• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngay từ đầu vốn không nên sinh ra mày.”

“Tại sao một người hiền lành như cô ấy lại chết?”

“Khi còn sống, cô ấy yêu mày rất nhiều! Sao mày lại không đi theo cô ấy?

……

Những lời nói cứa vào tim cô tràn ngập tâm trí Tạ Du, cắt trái tim cô thành nhiều mảnh.

Cô muốn phản bác nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Bên tai cô vang lên vô số lời buộc tội, giống như vô số ma quỷ kéo cô xuống vực sâu của địa ngục.

Khu VIP im ắng chật cứng người, mùi gỗ thoang thoảng quyện với mùi nước khử trùng từ hành lang tràn vào trong phòng, cô gái nằm trên giường tái nhợt, trầm mặc như một con búp bê xinh đẹp, vô hồn.

Tạ Du vẫn chưa thức dậy sau một ngày ngủ say sau khi cô ấy khóc ngất đi trong vòng tay của Phó Đình Sâm.

Lạc Sanh, Phương Duyên n, Phương Chiêu Diễm, Tạ Trình, Phó Thanh Đình, Kiều Chỉ và Phó Đình Sâm ngồi sang một bên, tất cả đều yên lặng chờ cô thức dậy.

Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng là tiếng hít thở đều của cô gái.

Tạ Diệc và Lạc Sanh nhận được tin tức lập tức bay thẳng đến Yến Thành, sau khi hạ cánh chưa kịp chợp mắt cho tới bây giờ.

Tạ Diệc đẩy cửa bước vào, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Phương Chiêu Diễm là một người không kiên nhẫn, bực bội vò đầu bứt tóc, bước nhanh đi tới trước mặt Tạ Trình, “Anh Tạ Trình, thế nào rồi? Anh bắt được hắn chưa?”

Tạ Trình hai mắt đỏ ngầu, khóe môi có chút khô nứt, bộ quần áo thường ngày cũng hơi xộc xệch, giọng nói lạnh lùng mang theo mệt mỏi, đi tới trên giường bệnh sờ đầu Tạ Du, “Tên đó chạy rồi, anh đã liên lạc với cảnh sát để truy lùng hắn”.

Phương Duyên n đợi một ngày nhưng không ngờ lại có kết quả này, cuối cùng chịu không nổi đi tới nắm lấy cổ áo Tạ Diệc, hung hăng áp vào tường, “Bé đã như thế này mà cậu còn muốn giấu chúng tôi?!”

Phương Duyên n là một nghệ nhân điển hình,tay chưa bao giờ rời dao, trước khi đến Phương Chiêu Diễm đã bí mật cất con dao khắc của anh ấy đi, sợ anh ấy sẽ làm điều gì đó điên rồ.

Đôi tay với những ngón tay gầy guộc, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, Phương Chiêu Diễm và Tạ Trình đều không ngăn lại, nếu không phải vì Tạ Du xảy ra tai nạn bất ngờ thì họ không biết rằng sự kiện năm đó còn để lại một tai họa.

Chuyện Tạ Du bị bắt cóc họ chỉ phát hiện ra khi thấy Tạ Diệc đang ôm Tạ Du bất tỉnh ở Lệ Thành, khi đó nhà tang lễ của mẹ Tạ Diệc còn chưa xong, anh cũng chỉ mới 21 tuổi.

Mẹ mất sớm, cha chịu đả kích, mỗi ngày ông đều ngồi tại linh đường, đối với việc trong gia đình chẳng thèm quan tâm, anh ấy phải gánh trên vai gánh nặng của cả gia đình.

Tạ Diệc không phản kháng, thất thần dựa vào tường.

Lạc Sanh đi tới, kéo Phương Duyên n đi, giúp Tạ Diệc vuốt phẳng cổ áo của anh ấy, quay lại nhìn đám đông, “Anh ấy so với chúng ta càng không muốn nhìn thấy Du Du như thế này.”

Đã nhiều năm như vậy mọi người đều bị Tạ Diệc giấu diếm, chuyện năm đó căn bản không được giải quyết triệt để.

Giờ họ đã hiểu tại sao Tạ Diệc luôn giam giữ Tạ Du, bất kể đi đâu hầu như anh ấy đều cử người theo dõi, không phải anh ấy căng thẳng quá mức mà là anh ấy biết chuyện như thế này sẽ lại xảy ra.

Nhưng dù anh ấy có phòng bị bao nhiêu đi nữa, thì vụ bắt cóc suýt nữa đã xảy ra.

Tạ Trình liếc nhìn Phó Đình Sâm, sao tên nhóc này lại có thể tình cờ xuất hiện ở Đế Cảnh Lam vậy?

Anh không nghĩ nhiều, bộ quân phục chưa cởi ra, mang theo ý tứ chém giết, cộng thêm đường nét góc cạnh, lạnh lùng cứng rắn, “Anh, rốt cuộc người đó là ai?”

Tạ Diệc im lặng, kéo Lạc Sanh đang đứng chắn trước mặt, chậm rãi xoa xoa ngón tay hơi hơi run rẩy của cô, cả người hiện lên vẻ yếu ớt không thuộc về mình.

Khi còn anh đúng là còn trẻ lại tự phụ, nghĩ rằng mọi việc sẽ được xử lý sạch sẽ, nhưng không ngờ khi kiểm tra lại sự việc lại phát hiện ra người nguy hiểm nhất đã mất tích.

Khoảnh khắc đó anh biết mình phải bảo vệ em gái, ngần ấy năm anh đi tìm người đó trong bóng tối nhưng chẳng khác nào mò kim đáy bể. Những ngày gần đây hắn rốt cuộc cũng lộ ra tung tích, vì sự an toàn của Tạ Du và Lạc Sanh, anh đã mạo hiểm, người bảo vệ Tạ Du anh cũng bị anh ra lệnh rời đi.

Để người đàn ông sử dụng kế điệu hổ li sơn, quả nhiên hắn ta đã mắc bẫy thành công.

Anh bình tĩnh lại, buông ngón tay Lạc Sanh ra, đi tới ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, nhìn Phó Đình Sâm đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ, “Người đó là học sinh của mẹ, Thiện Lương.”

Thiện Lương?

Phó Đình Sâm nhướng mày cười mỉa mai, trước khi anh bế Tạ Du rời đi, nhân viên bảo vệ đã khống chế người đó chờ cảnh sát tới giao nộp, anh đã nhìn thấy cặp mắt đó, giống như chìm đắm lâu dài trong bóng tối, cánh tay bị Đại Hắc cắn bị thương, trên tay có vết bỏng, để lại ấn tượng sâu nhất chính là chân trái của hắn.

Anh chưa quên năm anh chín tuổi, người đàn ông đó cười và dùng mũi dao hung ác trượt qua eo và bụng của anh.

Cái chân của Thiện Lương…… còn là do chính tay anh phá hủy.

Chẳng thể ngờ người này lại dùng điên cuồng tạo sự thay đổi để thích ứng, thậm chí còn né tránh được sự truy đuổi của Phó lão gia.

Đôi mắt Phó Đình Sâm nặng trĩu, đôi mắt lạnh như băng, ngón tay từ từ siết chặt giữa hai chân, nhiều năm như vậy sao vẫn không bỏ qua cho Nhuyễn Nhuyễn!

Phó Thanh Đình và Kiều Chỉ là người ngoài, cho dù là bạn bè của Tạ Trình thì họ cũng biết đây là chuyện gia đình của nhà họ Tạ, người ngoài không tiện nói nhiều lời, hai người tỏ ý xin lỗi rồi lấy cớ rời đi.

“Chú hai, hai người đi trước đi, con còn có một số chuyện muốn nói.” Phó Đình Sâm không có ý định rời đi, vững vàng ngồi ở trên sô pha.

Nghe thấy tên của Thiện Lương, mấy người đều mang vẻ kiêng kỵ, Phương Chiêu Diễm nóng nảy không có nơi trút được, nghe thấy tên Thiện Lương hai mắt bốc hỏa, vươn tay đấm vào tường, “Mẹ nó! Món nợ hại chết dì nhỏ tôi còn chưa tìm hắn tính sổ! “

Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Diệc nhìn về phía Phó Đình Sâm, “Phó thiếu, theo tôi ra ngoài một lát.”

Lạc Sanh vươn tay kéo Tạ Diệc, “A Diệc……”

Tạ Diệc vỗ vỗ tay của Lạc Sanh, cho cô một cái nhìn trấn an, đặt cô ngồi xuống ghế, “Anh có chuyện muốn hỏi cậu ấy, em ở đây chăm sóc Du Du.”

***

Phó Đình Sâm bước ra khỏi phòng bệnh dưới ánh mắt của mấy người đàn ông.

Tạ Diệc đang đợi anh ở khu vực hút thuốc cuối hành lang.

Phó Đình Sâm bước tới, thấy Tạ Diệc châm thuốc, đây là cuộc trò chuyện chính thức đầu tiên của họ.

Tạ Diệc mặc một bộ vest đen vừa vặn, đường viền cổ áo rõ ràng đã được sửa sang lại, nếp gấp lờ mờ ngược lại khiến anh ấy hiện lên chút ngang ngạnh, khí chất toàn thân lạnh lùng, giữa ngón tay kẹp một điều thuốc lá.

Người ta đều nói rằng Tạ Diệc mạnh mẽ đến mức dù núi đổ ập xuống trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, một tay tạo nên Tạ thị của hiện tại. Anh ấy là một người khắc chế và lạnh nhạt, là thanh niên kết hôn sớm, à chưa bao giờ có đam mê xấu.

Những người quen biết đều biết rõ điểm yếu của anh ấy, một người là vợ anh ấy và một người là em gái anh ấy.

Lông mi Tạ Diệc vén lên, đưa một điếu thuốc qua, thuận thế đẩy bật lửa đặt trên mặt bàn đến trước mặt anh, “Gần đây cậu thân cận với Du Du quá.”

Phó Đình Sâm nhận lấy, cắn môi, châm một điếu thuốc, hơi dựa vào tường, không ngạc nhiên khi thấy anh ấy biết mình đang có ý tiếp cận Tạ Du, “Tôi không có ý xấu.”

Đôi mắt Tạ Diệc khẽ nhúc nhích, anh biết Tạ Du không thích sự kiểm soát của anh, cho nên sau khi cô đến Yến Thành, những người bảo vệ bên cạnh cô đều không xuất hiện lộ liễu nữa.

Gần đây Phó Đình Sâm thường xuyên tiếp xúc với Tạ Du, mặc dù biết Phó Đình Sâm có tin đồn không tốt, nhưng lại là người đàng hoàng, anh không có thời gian chăm sóc Tạ Du nên ngầm cho phép.

“Nếu Du Du thích cậu, tôi không ngăn cản, nhưng nếu là cậu lợi dụng lúc con bé không hiểu gì, dùng thủ đoạn lừa gạt, ý đồ muốn dùng quyền lực của nhà họ Tạ để tranh gia tài với cha cậu, lúc đó đừng trách tôi không có đạo đức. “

Phó Đình Sâm mỉm cười, “Sẽ không thế đâu.”

Tạ Diệc nghiêm túc nhìn chằm chằm anh một phút đồng hồ mới thu lại ánh mắt, “Cậu hiểu là tốt rồi.”

“Du Du không biết hồi đó xảy ra chuyện gì, đừng nói cho cô ấy biết.”

Phó Đình Sâm thẳng thắn tiếp nhận sự dò xét của anh, người như không xương dựa vào tường, trái tim có chút nhói đau, có điều có một số chuyện phải nói ra, chậm rãi chống đỡ thân thể, “Anh Tạ, anh không biết tại sao em ấy đến Yến Thành sao? “

Tạ Diệc nhìn bên ngoài đang dần sáng đèn, “Cậu muốn nói cái gì?”

Phó Đình Sâm không muốn đôi co với anh, nói thẳng, “Em ấy đã bị thôi miên.”

Tạ Diệc dừng động tác hút thuốc, mắt híp lại.

“Em ấy đến Yến Thành chỉ để tìm câu trả lời.” Phó Đình Sâm nhìn vết răng nông trên điếu thuốc của Tạ Diệc, trên mặt không có biểu cảm gì, “Thôi miên không phải là phương pháp chữa trị tận gốc, muốn thoát ra khỏi làn khói mù đó chỉ bằng cách ngăn chặn cũng không có tác dụng tốt.”

Động tác của Tạ Diệc chỉ sững lại trong chốc lát, khóe mắt có chút giễu cợt liếc nhìn người bên cạnh, giọng nói lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, “Cậu cho rằng nếu tôi đồng ý tiếp xúc với Du Du thì cho rằng tôi chấp nhận cậu rồi sao? Cậu không có tư cách xen vào chuyện nhà tôi. Tôi làm như nào không cần cậu dạy. “

Phó Đình Sâm lười biếng cười, hơi nhướng mày, “Nếu tôi là người cô ấy đang tìm thì sao?”

Tàn thuốc rơi vào trong gạt tàn thủy tinh sạch sẽ, ngọn lửa đỏ tươi ở tàn thuốc bị dập tắt, ngón tay dùng lực nhẹ bóp nát gần hết điếu thuốc, đầu ngón tay dính đầy thuốc lá, Tạ Diệc nghiêng đầu, “Đứa nhỏ đó là cậu?”

Anh không tìm ra đứa trẻ đã cứu Tạ Du là ai, mơ hồ cảm thấy nó là con của một người có địa vị nào đó, vì lý do bí mật nên đã xóa mọi dấu vết về cậu.

Sau khi trở về nhà và chặn tin Tạ Du bị bắt cóc, anh đã ngừng tìm kiếm thông tin về cậu bé.

Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại lại là con cháu Phó gia.

Tạ Diệc đã tin tưởng bảy tám phần, “Cậu có bằng chứng không?”

Phó Đình Sâm vén góc áo lên.

Một vết sẹo dài từ thắt lưng đến xương hông, âm thầm biểu thị mức độ nghiêm trọng của vết thương năm đó, vết thương ở bộ phận mỏng manh như vậy gần như là chí mạng, ánh mắt lạnh lẽo hơi ấm lên.

“Những năm này không chỉ có nhà họ Tạ đang tìm tên biến thái kia, tôi tin rằng nhà họ Phó cũng đang tìm kiếm.” Phó Đình Sâm im lặng, “Tôi không biết hắn ta không chết, tôi được cứu và nuôi dưỡng trong sáu tháng, sau đó ông nội không nhắc với tôi một lời về chuyện năm đó.”

Tạ Diệc nhắm mắt lại, nghĩ đến vết sẹo gớm ghiếc trên thắt lưng mà tim vẫn còn đập nhanh, vết sẹo đó nếu rơi vào người Du Du, anh thật không dám tưởng tượng.

“Cậu muốn làm gì?” Tạ Diệc nhả khói.

“Tôi không nói điều này để lấy công trước mặt anh.” Anh gạt điếu thuốc ra khỏi tay, “Nói cho em ấy biết chuyện gì đã xảy ra hồi đó, và tôi sẽ giúp em ấy bước ra ngoài.”

“Không đời nào.” Tạ Diệc phủ quyết trong vô thức.

Tạ Du bảy tuổi không ăn không uống, vừa nhìn thấy người liền trốn vào trong tủ, không khóc cũng không ầm ĩ, giống như một con rối vô hồn trên dây.

Ngón tay Tạ Diệc khẽ run, vươn tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng, anh không dám.

Anh không dám nhìn Tạ Du vừa có chút hoạt bát lại sụp đổ.

“Cuối cùng em ấy sẽ nhớ ra chuyện đó, đến lúc cô ấy tự nghĩ đến, hậu quả không phải là điều chúng ta có thể kiểm soát.” Phó Đình Sâm đã hỏi một số nhà tâm lý học, một khi bệnh nhân buộc phải nhớ lại những ký ức đã bị phong ấn, sẽ không có cách nào chấp nhận, nếu đó là một cú sốc lớn, nặng thì suy sụp tinh thần.

Điểm này Tạ Diệc cũng biết, nếu không phải không có cách nào hắn không giấu diếm quyết định này với tất cả mọi người.

“Tôi sẽ xem xét.” Tạ Diệc giọng nói lạnh lùng, trong trẻo nhưng có chút do dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK