Nhìn vùng núi rừng hoang vu này mà lạnh cả tim. Tôi có thể nhẫn nhịn chịu đựng năm năm không chạy trốn, làm cư dân đầu tiên trong chốn thâm sơn cùng cốc đầy sức sống mãnh liệt này.
“… Ngươi mang theo một người không biết bay sẽ rất phiền phức.” Tôi còn đang cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng.
Vô Cùng chả mảy may để ý, cười đến phi thường tà ác, “Ngoại trừ bay, còn có rất nhiều biện pháp mang theo ngươi đi.”
Tôi còn chưa nghĩ thấu ý tứ của hắn, đã bị hắn dán hai lá bùa lên bắp chân tôi, vừa làm vừa giải thích, “Cái này gọi là giáp mã (giáp ngựa), một loại trong Kỳ Môn Độn Giáp.”
“Nhưng ngươi còn chưa dạy ta mà.” Tôi hồ nghi nhìn hắn.
“Đó là đương nhiên. Ngươi tưởng ta sẽ dạy ngươi công cụ chạy trốn tiện lợi này sao?” Hắn cười đến càng lóa mắt… lại tà ác hơn. Sau đó hắn dựng thẳng ngón tay niệm thần chú.
Thắt lưng tôi bật cong ra sau một cái, chân hoàn toàn không điều khiển được, tự mình phi nhanh hẳn lên. Dựa vào mức độ đau nhức của cơ mặt, tôi đoán vận tốc không dưới một trăm km/h.
Tôi phi thường mất mặt mà thét lên thê thảm, Vô Cùng nhàn nhã đi theo bên cạnh, “Nhịp thở, nhịp thở. Nhớ rõ nhịp thở a. Đến thở mà còn quên được, thì sao nhớ rõ vận khí đây? Điều khiển chân khí vận hành dưới bàn chân, hơi nâng chân lên cao chút… Nếu không giày ngươi sẽ rách tả tơi.”
“Dừng lại! Cho ta dừng lại!” Tôi liều mình kêu la thảm thiết, “Dép guốc gì nữa? Rới mất tiêu từ lâu rồi ~.”
Bạn có biết, dưới tình huống vận tốc đạt một trăm km/h, phanh gấp lại sẽ như thế nào không? Tôi biết. Nếu không phải tôi đã luyện đến kỳ Trúc Cơ, có chân khí hộ thể, chắc có lẽ tôi đã ngã dập thành một đống thịt bầy nhầy.
Cho dù có chân khí cộng thêm Kim Chung Tráo*, tôi còn bổ nhào lộn vài vòng, ngã đến thất điên bát đảo, một hồi lâu mới có thể ngồi dậy được, ôm chân khóc.
* Kim Chung Tráo: cái chuông vàng, tên một loại thuật pháp dùng để phòng thủ, khi thi triển sẽ hóa ra một chiếc lồng hình chuông phát ánh sáng vàng kim bao quanh thân thể người dùng nhằm cản trở mọi loại công kích hướng đến.
Công lực của tôi quá yếu, mặc dù không có vết thương gì lớn, bàn chân trần cũng chỉ trầy da đôi chỗ. Nhưng tôi được nuôi lớn một cách yếu ớt, đứt tay còn khóc không ngừng, huống chi trầy da tróc vảy đến năm sáu mảng.
Vừa quay đầu lại, căn bản không thấy bóng dáng Vô Cùng đâu, thật khiến tôi tức chết mà. Cư nhiên ném tôi trong rừng sâu này, còn mình thì không biết đã chạy đi đâu.
Càng nghĩ càng giận , tôi dứt khoát cất cao giọng… khóc lớn.
“Ai bảo ngươi không chịu làm theo ta bảo?” Vô Cùng làm mặt lạnh ngồi xuống trước mặt tôi. “Đáng đời.”
Nộ khí công tâm, tôi vung quyền đánh hắn một hồi. Đánh đến mỏi tay, hắn cư nhiên không đánh trả lại. Phát tiết xong rồi mới cảm thấy sợ hãi, lẽ nào tên này lại đang nghĩ phương pháp phản kích ác độc hơn?
Hắn trừng tôi, “Đủ chưa?” Thở hắt ra, dùng ống tay áo lau sạch chân tôi, mang giày vào.
… Thì ra vừa rồi hắn đi nhặt giày cho tôi.
“Trong giày có cục đá.” Tôi nghiêm mặt.
Hắn ngoan ngoãn cởi giày ra, đổ sạch sẽ, lại giúp tôi mang vào.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là đạo chích)
Nhìn ống tay áo tuyết trắng của hắn dính đầy bùn, đáy lòng tôi ấm áp, “Quần áo ai giặt?”
“Ngươi.” Hắn nói một cách phi thường hợp lý.
… Biết ngay mà. Cùi không sợ lở rồi, tôi phát ra cơn phẫn nộ lớn nhất từ trước đến nay, mắng chửi hắn nửa ngày, phát ra oán khí đủ năm năm. Bằng một cách vô cùng mãnh liệt, tôi tuyệt đối không muốn đi tiếp nữa… cắm trại ngủ lại ngay tại chỗ!
Điều khiến tôi sởn cả tóc gáy là, Vô Cùng vậy mà không kháng nghị, không cười nhạo, không uy hiếp. Hắn im lặng nghe tôi mắng, im lặng nhìn tôi lôi chăn bông từ trong chiếc nhẫn ra nửa ngày, quấn mình thành cái kén, lại không hề giam tôi, cũng không trói tôi lại kéo đi.
Nói thật, hắn như thế còn đáng sợ hơn nhiều. Nhưng chạy cả nửa ngày trời, tôi thật sự rất mệt mỏi, khóc lớn một hồi lại đánh Vô Cùng một trận. Đại khái thể lực tiêu hao quá mức, vừa ngả lưng xuống tôi liền ngủ như chết.
Ngủ được một lúc, đương mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có ai đó túm chân tôi. Tôi giãy ra… biết ngay là Vô Cùng sẽ không để yên cho tôi. Nhưng nhằm lúc tôi khổ sở muốn chết mà trả thù thật sự quá không có nhân tính rồi.
Kết quả không giãy được, hắn ngược lại cởi giày tôi, một luồng chân khí mát lạnh xoay quanh nơi trầy xước, dần dần không còn đau nữa. Vô Cùng đang làm gì? Chữa khỏi kẽ chân sau đó gãi ngứa tôi hả?
Chờ tôi hoàn toàn không thấy đau nữa, hắn kéo chăn xuống, đắp lên chân tôi.
Tôi đã buồn ngủ đến không mở mắt ra được, trong lòng mơ mơ màng màng. Vô Cùng thực khác thường, hết sức khác thường. Vật phản tức yêu… Chẳng lẽ vừa rồi hắn đi nhặt giày bị đụng trúng đầu?
* Vật phản tức yêu: một vật hay người đột nhiên thay đổi trái ngược, không bị bệnh thì chắc chắn là yêu quái.
Sau đó tôi được nâng lên cao hơn, gối lên thứ gì đó ấm áp… Một hồi lâu mới nhận ra là chân của Vô Cùng. Tôi cố gắng mở to mắt, nghi hoặc nhìn tên ma đầu này.
Hắn lại đưa tay che mắt tôi lại, “Muốn ngủ thì nhanh ngủ đi, bằng không ta liền trói ngươi lại kéo đi đấy.”
Là tôi nghĩ nhiều quá rồi. Tôi xoay người nằm nghiêng, chẳng hơi đâu đi đoán sự khác thường của hắn. Dù sao hắn đã nguyện ý làm gối đầu cho tôi, dại gì không hưởng. Đợi tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nghe được một tiếng thở dài.
Có điều tôi nghĩ là mình nằm mơ. Tên ma đầu Vô Cùng kia đời nào biết thở dài phiền muộn như thế được