“Bắt đầu?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Ai, ta đây chờ đại ca trị liệu xong lại đi gặp Vô Dương vậy.” Ngồi xuống cái ghế ở trước tiểu viện, Mạc Trần Kiêu nghỉ ngơi.
“Nhị bảo chủ, tiên sinh không ở mấy ngày, trong bảo có chuyện gì xảy ra không? Sao thái độ bảo chủ đối tiên sinh vô cùng kỳ quái?” Thuý Vũ tò mò hướng Mạc Trần Kiêu hỏi thăm.
“Đương nhiên có chuyện xảy ra rồi, Linh nhi thế nhưng chạy đi nhảy hồ tự vẫn.” Lắc lắc đầu, Mạc Trần Kiêu cũng biết Bạch Linh rất cố chấp, nếu không chiếm được, sao không thể rộng lượng buông tay, giống như gã…… Nghĩ đến Khoá Ái, Mạc Trần Kiêu cũng có chút buồn trong bụng.
“Nhảy hồ?!” Thuý Vũ kinh hô một tiếng, có vẻ thập phần ngoài ý muốn, nàng cho tới bây giờ không nghĩ đến Bạch cô nương luôn luôn kiên cường cùng tài giỏi thế nhưng cũng sẽ luẩn quẩn trong lòng như thế.
“Đúng vậy, ngươi nói nàng ngốc hay không ngốc?” Mạc Trần Kiêu vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Sao phải làm thế chứ, nếu bảo chủ không thích nàng, sao nàng lại không chịu buông tay? Biến thành hiện tại ba người đều thống khổ, tiên sinh thật sự rất thảm a, lần nữa bị bảo chủ làm cho thương tâm, ta sợ nếu còn tiếp tục như thế, tiên sinh thật sự đối bảo chủ hết hy vọng, bảo chủ thật vất vả mới có thể một lần nữa tiếp nhận người khác a.” Thuý Vũ than thở, cảm thấy Bạch Linh làm như thế, thật là một quyết định sai lầm.
“Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng Linh nhi đều không nghe ai khuyên, ai.”
“Chỉ hy vọng Bạch cô nương có thể nghĩ thông suốt đi, rõ ràng Địch công tử đối nàng toàn tâm toàn ý như thế, sao nàng lại nhìn không thấy nhỉ?”
“Này chỉ có thể trách nữ nhân các ngươi, rất dễ dàng được đến gì đó là không biết quý trọng.”
“Nhị bảo chủ! Ngươi cũng không nên một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người nha.” Thuý Vũ bất mãn phản đối.
“Ta tuyệt đối không oan uổng ngươi.” Mạc Trần Kiêu nhướn mày nở nụ cười.
“Nhị bảo chủ ngươi……”
Hai người cũng không biết bọn họ đối thoại đều rơi vào trong tai Bạch Linh, đứng ở sau thân cây lối vào sân, Bạch Linh nắm chặt nắm tay, đôi mày liễu nhíu chặt lại, thật là ta làm sai sao?
Chần chờ một lát, Bạch Linh cuối cùng vẫn không có dũng khí đi ra ngoài, mà là xoay người rời đi.
Mạc Trần Kiêu cùng Thuý Vũ ở bên ngoài đợi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cửa phòng mở ra, Thuỷ Vô Dương từ bên trong đi ra.
Vừa nhìn thấy Thuỷ Vô Dương đã lâu không gặp, Mạc Trần Kiêu kích động nhảy tới trước mặt y, dùng lực vỗ vỗ bờ vai của y nói:“Hoan nghênh ngươi trở về nha, Vô Dương.”
“Đã lâu không gặp, Trần Kiêu.” Thấy đứa nhỏ sáng sủa hoạt bát này, sắc mặt vẫn căng thẳng của Thuỷ Vô Dương cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười.
Trời biết vừa rồi y cùng Mạc Trần Cẩm ở chung phòng có bao nhiêu khẩn trương, vì không cho tâm dao động thêm nữa, y chỉ có thể lấy lạnh lùng đến đối đãi, nhưng may là Trần Cẩm bị gây mê nên đa phần là trầm ngủ.
“Đại ca đâu?” Chỉ thấy một mình Thuỷ Vô Dương đi ra phòng, cũng không gặp thân ảnh Mạc Trần Cẩm, Mạc Trần Kiêu có chút tò mò dò hỏi.
“Dược hiệu còn chưa hết tác dụng, hắn còn đang ngủ.”
“Ồ, thì ra là thế nha.” Mạc Trần Kiêu hiểu biết gật gật đầu,“Nhưng sao ngươi không ở bên trong cùng hắn? Ta còn nghĩ đến hai người các ngươi thời gian dài như thế không gặp, ngươi nhất định rất nhớ đại ca.”
Mạc Trần Kiêu nói chưa dứt lời, vừa nghe thời gian dài không gặp, sắc mặt Thuỷ Vô Dương liền trở nên rất khó xem, điều này làm cho y nhớ tới chuyện trước đó, vừa gặp mặt Mạc Trần Cẩm liền lấy thái độ lạnh lùng đối đãi với mình.
Giống như y rời đi nửa năm, mỗi nửa tháng thu được một lá thư chính là Mạc Trần Cẩm hư ảo ôn nhu, vừa chạm đã vỡ tan, hoặc là, những lá thư kia căn bản không phải Mạc Trần Cẩm viết? Ý tưởng này làm Thuỷ Vô Dương càng chịu đả kích.
“Vô, Vô Dương, ngươi làm sao vậy?” Mạc Trần Kiêu bị sắc mặt tái nhợt của Thuỷ Vô Dương làm cho hoảng sợ.
“Không có gì, ta chỉ là có chút mệt.” Thuỷ Vô Dương ấn ấn cái trán nói.
“À, vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi thôi, mấy ngày kế tiếp ngươi còn phải bận rộn đó.” Mạc Trần Kiêu vội vàng nói.
Gật gật đầu, Thuỷ Vô Dương cất bước chuẩn bị rời đi, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì đó xoay người nói:“Đúng rồi, Trần Kiêu, từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa ta cùng Mạc Trần Cẩm chính là đại phu cùng bệnh nhân, ngươi không cần nói những lời khiến cho người ta hiểu lầm.”
Cái gì? Cái gì??? Mạc Trần Kiêu nhìn bóng dáng Thuỷ Vô Dương đi xa, quả thật hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không, đáng lý ra Thuỷ Vô Dương là yêu đại ca, sao mới ra ngoài một lần, trở về đã nói như thế? Chẳng lẽ y không yêu đại ca nữa? Chẳng lẽ y ở bên ngoài tìm được đối tượng tốt hơn??? Không phải đâu!!!
“Rầm” một tiếng gọi trở về Mạc Trần Kiêu đã muốn hoàn toàn lâm vào suy nghĩ hỗn loạn, xoay người nhìn lại, sắc mặt Mạc Trần Kiêu nháy mắt trắng bệch.
Chỉ thấy Mạc Trần Cẩm suy yếu vịn khung cửa, sắc mặt xanh mét, vừa rồi tiếng vang là do hắn đánh mạnh vào khung cửa mà phát ra, xem ra những lời kia hắn đều nghe thấy.
“Đại, đại ca……” Mạc Trần Kiêu lo lắng kêu, đã rất lâu gã chưa thấy qua Mạc Trần Cẩm có cảm xúc dao động lớn như thế, thật là khủng khiếp a a a.
Liếc Mạc Trần Kiêu một cái, Mạc Trần Cẩm không rên một tiếng đi qua mặt gã, cảm xúc kích động vừa rồi đã được khống chế, hắn lại biến thành bộ dáng lạnh lùng vô tình, nhưng quanh thân dào dạt hàn khí lại làm cho người ta sâu sắc cảm nhận được Mạc Trần Cẩm không bình tĩnh giống như hắn biểu hiện ở mặt ngoài.
Cho đến khi Mạc Trần Cẩm đã đi được rất xa, Mạc Trần Kiêu mới có thể bừng tỉnh trước cổ hàn ý làm cho người ta cảm thấy khủng bố, tuy rằng Mạc Trần Cẩm hiện tại lửa giận chỉ là lẳng lặng thiêu đốt, nhưng chờ đến lúc bùng nổ, khẳng định là một cảnh tượng không thể vãn hồi.
“Thuý Vũ a, mau nói cho ta biết, Vô Dương rời đi mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!!!” Mạc Trần Kiêu kích động bắt lấy bả vai Thuý Vũ lắc mạnh.
“Chuyện gì, chuyện gì cũng không xảy ra a.” Thuý Vũ bị lắc đến choáng váng đầu.
“Tuyệt đối không có khả năng, nếu chuyện gì cũng không xảy ra, Vô Dương sao lại nói ra những lời như vậy? Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem!”
“Thật sự không có chuyện gì mà, nếu muốn nói là có chuyện, vậy chắc là do thái độ lạnh lùng của bảo chủ đối với tiên sinh, bọn họ đã lâu không gặp mặt, lại bị bảo chủ đối xử như vậy, mặc cho ai đều bị thương tâm a.” Thuý Vũ phi thường thành thật.
“Thật sự chỉ là như vậy sao?” Mạc Trần Kiêu vẫn là có chút lo lắng truy vấn.
“Ngươi còn muốn phải có cái gì nữa nha, bằng vào điểm ấy cũng đủ làm cho tiên sinh tức giận lắm rồi!” Thuý Vũ giận trừng Mạc Trần Kiêu.
“Cũng đúng nha.” Gãi gãi đầu, Mạc Trần Kiêu xấu hổ nở nụ cười.
“Nếu chỉ là như vậy, thế thì cùng đại ca giải thích một chút là tốt rồi, dù sao này căn bản chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Mạc Trần Kiêu vừa định đuổi theo Mạc Trần Cẩm, hướng hắn giải thích, lại bị một người gọi lại.
“Trần Kiêu.”
“A a? Mạc Địch, sao ngươi lại đến đây?” Mạc Trần Kiêu vừa thấy Mạc Địch, sửng sốt một chút.
“Sự tình hôm nay ngươi còn chưa hoàn thành.”
“Loại sự tình này chậm một chút nói sau, ta có việc gấp.” Vừa nghe có công tác phải làm, Mạc Trần Kiêu lập tức chuẩn bị chạy lấy người.
“Ta nơi này chuyện cũng rất trọng yếu.” Mạc Địch không để ý Mạc Trần Kiêu bịa chuyện, nắm lấy áo liền đem gã mang đi.
“A a, Mạc Địch, ta thật sự có chuyện rất quan trọng mà!” Mạc Trần Kiêu kêu thảm thiết, chỉ tiếc Mạc Địch một chút cũng không để ý tới lời gã nói, ở trong lòng người bình thường, Mạc Trần Kiêu nói cái gì đều là bịa đặt, trực tiếp xem nhẹ mới là phương thức giải quyết tốt nhất.
“Đáng thương nhị bảo chủ.” Thuý Vũ lắc đầu bi ai.