thủ tục về giấy tờ của Yurnero đã hoàn thành. Hiện tại thì anh là một công dân Anh Quốc chính gốc!
Thủ đoạn được dùng để qua mắt bọn họ là phép thôi miên, hiển nhiên phải cần tới chút năng lượng ít ỏi trong người.
Yurnero xem bản đồ, tìm kiếm nơi để trọ qua đêm. Cơ mà nhìn mãi nhưng… chả thấy!
- Hì hì, anh chàng đẹp trai cầm ngược rồi kìa!
Tiếng cười khúc khích vang lên. Yurnero ngẩng đầu quan sát thì thấy đó là một cô gái tóc đen quyến rũ, sở hữu thân hình nóng bỏng trong bộ váy đỏ.
- À à, trời tối nên tôi hơi lóa mắt. Cảm ơn cô nhé! - Anh gãi đầu, đáp.
Cô gái lả lướt tiến gần hơn, cố ý để lộ chút vòng một bắt mắt, cái eo nhỏ nhắn, cặp đùi thon dài, trắng trẻo, hỏi:
- Anh có cần tôi giúp chút gì chăng?
Yurnero trả lời, giọng không nhanh không chậm:
- Tôi muốn tìm một nhà trọ ở. Tôi là khách du lịch mà.
- Ồ… Ra vậy! Nếu anh không ngại thì có thể tới nhà tôi đêm nay, hì hì.
Cô gái ném cho đối phương ánh mắt đầy mị hoặc. Tuy thế, anh chàng bình tĩnh, mỉm cười từ chối:
- Tất nhiên là tôi ngại rồi! Tôi vốn sống độc thân đã lâu nên không quen có người ở cùng.
Cô gái được đà lấn tới:
- Ây da… Vậy anh càng phải thử cảm giác sống với người khác, đặc biệt là cùng một phụ nữ hấp dẫn như tôi.
- Cha tôi bảo phụ nữ càng đẹp thì càng độc.
- Hẳn là ông ấy cũng thú vị như anh nhỉ?
- Cha tôi cộc tính lắm. Mà thôi, bạn cô đang đợi kìa. May là cô gặp tôi chứ phải mấy tên háo sắc thì trò đùa của cô khéo phản tác dụng đấy.
Yurnero tỉnh táo vạch trần đối phương, khiến cô gái thoáng ngạc nhiên. Cô hơi ngượng ngùng, xong rất nhanh bình thường, nói:
- Con mắt anh thật sắc bén. Cơ mà tôi tin gã đẹp trai như anh không phải loại người đó. Trực giác của phụ nữ rất chính xác đấy, hì hì. Tạm biệt anh, có duyên gặp lại!
Cô gái thả một nụ hôn gió, uyển chuyển bước về phía đồng bạn đằng xa, cũng là một mĩ nhân không kém.
Anh chàng mỉm cười, lắc lắc đầu rồi chăm chú nhìn bản đồ. Sở dĩ bản thân phát hiện cô gái đang trêu là nhờ vào khả năng cảm nhận cảm xúc của mình. Năng lực này rất tiện dụng, nhưng sự ra đời của nó là cả một câu chuyện đau thương.
***
Hai cô gái rời đi, trên đường lại bàn luận về Yurnero. Cô váy trắng cười nói:
- Xem ra tài năng cua trai của cậu bị phế rồi. Ha ha…
Cô váy đỏ tự tin đáp:
- Yên tâm là còn dịp khác!
- Hở? Cơ hội nữa là sao? Có thấy hai người trao đổi số điện thoại đâu?
- Bí mật! Hì hì…
***
10 giờ tối…
Yurnero theo bản đồ, tìm đến một nhà trọ khác. Mấy nhà trước đấy khá đắt so với số tiền ít ỏi được hỗ trợ từ ông chú Smith tốt bụng. Và anh không muốn dùng phép thôi miên để kiếm tiền bất chính. Nếu nhà tiếp theo cũng tương đương thì đành ở vậy.
Bỗng nhiên…
Yurnero thấy ba người đàn ông da trắng chạy từ trong một con hẻm ra, dáng vẻ thần bí, gấp gáp, vội vã. Kẻ dẫn đầu sở hữu thể hình cao gầy, kẻ lực lưỡng vác một bao tải nhỏ, kẻ thấp lùn ở phía sau cùng.
Anh nhíu mày, trực giác nói rằng ba người kia bất bình thường, bèn sử dụng siêu năng lực, liền phát hiện cảm xúc của bọn họ giống như vừa làm việc xấu xa, mặc dù đang dần ổn định nhưng không thể giấu được khả năng cảm nhận.
Yurnero là một kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa nên tất nhiên đứng ra chặn đường nhóm tình nghi, hỏi vu vơ:
- Đêm hôm thế này, mấy người vác bao tải đi dạo chơi chăng?
Gã lực lưỡng ngông cuồng nói, giọng ồm ồm:
- Thì sao? Liên quan tới mày à?
Gã cao gầy khoát tay ra hiệu ngừng lại, mỉm cười, bình tĩnh bảo:
- Đúng vậy! Chúng tôi đi dạo thôi, tiện thể mua ít đồ về nhà liên hoan.
Gã thấp lùn phụ họa:
- Chuẩn không cần chỉnh!
Yurnero gật gù:
- Ồ! Ra thế! Nhưng mà... Bỏ bao tải ở lại đã. Và thuật thôi miên của ngươi vô dụng với ta.
Anh ngả bài luôn. Bằng đôi mắt sắc bén và thính giác siêu cường của một cao thủ, bản thân dễ dàng nhận ra bao tải chứa một ai đó đang ngủ, trông kích thước thì phần nhiều là trẻ con! Đồ ăn sao? Buồn cười!
Gã cao gầy thấy siêu năng lực của mình vô hiệu, biết là đã lộ tẩy, trầm giọng:
- Bọn tao đang giữ con tin. Mày khôn hồn tránh ra!
- Cũng được!
Yurnero trả lời làm ba tên thoáng ngạc nhiên. Nhưng chúng chưa kịp định thần thì ba âm thanh “bịch, bịch, bịch” và tiếng xương gãy răng rắc đồng thời vang lên.
Chỉ thấy ba thân ảnh bay một đoạn dài mấy chục mét, đập xuống mặt đường, còn trên tay anh là bao tải kia.
Ba gã phụn ọe ngụm máu lớn, kinh dị trước tốc độ và sức mạnh của đối phương, nhìn nhau, thầm kêu đen đủi vì hôm nay ra đường không xem bói. Bọn chúng định rút lui thì lại hoảng hồn do chẳng thể di chuyển bình thường, giống như mình bị tê liệt vậy.
Nếu có cao thủ võ thuật nào ở đây, hẳn sẽ biết nguyên nhân là do bị điểm huyệt!
Vì huyệt là nơi giao nhau, ra vào của các luồng khí, hay nói cách khác là năng lượng, cho nên khi bị điểm trúng một hoặc nhiều huyệt theo thứ tự nào đó, có thể cứu chữa người khác hoặc dẫn tới bất động, hôn mê, tử vong...
Phương pháp điểm huyệt của Yurnero rất đặc biệt, chỉ mình anh mới biết. Cho nên nhóm ba người chẳng những di động khó khăn mà còn không thể vận dụng sức mạnh, siêu năng lực.
Đúng lúc này, một đội tuần tra đêm của thị trấn đi ngang qua, trông thấy hiện trường, liền chạy vội đến, rút súng, đề nghị các bên giơ tay, bỏ mọi vũ khí xuống.
- Chậc... Mấy người kia mới là kẻ xấu kìa. Tôi vừa dạy cho bài học và cứu được... Hả! Một bé gái!
Anh hướng đám nọ nói và ngạc nhiên khi thấy nhân vật trong bao tải. Đó là cô bé tóc vàng xinh xắn, khoảng 6 tuổi, mặc chiếc váy hoa màu tím, giày đen, hiện tại đang ngủ.
Một cảnh sát, có vẻ là đội trưởng, tiến đến gần hai người, nhẹ nói:
- Đầu đuôi câu chuyện vẫn chưa rõ ràng nên mong anh vui lòng hợp tác với chúng tôi để tìm hiểu kĩ hơn sự việc.
- Rất sẵn sàng! Nhưng chúng ta nên đưa con bé về nhà trước rồi tiến hành xử lý công việc sau. Chờ tôi đánh thức nó đã.
Chàng kiếm khách nhẹ xoa huyệt thái dương của bé gái, thực chất là đưa một tia linh lực mỏng manh vào người, khiến nó chậm rãi tỉnh lại.
Lý do anh không sử dụng ma lực vì loại năng lượng này có tính chất bạo động, không dùng hỗn nguyên lực bởi nó vốn cao cấp, thân thể người bình thường, nhất là trẻ nhỏ càng không thể tiếp nhận.
Chỉ còn linh lực mang tính chất linh hoạt, dù không như nội lực có tính bình ổn nhưng cũng phù hợp với yêu cầu.
Cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn đám lạ mặt rồi như nhớ ra điều gì, giật mình sợ hãi, khóc toáng lên.
- A… Ngoan nào! Ngoan nào! Mọi chuyện ổn rồi! Đừng sợ! Có chú ở đây…
Yurnero vuốt vuốt mái tóc, xoa nhè nhẹ vào lưng nó, đồng thời an ủi, trong đó có sử dụng phép thôi miên, dĩ nhiên là mức độ rất nhẹ, nhằm xoa dịu áp lực tinh thần.
Cô bé cảm nhận được thiện ý chân thành và sự ấm áp của anh, dần ngừng khóc, tâm trạng nghiêng về phía ổn định hơn, tuy rằng vẫn còn thút thít.
Đội trưởng đội tuần tra lúng túng nói:
- Thật xin lỗi! Tôi quên mất điều đó. Vậy chúng ta đến nhà bé gái trước.
Rồi anh quay sang bảo đồng đội dẫn nhóm bắt cóc về đồn cảnh sát, còn mình và chàng trai bên cạnh sẽ tới nhà nạn nhân.
Bọn họ đi theo địa chỉ được đưa cho.
- Hu hu! Chú ơi! Chú đi nhanh hơn được không ạ? Bà cháu đang ốm mà không hiểu sao cháu lại bị bọn họ bắt tới đây. Hu hu…
Cô bé chợt khóc nhiều hơn, lo lắng vì tình trạng sức khỏe của bà. Đội trưởng đội tuần tra bèn nhắc thắt chặt dây an toàn rồi nhấn ga, phóng nhanh trên đường.
Khoảng 15 phút sau, ba người đến nơi. Đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, khá cũ, tận sâu trong ngõ, không gian chung quanh cũng nhiều căn hộ như vậy, tạo nên một vẻ ảm đạm, đơn điệu, vắng lặng...
- Bà ơi bà! Cháu về rồi đây ạ!
Bé gái nhanh nhảu chạy vào phòng riêng, hai gã trai cũng mau chóng theo sau. Trong này, người bà đang nằm trên giường, tay cầm chiếc bút và quyển vở, hình như vừa viết hoặc vẽ xong cái gì đấy.
Các vật dụng xung quanh khá ít, chủ yếu là treo nhiều bức tranh, ảnh về hoa quả, cánh đồng, chân dung... Đáng chú ý là có ảnh chụp bốn người, gồm hai phụ nữ, trong đó một người khá giống bà của bé gái và một đàn ông ở giữa, tay ôm trẻ nhỏ. Khuôn mặt ai cũng vui mừng hạnh phúc.
Người bà khoảng chừng gần 70 tuổi, tóc bạc nửa, khuôn mặt tuy già nua nhưng đầy phúc hậu, chỉ là làn da nhợt nhạt, thân hình hơi gầy do bệnh tật. Tuy nhiên, ánh mắt của bà rất sáng, biểu lộ một phụ nữ trí tuệ, hiểu biết, nhiều kinh nghiệm.
Bà nhìn bọn họ, mỉm cười nói:
- Bà biết cháu sẽ về nhà yên ổn mà. Cám ơn các anh, đặc biệt là cậu Ken đã giúp Mabel an toàn. Tôi là Mildred, bà của nó.
- Không có gì ạ! (x2).
Yurnero ngạc nhiên khi người bà biết tên giả của mình, thậm chí còn nghi ngờ bà biết cả tên thật, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Đội trưởng đội tuần tra lên tiếng:
- Lúc tối, chúng tôi gặp anh... Ken này đang dẫn theo bé Mabel và được nghe kể rằng có ba người tình nghi bắt cóc nó, nhưng anh Ken đã giải cứu kịp thời. Hiện tại, nghi phạm đã bị đưa về đồn cảnh sát để điều tra kĩ.
- Thật may mắn! Ken là một người họ hàng của tôi ở Edinburgh, vốn nhận lời giúp đỡ nên mới tới đây. Trùng hợp là cậu ấy bắt gặp vụ việc. Chắc chắn Thượng Đế đã an bài rồi!
Mildred cảm thán và quay sang Yurnero, gật đầu.
“Trời! Sao bà ấy còn rõ cả địa chỉ ở giấy tờ giả của mình nữa? Bà thực bí ẩn!”
Chàng kiếm khách lại thêm một phen bất ngờ trong lòng. Tuy nhiên, bản thân không cảm thấy chút ác ý nào từ phía đối phương mà thay vào đó là sự chân thành, cảm xúc mừng vui của bà. Anh phối hợp đáp:
- Đúng như thế.
- À anh cảnh sát! Bây giờ cũng muộn rồi nên chuyện kia có thể để tới mai không? - Mildred đề nghị.
- Cũng được! Vậy thì tôi không làm phiền nữa. Ngày mai chúng ta sẽ giải quyết tiếp vụ án. Chúc mọi người ngủ ngon!
Đội trưởng đội tuần tra tạm biệt và rời khỏi ngôi nhà.
Lúc này, Mabel thắc mắc:
- Chú... Ken là họ hàng của bà cháu mình ạ? Sao cháu không thấy bà nhắc lần nào?
Mildred xoa đầu cô bé, mỉm cười:
- Hiện tại thì phải đấy cháu yêu!
Rồi bà hướng Yurnero:
- Có lẽ cậu vẫn chưa rõ lắm. Nhưng nếu tôi nói rằng mình sở hữu năng lực tiên tri thì cậu hiểu được phần nào rồi chứ?
- Hóa ra là vậy!
Chàng kiếm khách gật gù. Nếu thế, có thể giải thích thông sự thần bí của bà. Trước đây, bản thân cũng gặp người có khả năng này. Rồi anh liền hỏi:
- Nhưng… Bà làm thế nhằm mục đích gì? Tôi thật sự có phải người thân đâu?
- Cậu thử coi đi.
Mildred đưa quyển vở cho Yurnero xem. Tờ đầu tiên trên đó vẽ cảnh anh nằm ở khu rừng, tiếp theo là giao đấu nhóm pháp sư, sau đấy đi với ông chú Smith… hay lúc Mabel bị nhóm người bắt cóc, cảnh anh cứu cô bé, tất cả đang ở trong phòng… Thời gian ghi chú sớm nhất là ba năm trước.
Đến một tờ, anh mở to mắt, không thể tin nổi vì nó miêu tả mình đang đối diện một thiếu nữ xinh đẹp, mà đó là người yêu đã xa!
Mildred đợi đối phương nhìn xong, nhẹ nói:
- Vận mệnh kì diệu đã kết nối chúng ta với nhau nên tôi mới có thể thấy được một số sự việc liên quan. Cô gái kia chắc hẳn vô cùng quan trọng trong tim cậu. Hi vọng hai người sớm gặp lại nhau. Tôi chỉ muốn nhờ cậu chăm nom Mabel sau khi mình qua đời. Như vậy, bản thân đã mãn nguyện lắm rồi…
- Bà ơi! Bà vẫn khỏe mạnh lắm. Bà sẽ sống lâu trăm tuổi!
Cô bé nhận ra điều bất thường, chỉ là vẫn cố phủ định ý nghĩ đáng sợ trong lòng.
Mildred hiền từ bảo:
- Mabel à! Sinh, lão, bệnh, tử là điều mà ai cũng phải gặp. Sự khác biệt là mỗi người sẽ đối diện như thế nào. Con còn nhỏ nên chưa hiểu hết được.
- Không! Không! Con hiểu rất rõ mà. Bà sẽ vĩnh viễn rời xa như bố mẹ con...
Cô bé rưng rưng nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Mildred tiếp tục:
- Khả năng đặc biệt của con là một món quà quý giá, nhưng hãy học cách dùng cho hợp lý, đừng nên lạm dụng nhé. Nếu con coi nó là trách nhiệm thì cũng chớ nên để thành gánh nặng, nhớ rằng bên cạnh con còn rất nhiều bạn bè có thể giúp đỡ.
- Vâng ạ! Nhưng bà hãy hứa là hãy ở lại với con nhé?
- Bà thường kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích. Vậy con còn nhớ ý nghĩa của chúng không?
- Dạ… Đó là nhắc nhở chúng ta hãy luôn lạc quan hi vọng về tương lai, dù cho hiện tại có nỗi buồn nào đi nữa. Như bố mẹ con đã đi xa, nhưng con tin rằng họ vẫn luôn dõi theo con từ trên các vì sao kia. Bà còn nhớ cô mèo Mimi bị lạc không, cháu nghĩ nó đang có một gia đình mới nên chưa về thăm chúng ta được, mà nhất định sau đấy sẽ dẫn cả một đàn mèo đến…
Giọng Mabel càng lúc càng lộ sự hoảng hốt, gấp gáp. Cảm giác đau buồn dâng tràn, nước mắt trào ra, lã chã rơi… Nó kể về kỉ niệm của hai bà cháu, tốc độ nhanh hơn, vội vàng hơn, sợ rằng bà không nghe được…
- Ừmm… Cháu bà ngoan lắm… giỏi lắm… Bà hạnh phúc lắm… Bà xin lỗi... Bà mệt quá...
- Không! KHÔNG! BÀ ĐỪNG BỎ CON MÀ! BÀ Ở VỚI CON ĐIIIII...
“Tôi xin hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt. Bà hãy yên nghỉ…”.
Yurnero ôm lấy Mabel đang khóc thét, nhìn Mildred chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Anh không nói gì, cứ để cô bé như vậy. Ly biệt vốn đau khổ, nhưng vượt qua được nó, con người sẽ trưởng thành hơn…
***
Sáng hôm sau, tang lễ được diễn ra với sự có mặt của hàng xóm láng giềng, bạn bè, thầy cô của Mabel. Những người tại đây khá ngạc nhiên trước sự hiện diện của Yurnero. Nhưng rồi họ cũng thôi khi biết rằng đó là thân nhân của cô bé đáng thương.
Nhóm bắt cóc thì biến mất một cách bí ẩn. Kỳ lạ là chẳng cảnh sát nào nhớ nổi chúng. Điều này làm anh hơi bất ngờ vì bọn họ đã bị điểm huyệt, phải mất 24 giờ mới hoạt động bình thường và sử dụng được sức mạnh. Tuy vậy, vấn đề ấy sẽ giải quyết sau.
Những ngày tiếp theo, Yurnero cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới. Đầu tiên là vấn đề ngôn ngữ và chữ viết, không có quá nhiều khác biệt so với trước đây. Sau đấy là các kiến thức tự nhiên, văn hóa, xã hội, lịch sử… Qua đó, anh xác định rằng thế giới này hoàn toàn khác biệt và thậm chí kinh ngạc khi phát hiện những thứ ở thế giới cũ trở thành truyền thuyết, thần thoại, giả tưởng…
“Ma lực, linh lực… các dạng năng lượng này vẫn tồn tại, tỉ lệ cũng không kém. Chỉ là số lượng cá nhân biết, cảm nhận và sử dụng được rất ít. Từ lần xuyên việt tới giờ, mình chỉ gặp có chín người, mà đều theo kiểu giấu giếm. Phải chăng có một tổ chức, thế lực nào đấy đang khống chế, kiểm soát?”.
Yurnero trầm tư suy nghĩ. Thông tin quá thiếu, đành tìm hiểu song song với việc sinh sống vậy.
Tích lũy được vốn hiểu biết tương đối đủ dùng, chàng kiếm khách bắt tay tìm nghề nghiệp. Để theo dõi Mabel tốt hơn, anh xin vào làm giáo viên thể chất trong trường. Dĩ nhiên là giấy tờ giả đã chuẩn bị kĩ.
Dù thế, vài rắc rối nhỏ vẫn nảy sinh, ví dụ ngoại hình chuẩn như minh tinh, vận động viên chuyên nghiệp… khiến những bé gái, cô giáo sáng mắt, còn các thầy vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
***
Quay về thời điểm hiện tại…
“Mình có nên gia nhập RDISP không nhỉ? Thành viên trong tổ chức rất mạnh mẽ, đặc biệt là nhân vật cực kì cường đại đã đánh bại tên robot. Mà bản thân gã ta cũng sở hữu lực lượng kinh khủng. Nếu mình dùng đến Omnislash thì có thắng nổi chăng? Những nhân vật khác, kể cả tốt xấu đều dũng mãnh chẳng kém. Trình độ của mình có thể tăng lên không nhỏ nếu giao thủ với họ.
Nhưng bù lại, không may bị triệu tập đúng lúc Mabel gặp nạn thì ấn tượng, đánh giá… của RDISP về mình sẽ giảm vì bản thân chắc chắn ưu tiên cứu con bé. Như vậy thì sau này muốn nhờ giúp đỡ lại trở nên khó khăn…”.
Yurnero đang cân nhắc về ưu nhược điểm của chuyện tham gia RDISP sau khi theo dõi trận chiến ở New York và vẫn chưa quyết định.
Còn mấy vấn đề quan trọng nữa như anh sẽ gặp người yêu ở tương lai. Tuy rằng cô gái đó trông giống nàng, nhưng hình vẽ vẫn có sự sai khác với người thật.
Mabel thấy chàng kiếm khách trầm tư, liền hỏi:
- Chú đang nghĩ gì thế ạ?
- À! Chú tính xem hôm nay dẫn cháu đi chơi chỗ nào. Chủ nhật mà, tranh thủ giải trí chứ nhỉ?
Yurnero cười đáp.
Chuyện tương lai thì cứ để tương lai giải quyết đi, tâm thế sẵn sàng là được...
***
Trở lại quá khứ, thời điểm Predaking bị đánh bay sau một ngày...
Roẹt...
Một vòng xoáy bí ẩn màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong vũ trụ. Nó mau chóng mở rộng thành cánh cổng không gian khổng lồ, đường kính hơn 200m.
Không ai rõ đằng sau thứ kia là gì, chỉ biết rằng phía trước chính là tên Tranformer Combiner khổng lồ đang lưu lạc trong trạng thái bất tỉnh.
Phần đầu của Predaking chui vào cánh cổng, tiếp theo đến thân hình to lớn, tay, chân... Khi hắn đã xuyên qua, vòng xoáy liền thu nhỏ và biến mất, cứ như chưa hề xảy ra hiện tượng gì...
***
Dài dằng dặc, đằng đẵng bao năm trời,
Đã nhận nhau, nhưng sao chẳng vui nổi?
Tuy quan tâm, mà lòng quá khó nói,
Nên người cha chỉ biết xin lỗi thôi,
Nơi phương xa, kịp thời cứu bé gái,
Đời chàng trai rốt cuộc chuyển biến rồi,
Cuộc sống ở tương lai chịu thay đổi,
Là hạnh phúc hay nỗi buồn không nguôi?