Nhưng hắn cũng bị giật mình không nhỏ… Năm năm quang cảnh, tôi cũng nhảy hai bậc, tiến vào giai đoạn dự bị Nguyên Anh.
“Em không biết tại sao.” Tôi gãi đầu, “Chắc có lẽ do cắn đủ thuốc đi?”
Hắn khẩn trương hề hề kiểm tra phương thuốc và đan dược, nhưng cũng không tra ra dị trạng gì… Thực bất mãn khi tôi cư nhiên không uống thuốc đúng giờ, để thừa quá nhiều thuốc.
…Tôi đành phải nói, dòng cắn thuốc không phải mỗi người đều chịu được, không có Vô Cùng đốc thúc, tôi thường xuyên quên bẵng đi.
Hắn nhìn tôi ra chiều nghiên cứu, dùng thần thức nội soi lại bắt mạch sờ cốt, ánh mắt thực mờ mịt khó hiểu. “…Em đã làm gì đó đúng không?”
Trầm mặc một lúc, tôi nghĩ kỹ lại năm năm nay, gãi gãi đầu, “… Du đãng.”
Tôi thật sự không phải trả lời cho có lệ, mà là năm năm nay, tôi đúng là ngay tại thôn trang phụ cận của di tích đàm lầy Vân Mộng… du đãng.
Sở vu giản mà Bạch Mao lão bá cho tôi, nội dung kỳ thật rất đơn giản. Hình ảnh 3D… không, có lẽ có thể xưng là 4D? Bởi vì trên thực tế Sở vu không có văn tự, là thầy trò truyền thừa. Sở vu giản truyền đạt ra ngoài là hình ảnh trông rất sống động… và cảm giác tâm linh. (Sở Vu giản cũng tương tự như ngọc giản, nhưng nội dung trong đó là nói về Sở vu)
Được rồi, tôi biết giải thích như vậy thực dở tệ, nhưng tôi không biết làm cách nào đem loại tri thức “Tâm truyền” này truyền lại cho người khác.
Tôi ngoài dự đoán đột phá đến Linh Tịch trước kỳ Nguyên Anh, chính là dùng thôn xóm gần di tích thành lập một vu trận thiên nhiên.
Có lẽ do con đường không giống đi? Cho nên người tu tiên chỉ chủ yếu tu đạo rất khó phát hiện ra, mà lúc bọn họ đi ngang qua phạm vi vu trận tôi lại có thể cảm giác được.
Thực kỳ diệu. Cư nhiên có thể lừa gạt phần lớn người tu tiên. Có lẽ là vì, đầm lầy Vân Mộng vốn là nơi Sở vu dùng để thờ phụng thần linh Hỗn Độn. (nhắc lại: Sở vu: là những nam nữ vu của đất Sở cổ đại)
Mà tôi nếu đã quyết tâm ngoan ngoãn trông nhà, đương nhiên sẽ cẩn thận bảo vệ thôn xóm xung quanh cấu thành vu trận. Cho nên tôi sẽ du đãng trong vòng những thôn xóm quanh đây, mang theo A Hoa lữ hành.
Nghe nói đầm lầy Vân Mộng cổ đại có phạm vi rất rộng, lớn gần như toàn bộ Trung Nguyên. Chỉ là trải qua mấy vạn năm, dần dần chìm xuống, để cho vạn vật nhô lên sinh trưởng, đến triều Đại Minh (cho dù là triều Đại Minh tại ngã rẽ lịch sử), đã chỉ còn lại một vài di tích… Lưu lại một phạm vi bao gồm đầm lầy và hồ nước rộng lớn, sức sống dồi dào đến đáng sợ, đem lại cho con người ngũ cốc hữu ích, cũng đem đến cho con người chướng khí tai hại, song tất cả đều đồng dạng mạnh mẽ phồn thịnh.
Đất đai màu mỡ nhưng cũng chướng khí hoành hành, người ngoài đến đây rất khó sinh tồn, cho nên vùng đất nơi biên thùy này trở thành địa phương để hoàng đế lưu đày tội phạm.
Nghe nói, ở thời đại rất rất lâu trước đây, nơi này từng là nước Sở, trước nay luôn biệt lập với chính quyền Trung Nguyên, có nền văn hóa tươi sáng đặc biệt của riêng mình, thậm chí còn có tín ngưỡng Sở vu riêng. Trải qua mấy ngàn năm gột rửa, dân bản xứ đã Trung Nguyên hóa nghiêm trọng, không còn phân biệt được nét bất đồng với Trung Nguyên nữa.
Nhưng lúc tôi du đãng trên đường, mới phát hiện, người Sở chính là người Sở, đầm lầy Vân Mộng chỉ là đang say ngủ, cũng không phải đã chết đi. Người dân ở đây đối với tôi phi thường thân mật, hơn nữa rõ ràng là phàm nhân, mà lại biết tôi thuộc Vu Môn (mặc dù không thuần túy lắm), hơn nữa còn dùng giọng điệu đầy hoài niệm nói, đã rất lâu không thấy được “Thần tử đại nhân”. Sẽ bế đứa con nhỏ đến nhờ tôi chúc phúc, sẽ dẫn tôi đi thăm viếng những tảng đá tế đàn gần đó còn sót lại, xin tôi cầu nguyện cho vụ mùa đất đai, đồng thời trấn an Sơn Xuyên.
Thậm chí, đối với A Hoa thỉnh thoảng biến lớn lại không cảm thấy có gì bất ổn, đám trẻ con còn tranh nhau để A Hoa nhảy múa trong lòng bàn tay chúng.
“Nước Sở, vẫn luôn ở đây.” Có một người đọc sách ở địa phương, khoan thai điềm tĩnh nói với tôi, “Bất kể quốc gia có bị diệt hay không, đất Sở, vẫn mãi là đất Sở.” Sau đó đem “Sở Từ” (tên sách) nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay tôi.
Nghe nói, mặc dù đã được chúng văn sĩ gọt dũa gia công qua, nhưng nền tảng cốt lõi của “Sở Từ” còn đến từ sách Kỳ Nhương của Sở vu. (kỳ nhương: cầu nguyện để cầu phúc trừ tai)
Vì thế, tôi mang theo “Sở Từ”, hành tẩu trên đất Sở của Sở vu, lắng nghe hơi thở của đầm lầy Vân Mộng đang say ngủ, nhẹ nhàng du đãng.
Tôi ở tại thôn trang, ở giữa đám người; tôi ở trong rừng rậm, đầm lầy hoặc hồ nước, độc hành. Trời quang mây tạnh hoặc mưa rền gió dữ. Vô tình gặp được nhân loại hoặc phi nhân (không phải loài người) đều hòa ái, cũng từng gặp qua chim hoang thú dữ hoặc kẻ vô lại.
Ở nơi hoang dã cùng A Hoa biến lớn tận tình phơi nắng, hoặc dưới ánh trăng bạc vằng vặc ngâm nga Sở Từ.
Tôi, tại nơi này. Trong phạm vi của đầm lầy Vân Mộng say ngủ. Từng cành cây từng ngọn cỏ, từng con chim con thú, loài người, hoặc không phải loài người, và cả tôi đều… Không có gì khác biệt, cùng chung một nhịp thở.
Chúng tôi đều là một bộ phận của Đại đạo, thuận theo tiết tấu sinh mệnh thần bí, từ sinh tồn đến tử vong. Tuy diện mạo khác nhau nhưng cùng đi trên một con đường. (Đại đạo: cũng có nghĩa là con đường lớn)
Tôi… không có cách nào dùng ngôn ngữ giải thích cho rõ. Chỉ là du đãng, cùng vạn vật gặp gỡ rồi tạm biệt, khiêm tốn tiếp nhận và thần phục Hỗn Độn Vân Mộng, không cần vận hành vòng chu thiên, tôi cũng rất tự nhiên mà cảm thấy thỏa mãn, hết thảy mọi thứ đều yên tĩnh, lại là cảnh giới tu luyện diệu kỳ không có chỗ nào khiếm khuyết.
Lúc nhớ Vô Cùng, không còn đau lòng nữa, mà là ấm áp. Tôi biết chúng tôi sẽ được gặp lại.
Thậm chí, tôi dần dần có thể hiểu được ý tứ của A Hoa… Tuy rằng không phải bằng ngôn ngữ. Sau đó khuếch trương rộng hơn, từ từ có thể hiểu được thực vật, sau đó là động vật.
Nhưng tôi có làm cái gì ư? Dường như không có. Chỉ có… du đãng.
Tuy nhiên, cấu tạo đầu óc của đàn ông… ước chừng không thể hiểu được sự tình đơn giản như vậy. Cho nên tôi hao hết khí lực tự thuật lại những điều trải qua và cảm xúc của năm năm này, đại não và ánh mắt của Vô Cùng đầy sao vờn quanh hệ ngân hà… Hoàn toàn nghe không hiểu.
…Rõ ràng hắn có thể hiểu rõ tri thức và quy tắc của vạn sự vạn vật, nhưng hắn lại không thể hiểu quy tắc Hỗn Độn.
Tôi thực không hiểu vì sao.
Hắn ôm đầu, rên rỉ một tiếng, “Gì mà loạn thất bát tao… Vu Môn thực quỷ quái.”
“Rõ ràng rất đơn giản mà!” Tôi gào to.
“Quên đi.” Hắn vô lực xua tay, “Có thể thăng cấp là tốt rồi…” Hắn đem tôi lật tới lật lui nhìn nửa ngày, không chắc chắn nói, “Em như vậy ước chừng… cần 20 – 30 năm là có thể đến Nguyên Anh không chừng?”
Vô Cùng cắn môi suy tư thật lâu, “Anh sẽ cố hết sức để trong mười năm lên đến kỳ Phân Thần… nếu không sẽ không đủ sức giúp em bình an Nguyên Anh.”
“Không cần đâu?” Tôi kêu lên, “Coi chừng dục tốc bất đạt!”
Hắn mang theo khí thế của vạn quân, quét sạch tất cả hạt giống dược thảo, mầm dược, lò luyện đan trong động phủ, ngoại trừ để lại một phần cho tôi ra, mang theo tất cả đan dược, “Anh đã có Chớp mắt trăm năm thì còn sợ gì ai!? Vì tương lai hạnh phúc của hai ta, liều mạng! Loan Loan anh yêu em!” đoạn phi thường bi tráng tiếp tục bế quan.
…Tôi nên khóc, hay nên cười đây? Hoặc phá vỡ cấm chế đi vào quần ẩu hắn một chút, hay là nép người lên cửa khóc kêu Vô Cùng em cũng yêu anh đây?
Tôi quả thật giao chiến với thiên nhân (người trời) rồi, thật sự. Bởi vì mặc kệ là phản ứng nào, đều trông thật ngu xuẩn.
Ngồi xổm bên ngoài phòng bế quan, tôi chống cằm, đau khổ suy tư. Cuối cùng ảm đạm thở dài.
Tôi nhất định là bị lủng đầu rồi, mới đi yêu thương hắn. Té ra cái loại biến thái lủng đầu này, cũng sẽ lây bệnh… Nhìn A Hoa vừa rút đầu ra từ trong tường, nhào vào lòng tôi vừa khóc lóc vừa kể lể… Tôi đột nhiên có điểm lo lắng.
Biến thái hẳn sẽ không lây bệnh giống bệnh truyền nhiễm… đúng không? Làm ơn nhất định là thế đi… tôi không dám tưởng tượng tới kết quả A Hoa bị lây bệnh.
Thế thì sẽ là tai họa lớn đấy.