Tai Tang Du không nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng tim đập kịch liệt.
Toàn bộ tầm nhìn đều bị người đàn ông trước mặt chiếm giữ.
Cô thích nhất là xoa... mái tóc ngắn màu đen mềm mại của Lam Khâm, có nếp mà lại tùy tiện nằm trên trán, làn da trắng, ngũ quan không thể chê vào đâu lộ ra đường nét sắc sảo. Anh trường thân ngọc lập (*) trong nắng ban mai, cao quý đĩnh đạc, không dám nhìn gần.
(*) Trường thân ngọc lập: ngày xưa được dùng để tả dáng người con gái thanh mảnh. Hiện tại thường được dùng để miêu ta dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người con trai.
Không còn dịu dàng, ôn nhu, thuần khiết như bình thường. Từ đầu đến chân anh đều toát ra loại hormone thuần túy có thể đốt cháy người ngay tại chỗ.
Tang Du cảm thấy choáng váng, rơi vào giang sơn được anh gây dựng.
Giang sơn này—— ngay trong đám đông, bên ngoài cửa lớn, anh không nói một lời, yên lặng cho cho cô một vùng đất xanh mát.
Hai tay Lam Khâm cầm một bó hoa, đưa tới trước mặt cô, chờ cô nhận lấy.
Tang Du nhìn rõ kính áp tròng màu đen trong mắt anh, cùng với chuỗi hạt màu xanh sẫm trên cổ tay, hốc mắt cuối cùng cũng đỏ lên, lồng ngực như có dung nham chảy qua, vừa nóng vừa đau.
"Đây là ai thế..."
"Là cháu trai bảo bối mà lão sư Tống nhắc đến sao? Nhìn xem anh ta đi ra từ chiếc xe kia! Chắc chắn đúng rồi!"
"Người được nói lúc trước là bao dưỡng Tang Du, hóa ra là tài xế của đại thiếu gia nhà người ta?"
"Tang Du làm chuyên gia dinh dưỡng cho anh ta à? Không nói đến cái gì khác, chỉ riêng việc mỗi ngày có thể nhìn gương mặt này thì đã quá hời rồi..."
"Cái gì mà chuyên gia dinh dưỡng! Không thấy người ta tự mình cầm hoa tới đón người sao?"
Những tiếng nghị luận ồn ào hỗn loạn bắt đầu từng chút một chen vào khoảng trống của nhịp tim.
"Lúc trước ai nói Tang Du làm bảo mẫu cho người ta thế? Việc này cũng quá mất mặt rồi đi!"
"Hâm mộ, ghen tị, hận thù cũng vô dụng, nhìn xem Tang Du người ta có bản lĩnh!"
"Dm, tôi mặc kệ những thứ khác, đẹp trai như vậy, chụp ảnh trước rồi nói——"
Hai chữ "Chụp ảnh" thốt ra, Tang Du bỗng bừng tỉnh, đón nhận ánh mắt dịu dàng vô tận của Lam Khâm, kìm nước mắt, muốn kéo tay anh rời đi.
Lúc này chú Trần tiến lên một bước, bình tĩnh tự nhiên nói những lời mà Lam Khâm đã dặn dò trước đó: "Tang tiểu thư, tiên sinh đến đây, cho dù cô không đồng ý thì ít nhất cũng đừng từ chối ngài ấy tới đón cô."
Nói xong một câu.
Vòng vây đang đứng xem lại yên lặng đến chết người.
Không, đồng, ý?
Ý là... Đại thiếu gia đang khổ tâm theo đuổi, Tang Du không những không bám lấy, mà còn đang suy xét, thậm chí có khả năng từ chối?
Từ Chân đứng gần Tang Du nhất, xem được nghe được rõ ràng nhất, khuôn mặt trang điểm tinh xảo chuyển từ trắng sang xanh, hàm răng cắn chặt đến mức cơ mặt nổi lên đầy dữ tợn.
Cô ta không mù, vị thiếu gia trước mắt này, tất cả trong mắt đều là Tang Du.
Tối hôm qua ở trong thang máy mấy hộ sĩ cùng chung kẻ địch với cô ta giờ đang trốn thẳng về phía sau, giữ khoảng cách với Từ Chân.
Khó trách lão sư Tống bảo vệ Tang Du như vậy, là do cháu trai bảo bối nhà mình khổ tâm theo đuổi người ta mãi còn chưa được!
Từ Chân đi khắp nơi nói bậy, việc này thật quá xấu hổ!
Vốn dĩ Tang Du muốn kìm nước mắt, nhưng cuối cùng lại không khống chế được, bất cứ lúc nào nước cũng có thể tràn ra khỏi hốc mắt.
Khâm Khâm sao lại phải làm như vậy...
Cô dùng sức cắn chặt môi, cảm nhận được có người thoát khỏi kinh ngạc, giơ điện thoại lên, cô vội vàng tiến lên nhận hoa của Lam Khâm, nắm tay anh rời đi.
Mấy người nhiều chuyện phía sau còn muốn đuổi theo để chụp hình.
Chú Trần đã được huấn luyện tốt liền duỗi tay ngăn cản.
Tang Du cúi đầu, nước mắt tự động tuôn ra, cô càng nắm chặt Lam Khâm, chạy một mạch tới bên cạnh xe, mở cửa ra, muốn che chở cho anh ngồi vào.
Lam Khâm hiếm khi không nghe lời, một tay ôm lấy vai cô, một tay che phía trên cửa xe, trước mắt bao người, giữ yên tư thế cúi người để cô lên xe trước.
Chờ đến khi cửa trái phải hoàn toàn được đóng chặt, tiếng ồn được ngăn cách ở bên ngoài, chỉ còn không gian riêng tư của hai người.
Tang Du xoay người, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn anh.
Khí thế Lam Khâm dùng khi đối mặt người ngoài lập tức vô dụng, chân tay luống cuống cứng đờ ngồi tại chỗ, nhìn thấy cô rơi lệ, mắt cũng không dám chớp, trái tim như bị ai bóp chặt, khóe mắt cũng không nhịn được mà ửng hồng.
Anh...
Anh đã làm sai phải không...
Tiểu Ngư đang tức giận.
Lồng ngực của Lam Khâm trở nên ngột ngạt, hai tay ấn vào ghế ngồi, môi theo bản năng mở ra, lại mím chặt, cúi đầu tìm điện thoại để gõ chữ cho cô. Người anh đột nhiên cứng đờ, một bóng dáng mang theo mùi hương ngọt ngào thoang thoảng ngả vào người anh, hai mắt ướt nhòe nắm lấy cánh tay anh.
"Lam Khâm sao anh lại làm vậy chứ!"
Lam Khâm ngây người.
"Ai bảo anh đeo kính áp tròng? Ai bảo anh mang vòng hạt siết chặt cổ tay? Ai bảo anh kêu chú Trần nói như vậy? Nói cái gì mà theo đuổi tôi, tôi còn không đồng ý?"
Khuôn mặt Tang Du đỏ bừng, ngẩng đầu giận dữ nhìn anh: "Sao anh lại làm như vậy?"
Trong lòng Lam Khâm bị từng lời từng lời của cô làm cho chấn động.
Khuôn mặt dịu dàng đỏ ửng của cô gái đầy nước gần trong gang tấc, hô hấp của anh mạnh hơn một chút, không muốn chống lại cảm xúc của mình, chậm rãi giơ tay lên, dừng trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa an ủi.
Động tác của anh quá dịu dàng.
Cho dù không cần nói chuyện, không cần gõ chữ, nhưng trong nháy mắt, Tang Du đều hiểu tất cả.
Lam Khâm vẫn luôn nhớ tới tin đồn vớ vẩn cô phải chịu ở trung tâm hồi phục.
Cũng không phải giải quyết trên nhóm WeChat là đã kết thúc, cũng không phải bà nội lên tiếng là có thể bảo vệ cô vô ưu vô lo. Những vấn đề sau này sẽ phát sinh, có lẽ lúc đó cô còn chưa nghĩ đến thì Lam Khâm đã chuẩn bị trước thật tốt rồi.
Anh cố ý tới bảo vệ cô, làm người theo đuổi cô.
Dùng hành động của mình nâng cô lên cao, nói rõ ràng với tất cả những người mưu tính sau lưng cô rằng Tang Du phải được trân trọng.
Cô rất quý giá và đáng được mọi người coi trọng, che chở
Nước mắt Tang Du lại chảy xuống, cô cố gắng lau đi, nghẹn ngào nói: "Lam Khâm! Anh không thể làm như vậy! Anh phải... Anh phải xem xét tình hình một chút chứ!"
Đôi mắt đẹp như vậy, sao lại giấu đi?
Vết sẹo cũng không cần sợ người khác thấy.
Còn có việc theo đuổi cô...
Nếu thật sự là theo đuổi cô, làm sao cô có thể từ chối chứ?
Mấy câu Tang Du muốn nói bị nghẹn trong cổ họng, lại rất muốn nói cho anh nghe.
Không ngờ Lam Khâm nhìn cô khóc đến đáng thương như vậy, không còn cách nào, lấy dũng khí vừa nãy ở bên ngoài, ôm lấy cánh tay cô, kiềm chế lại tâm tư, áp cô vào lồng ngực mình.
Tang Du đột nhiên quên hết mọi thứ, mọi giác quan hoàn toàn bị hơi thở của anh xâm nhập. Lúc trước đã từng ôm chặt lấy nhau, lần nữa dựa vào mới biết được cô nhớ nhung đến nhường nào.
Sao Lam Khâm lại có thể như vậy...
Dĩ nhiên anh làm như vậy để bảo vệ cô, an ủi cô, nhưng lại làm cho tâm hồn cô bay bổng, còn anh thì vẫn thuần khiết, ngay thẳng.
Tang Du tức giận nắm lấy áo sơmi của anh, cọ hết lớp trang điểm vì khóc nên nhòe đi lên đó.
Chú Trần đi đến bên cạnh xe, gõ cửa kính trước.
Tang Du khịt mũi ngồi dậy, dịch ra xa một chút, áp trán vào chỗ tựa lưng của hàng ghế đầu. Cố gắng lau khô nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lam Khâm ở đối diện.
Càng nhìn đôi mắt đen của anh càng thấy khó chịu.
"Về nhà..." Cô lẩm bẩm: "Nhanh tháo kính áp tròng ra!"
Lam Khâm tự biết mình đuối lý, gõ chữ cho cô: "Tiểu Ngư, đừng khóc được không?"
Tang Du ậm ừ quay đầu, dừng lại, đưa tay ra cho anh.
Trái tim cô đau xót run rẩy, nhịn không được xúc động, muốn nắm lấy tay anh lau nước mắt cho mình.
Lam Khâm không bao giờ đoán được Tiểu Ngư muốn anh.
Anh khẩn trương nhìn xung quanh, đưa cái gì cũng không đúng, cuối cùng nâng bó hoa lên, thử đưa vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
Tang Du không sờ được tay, càng tức giận, ngồi thẳng lên nhìn anh.
Anh ném đi sự mạnh mẽ, ở trước mặt cô, anh hiền lành, thuần khiết, ngoan ngoãn như một chú cừu non.
Tang Du ôm hoa vào trong lồng ngực, cúi đầu ngửi ngửi, trong lòng lại ngọt ngào. Một lần nữa đối diện với Lam Khâm, nhìn vài giây, nước mắt tan ra, không nín được bật cười.
"Khâm Khâm, làm sao bây giờ đây?"
Cô bất lực nghiêng đầu: "Bây giờ gia đình anh đều nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh, đồng nghiệp của tôi cũng nghĩ rằng anh sắp là bạn trai của tôi. Hai chúng ta... không thể giải thích rõ được rồi."
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Tang Du làm là kéo Lam Khâm lên lầu, tháo kính áp tròng xuống cho anh.
Vừa tháo vừa phẫn nộ: "Tôi sẽ giấu toàn bộ kính áp tròng của anh đi, tránh cho sau này anh lại giấu tôi lén dùng!"
Lam Khâm dụi dụi mắt, gõ chữ: "Tôi đi là để cho cô mặt mũi, không thể để cô xấu hổ."
"Xấu hổ?" Tang Du niết mặt anh: "Khâm Khâm là đẹp nhất, anh dám nói anh đáng xấu hổ?"
Khóe miệng Lam Khâm cong lên.
Tiểu Ngư không tức giận.
Còn đang khen anh.
Anh không giấu được niềm vui của mình, Tang Du nhìn thấy, trái tim muốn tan chảy, xoa xoa vết bị siết ở cổ tay anh, kéo xuống lầu: "Tôi làm bữa sáng cho anh."
Lam Khâm lắc đầu: "Cô làm ca đêm rất mệt, đi ngủ trước đi, buổi trưa tôi ăn."
Tang Du liếc anh: "Buổi sáng quá náo nhiệt, bây giờ tinh thần còn phấn khởi, chỉ sợ ngủ không được."
Lam Khâm ngượng ngùng quay đầu đi.
Tang Du nhéo anh: "Lam Tiểu Khâm lợi hại như vậy, bây giờ đã biết ngượng ngùng rồi sao?"
Chờ nấu cháo xong đi ra từ phòng bếp, Tang Du nhìn thấy Lam Khâm lại ngồi xổm cạnh cửa sổ sát đất bên sông, ôm lấy đầu gối ngồi trên nệm, giống như một con mèo lớn.
"Khâm Khâm, lại đây ăn cơm."
Lam Khâm đang phơi nắng đến mức không muốn động đậy, gửi WeChat cho cô: "Chúng ta có thể ăn cạnh cửa sổ hay không?."
Giống như bữa tối với ánh nến lần trước.
Sau khi được ăn cùng cô như vậy, anh chẳng bao giờ muốn trở về trên bàn ăn đơn điệu kia nữa.
Tang Du nhớ lại, không chỉ có một lần Lam Khâm lưu luyến ngồi xổm ở đó, xem ra là rất thích.
Cô cân nhắc kích thước, đột nhiên nói: "Hay là chúng ta đặt một cái bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ đi?"
Ánh mắt Lam Khâm lập tức sáng lên.
Tang Du khoa tay múa chân với anh: "Anh xem, lần trước bàn quá thấp, tư thế ăn cơm kia sẽ có bất lợi cho tiêu hóa của anh. Chi bằng mua cái bàn ăn nhỏ mới đặt ở đây, đủ hai người dùng là được rồi. Sau này nếu anh đồng ý, mỗi bữa cơm đều ngồi ăn cạnh cửa sổ."
Hai tay Lam Khâm chống xuống đất, liên tục gật đầu.
Khuôn mặt hoàn mỹ của anh được nắng mặt trời hắt lên ánh vàng kim, lấp lánh với ánh sáng mờ nhạt.
Cuộn người ngẩng đầu lên, lại khiến người ta không muốn rời xa như vậy.
Hormone mạnh mẽ mặc bộ đồ nghiêm nghị là anh.
Ngoan ngoãn mặc quần áo ở nhà cũng là anh.
Tang Du nhất thời nhìn đến thất thần, day day trán, lời Mạnh Tây Tây nói ở tiệm cà phê lại vang lên bên tai.
—— "Anh ta không hiểu thì cậu dạy anh ta. Anh ta thuần khiết, cậu làm cho anh ta hết thuần khiết đi."
—— "Chữa khỏi cho anh ta, cũng phải có được anh ta."
Đặc biệt là sau cú sốc sáng nay.
Cô thật sự... sẽ chịu không nổi.
"Ăn cơm trước đã." Tang Du mạnh mẽ kiềm chế, hít vào một hơi: "Sau khi ăn xong anh ngủ một lát, tôi đi mua bàn."
Vừa dứt lời, WeChat của cô đã nhận được bốn chữ chắc như đinh đóng cột, vừa đáng thương vừa buồn cười: "Tôi cũng muốn đi."
Tang Du còn chưa kịp đáp lại, ngón tay của người nào đó đã nắm lấy góc váy của cô.
Trên WeChat lại nhảy ra một hàng chữ khiến cô không thể từ chối yêu cầu của anh——
"Tiểu Ngư, đưa tôi đi cùng đi."
Thử hỏi sao có thể từ chối Khâm Khâm?
Đáp án là đừng phản kháng, làm không nổi.
Chú Trần nghe nói hai người muốn ra ngoài cùng nhau, kích động không thôi, đọc thuộc lòng tên mấy cửa hàng nội thất, cuối cùng vỗ tay một cái, mãnh liệt đề cử: "Nghi Gia tốt! Bên cạnh chính là trung tâm mua sắm, mua xong có thể đi dạo!"
Suy nghĩ của Tang Du bay bổng, nghĩ đến khẩu hiệu quảng cáo của Nghi Gia...
Yêu anh ấy thì dẫn đến Nghi Gia.
Cô hắng giọng, mặt có chút đỏ, nói với Lam Khâm: "Nếu đến Nghi Gia, mua về sẽ phải tự mình lắp đặt, nhưng năng lực của tôi..."
Lam Khâm cũng không gõ chữ, thẳng thắn vươn đôi tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng ra hiệu với cô.
Đâu cần cô động tay.
Chỉ cần Tiểu Ngư đồng ý dẫn anh đi...
Anh—— thừa khả năng!
Danh Sách Chương: