“Ngươi nói ngươi đây là tội gì chứ.” Vương Lăng Vân cũng đội khăn trùm đầu màu đen đi tới trước mặt Lâm Bằng hấp hối, nâng cằm gã lên. “Ngươi ở yên Giang Châu đợi là được, cần gì phải tới xen vào chuyện của Ngọa Ngưu sơn chúng ta?” Vương Lăng Vân nói: “Chuyện của Ngọa Ngưu sơn này là ngươi có thể xen vào sao?” Lâm Bằng sau khi nghe xong Vương Lăng Vân nói, nhất thời đã có phán đoán đối với thân phận bọn họ. “Ta chỉ là qua đây đi dạo một chút, không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.