• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ông chủ Thẩm bị lạnh nhạt, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tang Du, anh ta đứng bên ngoài cũng không rời đi ngay, gửi gắm hy vọng cuối cùng với Từ Tĩnh Nhàn.

Từ Tĩnh Nhàn hối hận không ngừng, tự trách bản thân không nên qua loa lừa gạt Tang Du rồi đi hứa hẹn mấy chuyện thế này, giờ lại gặp phải chuyện phiền phức.

Gần đây bà đã quen nhìn thấy vẻ dịu dàng của Lam Khâm, đột nhiên bị sự lạnh lẽo của anh làm ảnh hưởng, trái tim bà run lên đập thình thịch, sợ chọc đôi tình nhân trẻ cãi nhau, quay đầu lại uyển chuyển nói với ông chủ Thẩm: "Tiểu Thẩm, ngại quá, hôm nay người nhà dì đều ở đây, đông người quá loạn, đành không tiếp đón cháu được."

Bà chạm nhẹ vào tay áo Lam Khâm, nhẹ nhàng giới thiệu cho anh, không đành lòng làm anh ta quá đau lòng: "Cháu xem, bạn trai của con gái dì cũng ở đây, sau một vài ngày dì sẽ khỏe hơn, rảnh rỗi sẽ nói chuyện với cháu nhiều hơn."

Ông chủ Thẩm không hiểu nổi, để lại đồ ở cửa, lẳng lặng quay lại quán trà sữa đối diện.

Bởi vì trước khi Từ Tĩnh Nhàn xuất viện phải truyền xong bình nước, lúc lên xe thì trời đã nhá nhem tối, bây giờ đã qua nửa tiếng, cũng sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi.

Thấy khách không mời mà tới đã được giải quyết xong, chú Trần chào hỏi một tiếng rồi vội rút lui, còn không quên giúp đóng cửa lại.

Sau khi trong nhà yên tĩnh, Tang Du cũng không làm gì khác, vịn cửa sổ chăm chú nhìn ra ngoài, chờ bóng dáng của ông chủ Thẩm khuất dạng, sợ anh ta không chịu được lại quay lại quấy rầy.

Lam Khâm chú ý tới từng phản ứng của Tang Du, nhìn theo ánh mắt của cô về phía quán trà sữa, nhíu mày thật sâu thành khe rãnh, kéo cổ tay cô ra vẻ khó chịu.

Ai là người đáng để cô nhìn như vậy?

Tang Du nắm lấy tay anh: "Ngoan nào."

Cô chỉ đơn thuần muốn đề phòng mà thôi, chắc chắn anh ta đã rời đi, để "hưng sư vấn tội" với mẹ, bất đắc dĩ trong quá trình cô thường xuyên bị người ta dính lấy làm phiền, hoặc là tầm nhìn bị cản trở, không thì tay ôm vai cô, chưa kịp dỗ dành thì kẻ gây rối đột nhiên dừng động tác, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó, mím môi khô khốc rồi lẳng lặng tránh ra, lặng lẽ rót trà cho Từ Tĩnh Nhàn.

Ánh mắt Lam Khâm trầm xuống, ngăn cản tia sáng tối tăm, chua chát trong mắt.

Có phải là Mẹ của Tiểu Ngư không hài lòng với anh không...

Người kia mới là người bà chọn cho Tiểu Ngư, nếu không có anh, vậy tại sao vừa nãy lại nói lần sau nói chuyện nhiều hơn.

Lam Khâm bị cốc nước làm nóng, khẽ co quắp ngón tay lại, rồi nắm chặt lòng bàn tay.

... Mẹ cô không sai, cho dù anh như thế nào, trong mắt trưởng bối anh cũng chỉ là một người không thể nói, là người tàn tật, không ai nguyện ý giao phó con gái của mình cho anh dễ dàng.

Từ khi sinh ra anh đã không khiến người khác yêu thích, anh khổ sở cái gì chứ, nên làm quen từ lâu.

Khuôn mặt Từ Tĩnh Nhàn xấu hổ, càng nghĩ càng thấy ảo não, có rất nhiều chuyện khó nói với Lam Khâm, đành rất mong con gái giúp đỡ giải vây.

Nào ngờ con gái mình không chút lưu tình, lại hỏi rõ ràng ngay trước mặt Lam Khâm.

"Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Xác định ông chủ Thẩm sẽ không quay lại, Tang Du xoay người, nhìn Từ Tĩnh Nhàn hỏi: "Tại sao lại để anh ta gọi con là Tiểu Ngư, cứ như thân quen lắm vậy."

Cô nâng giọng hơn, càng nhấn mạnh với Lam Khâm đang rầu rĩ chui trong góc: "Con mới gặp anh ta có hai ba lần thôi!"

Lam Khâm cúi đầu, hai tay đan vào nhau, trên mặt cố gắng không lộ cảm xúc, trong lòng co rút lại khó chịu, quay đầu lặng lẽ hít mũi.

Anh nghe thấy cô gọi người đàn ông đó là anh Thẩm.

Thật là một tiếng gọi gần gũi.

Từ Tĩnh Nhàn nhanh chóng giải thích: "Lúc con không có ở nhà, Tiểu Thẩm luôn tới giúp, người ta rất tốt, nhưng mẹ không tốt, để cho cậu ấy hiểu lầm, cho rằng..."

Cho rằng cái gì, không cần nói cũng biết.

Sao Lam Khâm có thể nghe không hiểu, không thể nhịn được nữa đứng dậy, cầm giấy bút chuẩn bị đặc biệt cho anh trên bàn trà, nắm chặt bút đến mức hơi ướt, đè nén vô số lời nói kịch liệt trong đáy lòng anh.

Anh không muốn Tang Du khó xử nên chỉ viết vài chữ đơn giản cho Từ Tĩnh Nhàn: "Xin lỗi dì, đã muộn rồi, con đi nghỉ ngơi trước."

Từ Tĩnh Nhàn nói: "Lam tiên sinh..."

Cách xưng hô mới lạ này lại hết sức chói tai ngay bây giờ, Lam Khâm lẳng lặng liếc Tang Du một cái rồi bước vào —— căn phòng nhỏ mới dọn sáng nay cho anh ở một mình.

Sau chín giờ, màn đêm ngoài cửa sổ tối om, đèn đường không bật, ánh trăng cũng lương bạc vô cùng.

Lam Khâm dựa lưng vào cửa mấy phút đồng hồ, ngón tay khẽ mơn man tấm cửa, vuốt ve hơn trăm lần, Tang Du vẫn không đuổi theo tìm anh, lồng ngực bị nghẹn đến không thở nổi, vì vậy anh chậm rãi đi tới ngồi bên mép giường, giường gỗ nhỏ không vững phát ra tiếng kêu cót két.

Ngay cả giường cũng có thể phát ra tiếng!

Chóp mũi Lam Khâm dần đỏ lên, nắm chặt gối ôm cũng không bật đèn, chìm trong bóng tối.

Căn phòng rất cũ kỹ, cửa không cách âm, anh có thể nghe được tiếng động bên ngoài, Tiểu Ngư nhẹ giọng nói với mẹ không ít, lại lờ mờ không nghe rõ, trong lòng càng thêm lo lắng.

Đang nói gì vậy... sao tiếng bé quá.

Lam Khâm buồn rầu co rúm một hồi lâu, không đợi được Tang Du, cuối cùng anh không nhịn được nữa, lại ra cửa, lúng túng áp mặt vào nghe ngóng, vừa đúng lúc Tang Du nói xong liền đưa mẹ về phòng, một lúc sau, bước chân cộp cộp của cô lại gần, anh không khỏi lo lắng, nắm chặt tay mong chờ cô đến gặp anh.

Nhưng vài giây sau, bước chân lại đi ngang qua cửa phòng anh, không ngừng lại dù chỉ một chút mà đi thẳng vào phòng cách vách.

Phòng bên cạnh là phòng ngủ của cô, anh và Tiểu Ngư đã ngủ ở đó mấy hôm nay.

Tất cả cảm xúc đang bành trướng ra của Lam Khâm nhanh chóng chìm xuống đáy cốc, cảm giác nhức nhối kìm nén bấy lâu nay tràn lên khóe mắt, anh khẽ cắn môi, đi đến mép giường cầm gối lên, mở cửa và lao đến cửa phòng bên cạnh.

Anh không muốn chia phòng!

Mới bước được hai bước, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Tang Du ôm gối giống anh, kiễng chân chạy ra như tên trộm, đập đầu vào người anh.

Ánh sáng phòng khách kém, đen tuyền một mảnh, chỉ có ánh sáng ấm áp trong phòng ngủ tràn ra.

Lam Khâm bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của cô, ghen tuông thấp thỏm khiến anh nổi lên tâm tư, khẽ đẩy cô đi lên vài bước, lui vào phòng ngủ, bả vai áp vào cửa, đóng cửa "rầm" một tiếng, ném hai cái gối trong lòng hai người xuống giường, xoay người đè cô xuống ván cửa, tới gần cúi đầu cắn môi cô.

Anh luyến tiếc cắn thật nhẹ, nhẹ nhàng cắn từng chút một như phát tiết, nghe cô hô nhỏ tinh tế, anh lập tức đau lòng thu răng lại, dịu dàng ngậm lấy mút vào.

Tang Du khẽ mở to mắt, nhìn thấy chút sương mù trên hàng mi mỏng mở rộng vô tận của Lam Khâm, cô biết lọ giấm nhỏ của mình đã để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, cô không kịp giúp đỡ, chắc chắn anh đã chịu nhiều ủy khuất.

Nhưng cô phải giải thích rõ ràng với mẹ trước thì mới có thể yên bình an ủi anh cả đêm.

Lam Khâm nhạy cảm cảm nhận được Tang Du đang thất thần trong vòng tay mình, tim anh nóng như rỉ máu, không còn thỏa mãn với việc lướt qua thế này, anh nâng mặt cô lên tiến quân thần tốc, tăng thêm sức lực cướp lấy, cảm thấy hơi thở hỗn loạn cháy bỏng của cô vẫn còn chưa đủ, cắn vào dái tai cô, để lại vết đỏ trên cổ chỉ thuộc về anh.

Tang Du bị dòng điện nhỏ râm ran chiếm lấy, theo bản năng, cô vòng tay qua eo anh, thở hổn hển run rẩy nói: "Khâm Khâm... anh... anh sắp bị em làm hư mất rồi."

Trước kia Khâm Khâm ghen là đáng thương vô cùng, bây giờ lại đè cô công thành chiếm đất!

Lam Khâm càng liếm càng mê mẩn, áp lưng cô vào người anh, cố gắng dồn hết những cảm xúc khó tiêu đó lên người cô.

Tang Du bị sức nóng của anh bao phủ, tay chân bủn rủn đứng không vững, biết anh có chút mất kiểm soát, cô ép mình bình tĩnh lại, ấn vào sau cổ anh, nói từng chữ từng chữ: "Lam Tiểu Khâm, không phải mẹ không hài lòng với anh..."

Lam Khâm cứng đờ người, vội vàng ôm chặt cô.

Anh không quan tâm, cho dù có hài lòng hay không, cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của Tiểu Ngư và anh.

Nghe thấy hơi thở hỗn loạn của anh, Tang Du khẽ vuốt tóc anh: "Mẹ rất hài lòng, sở dĩ mẹ tìm người khác cho em là bởi vì không nghĩ rằng em có thể có được một người bạn trai tốt như anh, vừa rồi có nói là nói chuyện sau chỉ là một cái cớ khách sáo thôi, còn việc xa lạ với anh là do từ trước đến giờ, mẹ vẫn lo rằng em không xứng với anh."

Tiểu Ngư... không xứng với anh?!

Lam Khâm sửng sốt, cọ bên cổ cô, trong nháy mắt thấy khó hiểu.

Không...

Chuyện này có thể tạm gác lại, còn một điểm khác quan trọng hơn!

Lam Khâm nghĩ đến đây thì ngực phát đau, hừ mũi có chút bất mãn.

Tang Du nghe "hừ" một tiếng nhỏ nhỏ yếu ớt, tim đập rộn ràng như nghe thấy Lam Khâm đang nói chuyện bên tai, hồi lâu cô mới tỉnh lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ướŧ áŧ của anh" "Còn khó chịu chỗ nào không? "

Lam Khâm bất đắc dĩ quay đầu, ra hiệu về phía quán trà sữa bên ngoài.

"Để ý ông chủ Thẩm?"

Lam Khâm lại hừ, ông chủ Thẩm? Trước đây cô không gọi như vậy đấy.

Tang Du hiểu anh, tâm tư nhỏ xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, thử thay đổi cách gọi: "Thẩm tiên sinh?"

Lam Khâm nhăn mặt.

Phản ứng này, Tang Du đã hiểu rõ, trong lòng cười thầm, họ nhẹ hai tiếng, ghé sát mặt vào anh, ngập ngừng nói: "Hay là —— anh Thẩm?"

Vẫn còn gọi!

Lam Khâm trừng mắt nhìn cô, hai mắt sắp bốc hỏa, anh kéo cô vào trong lòng mình.

"Lam Tiểu Khâm, anh thật không có tiền đồ," Tang Du khoác vai anh, nhướng mày nhìn: "Đây không phải là xưng hô bình thường sao? Bình thường khi gặp một người khác giới xa lạ bên ngoài, đều phải gọi là anh Trương, anh Vương, trong trung tâm phục hồi, những người lớn hơn em đều được gọi là anh —— "

Tang Du cố tình kéo dài âm "anh" ngọt ngào để làm anh tức giận.

Lam Khâm biết đạo lý này, nhưng anh vẫn ghen ghét muốn chết, cô kêu một tiếng, lòng anh liền nhăn một chút, hận không thể nuốt cô vào bụng mình, hòa làm một thể.

Anh biết rằng mình đã bị làm hư rồi, không muốn nói đạo lý gì nữa, anh không muốn trưởng thành lý trí, không muốn kiềm chế mình, chỉ muốn chiếm hữu cô từ đầu đến chân, dù chỉ một chút nhỏ bé.

Anh nâng cằm cô lên, muốn nuốt cái chữ kia vào, Tang Du lại nhanh hơn anh, mềm mại khẽ ghé vào lỗ tai, vươn đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, khi anh run rẩy chấn động, cô hạ thấp âm lượng, ngọt ngào dịu dàng nói: "Nhưng anh thì khác, người khác là anh, còn anh —— "

Tang Du cong môi, phun khí nóng: "Lam Khâm, anh, anh là anh —— của em nha."

Anh.

(*) Giải thích: ở bên Trung gọi anh là ca (mang ý khách sáo), anh trai ruột (hoặc người thân thiết hơn) là ca ca, dịch sang tiếng Việt đều là anh hết, mình định dịch ca ca là anh trai, nhưng mà nghe sượng trân quá, anh trai Lam, anh trai Lam :)

Hai chữ như pháo hoa, dễ dàng đánh tan lý trí của Lam Khâm.

Tuy nhiên, cùng lúc với tiếng "anh" kéo dài kết thúc, còn có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vọng vào từ bên ngoài trên tấm cửa gỗ phía sau lưng.

Có ai đó đang gõ cửa.

Tang Du dần bừng tỉnh lại, che miệng liều mạng điều chỉnh giọng điệu của mình, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Khâm nhanh chóng điều chỉnh để ứng phó.

Lam Khâm bị hai chữ kia thiêu đốt đến phát ngốc, thành thật dựa vào một bên không nhúc nhích.

Tang Du hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ chạy đến bên giường, giả vờ bàng hoàng cất giọng nói: "Mẹ?"

"Là mẹ," Ở ngoài cửa, Từ Tĩnh Nhàn hạ âm lượng xuống: "Tiểu Ngư, mẹ không ngủ được, có vài lời quan trọng muốn nói với con."

Tang Du gấp đến độ thở hổn hển, nhìn Lam Khâm đứng đó, véo mũi lười biếng kêu lên:" Ngày mai chúng ta nói chuyện được không? Con buồn ngủ, hơn nữa mẹ còn bệnh, nên nghỉ sớm đi."

Từ Tĩnh Nhàn nhấn mạnh: "Chỉ vài lời thôi, mẹ vào đây."

Tang Du bị dọa ngốc.

Hũ giấm nhỏ nhà cô đang đứng bên tường đỏ mặt, mẹ cô mà tiến vào ngay lúc này chẳng phải là bắt quả tang... hiện trường sao!

Lần trước khi mua đồ lót, mẹ đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhỏ, nếu chứng kiến cảnh cô và Khâm Khâm quần áo không nghiêm chỉnh mặt đỏ tai hồng, người bảo thủ như bà chắc sẽ không chịu được mà ngất đi mất.

"Chờ, chờ một chút! Con không mặc quần áo!" Tang Du vội vàng câu giờ, vẫy Lam Khâm đến gần cô, vội vàng tìm chỗ giấu lọ giấm nhỏ.

Phòng ngủ lớn như vậy, cô đã quá quen thuộc suốt nhiều năm.

Không có phòng tắm, rèm thì khá mỏng mỏng, dưới giường bẩn, chỉ có...

Ánh mắt của Tang Du và Lam Khâm rơi vào tủ quần áo bốn cánh cách vách.

Ánh mắt Lam Khâm ướŧ áŧ, nhìn Tang Du ai oán.

Anh danh chính ngôn thuận!

Tang Du chắp tay trước ngực, cầu xin mà hôn anh, thì thầm: "Biết anh danh chính ngôn thuận, nhưng mẹ là người bảo thủ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nhiều cũng không tốt đâu, Khâm Khâm ngoan—— Chỉ một chút thôi! Em sẽ nhanh chóng đưa mẹ rời đi, lập tức quay lại tìm anh!"

Cô một bên cao giọng hét lên "xong ngay đây", một bên mở cửa tủ quần áo ra, vội vàng nên không thể nhìn thấy bên trong tủ có gì, cô chỉ nhớ rằng không có vách ngăn ở giữa, quần áo cũng không nhiều lắm, giấu anh không có vấn đề gì.

Lam Khâm vất vả lắm mới biết mẹ cô không có bất mãn gì đối với mình, sao có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà như thế, tuy rằng đáng thương nhưng vẫn ngoan ngoãn chui vào tủ quần áo cuộn mình, ôm đầu gối co rụt lại trong góc, ngẩng đầu nhìn Tang Du.

Tang Du lại không thể di chuyển.

Đêm khuya hôm đó, tiêu yêu tinh ngã ra trong ngăn tủ phòng nghỉ nay trở về trước mắt, hiện giờ đã là người của cô.

Từ Tĩnh Nhàn đợi hồi lâu không thấy con gái mở cửa, chủ động đẩy ra: "Mặc xong chưa con?"

Tang Du vẫn còn ở bên cạnh tủ quần áo, giành giật từng giây cúi xuống giữ chặt gáy anh, nhanh chóng đặt một nụ hôn trên đôi môi tái nhợt rồi vội vàng đứng thẳng dậy, lồng ngực đập rộn ràng, đóng cửa lại, để lại một khoảng trống cho anh hô hấp.

"Mẹ ——"

Từ Tĩnh Nhàn nhìn chiếc váy ngủ của con gái bị xộc xệch, lắc đầu: "Đã lâu như vậy sao còn chưa ăn mặc cho chỉnh tề."

Vẻ mặt bà phức tạp, dừng lại một chút rồi mở miệng: "Mẹ muốn nói chuyện với con về bố của con, quan hệ của con và Khâm Khâm đã đến mức này, một số vấn đề không thể lảng tránh, con phải thẳng thắn với cậu ấy."

Lam Khâm cuộn mình trong tủ quần áo tối tăm, nhiệt độ trên môi càng ngày càng nóng, cho nên không nghe rõ những lời Từ Tĩnh Nhàn nói.

Anh thở hổn hển ngả người ra sau, không ngờ vòng eo lại chạm đến một cái hộp lớn.

Lam Khâm sờ soạng ôm chiếc hộp vào trong lòng, nắp hộp không ổn định suýt chút nữa rơi ra, anh nghiêng người về phía trước theo động tác đỡ lấy hộp, tia sáng từ khe hở cửa tủ không nghiêng không lệch chiếu vào chính giữa hộp, chiếu sáng đồ vật bên trong.

Xếp chồng lên nhau ngay ngắn, gần như tràn ra...

Thư?!

Lam Khâm mơ hồ nhận ra cái gì, hô hấp dồn dập.

Nương theo ánh sáng, anh chăm chú nhìn vào bức thư trên cùng, vết đóng dấu quen thuộc được in cứng ở góc dưới bên phải của phong thư, đập thẳng vào mắt anh, khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng.

Anh không biết đã qua bao lâu, cổ tay anh run lên, anh thử dùng đầu ngón tay chạm vào nó nhẹ nhàng.

Chạm vào thứ mà anh cho là đã bị Tang Du phớt lờ hoặc lãng quên...

Đã từng thuộc về anh và cô trong suốt ba năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK