“Chuẩn bị tốt rồi thì đến trên giường nằm xuống đi.” Thuỷ Vô Dương sau khi thấy Mạc Trần Cẩm đi vào phòng, lãnh đạm phân phó, rồi lại cúi đầu tiếp tục pha chế thuốc.
Từ ngày Mạc Trần Cẩm miễn cưỡng đem Thuỷ Vô Dương lưu lại, hai người bọn họ đã gặp mặt vài lần mặt trời lặn, Mạc Trần Cẩm rất muốn cùng Thuỷ Vô Dương nói chuyện, để biết được chính mình rốt cuộc phạm lỗi gì chọc y tức giận, nhưng vừa thấy thái độ lạnh lùng của Thuỷ Vô Dương, liền không sao bỏ được tự ái mà chủ động bắt chuyện, đành phải buồn bực ấn theo lời Thuỷ Vô Dương nằm xuống giường, chờ trong quá trình trị liệu sẽ tìm cơ hội giải hoà.
Đem dược thảo đều chuẩn bị tốt, Thuỷ Vô Dương mới đi đến bên cạnh Mạc Trần Cẩm nói:“Kế tiếp ta phải dùng dao rạch lên vết thương cũ trên mặt ngươi, làm cho dược có thể thẩm thấu đi vào, sẽ rất đau, ngươi phải cố chịu đựng.”
Gật gật đầu, Mạc Trần Cẩm vừa định há mồm nói gì đó, đã bị Thuỷ Vô Dương cắt ngang,“Ta đây bắt đầu.”
Lấy dao ra nướng trên ngọn lửa, Thuỷ Vô Dương có vẻ rất chuyên chú, nhưng chỉ có chính y biết, trong lòng y có bao nhiêu bối rối, rạch vào miệng vết thương đau đớn đến thế nào, Thuỷ Vô Dương chỉ nghĩ thôi cũng không dám xuống tay, rõ ràng đã dặn lòng không cần để ý tới Mạc Trần Cẩm nữa, nhưng đến thời điểm mấu chốt, lý trí liền phản bội bản thân, bắt đầu xử trí theo cảm tính.
“Ngươi mà còn tiếp tục nướng như vậy, lưỡi dao sẽ nóng chảy mất.” Mạc Trần Cẩm đột nhiên mở miệng nói.
Bị hoảng sợ Thuỷ Vô Dương thế này mới lấy lại tinh thần, tuy rằng cường trang trấn định, nhưng trong ánh mắt bối rối vẫn để lộ ra ý tưởng chân thật của y.
Thấy Thuỷ Vô Dương như vậy, Mạc Trần Cẩm đột nhiên nở nụ cười, ít nhất, hắn biết Thuỷ Vô Dương đối với mình cũng không phải không có cảm giác, y chỉ là đang giả vờ mà thôi, nhận tri này làm cho Mạc Trần Cẩm cảm thấy rất vui.
Trừng mắt nhìn Mạc Trần Cẩm cười đến thật vui vẻ liếc một cái, Thuỷ Vô Dương thầm oán chính mình mềm lòng, mang một chút hờn dỗi, y đi đến bên cạnh Mạc Trần Cẩm, cụt ngủn một câu,“Ta bắt đầu.” Liền lấy tốc độ cực nhanh rạch lấy vết thương trên mặt Mạc Trần Cẩm.
Thét lớn một tiếng, Mạc Trần Cẩm nắm chặt nắm tay, chịu đựng thật lớn đau đớn.
Thấy Mạc Trần Cẩm nắm chặt đến các đốt ngón tay đều trắng bệch, Thuỷ Vô Dương đau lòng một chút, nhưng biết chính mình không thể nương tay, bằng không hắn sẽ bị đau đớn càng lớn hơn nữa, đành phải cứng rắn tiếp tục rạch vào mặt Mạc Trần Cẩm.
Cuối cùng, sau khi thấy miệng vết thương đều bị rạch ra hết, Thuỷ Vô Dương mới dừng lại, móng tay Mạc Trần Cẩm đều bấu sâu vào da thịt, chảy đầy máu, mà Thuỷ Vô Dương cũng ra một thân mồ hôi lạnh, quần áo trên người đều ẩm ướt.
Không trì hoãn, Thuỷ Vô Dương vội vàng đem dược thảo mạt ở trên mặt Mạc Trần Cẩm, dược thảo lành lạnh giảm bớt Mạc Trần Cẩm đau đớn, thấy hắn không còn nhíu chặt mày, Thuỷ Vô Dương mới thấy bình tâm lại, mạt dược xong, buộc băng vải, Thuỷ Vô Dương cuối cùng mới thở phào, biết một phần trong quá trình trị liệu đã thành công, kế tiếp chỉ cần mỗi ngày vì hắn đổi dược là tốt rồi.
Tuy rằng việc này đơn giản, nhưng lại là điểm mấu chốt trong toàn bộ quá trình trị liệu, chính mình phải thời khắc ở cùng Mạc Trần Cẩm, để ngừa miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng, cho nên trước lúc trị liệu, Thuỷ Vô Dương mới bảo hắn đem sự vụ trong bảo bàn giao lại, đều là vì thời khắc này.
“Ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Vì Mạc Trần Cẩm lau mồ hôi trên người hắn, Thuỷ Vô Dương nhịn không được nhẹ giọng nói.
“Ngươi sẽ ở bên cạnh ta chứ?” Mạc Trần Cẩm duy trì mỏng manh ý chí hỏi.
“Ừ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Thấy trong mắt Mạc Trần Cẩm toát ra khát vọng cùng cố chấp, Thuỷ Vô Dương cuối cùng vẫn là gật đầu.
Tự giễu cười cười, Thuỷ Vô Dương biết chính mình vẫn không thể mặc kệ Mạc Trần Cẩm.
Chiếm được đáp án mong muốn, Mạc Trần Cẩm thế này mới thả lỏng tinh thần, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Thích cậy mạnh.” Điểm nhẹ cái mũi Mạc Trần Cẩm một chút, Thuỷ Vô Dương ôn nhu mỉm cười, y chỉ chờ lúc Mạc Trần Cẩm ngủ mới dám biểu lộ ra tình cảm chính mình.