Người mới vừa tỉnh dậy có chút lờ mờ, đặc biệt lại còn là lần đầu tiên say rượu, Tạ Du còn cảm thấy chóng mặt, ý thức vẫn còn chưa thanh tỉnh.
Yên lặng vài giây nghe tiếng bước chân của thợ trồng cây ngoài hoa viên nhỏ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên mở mắt, không khí sảng khoái đột nhiên nhiên trở nên lạnh lẽo bất thường, trong lòng run rẩy, nhịp tim tăng nhanh, cô… cô tối qua đã nằm mơ sao?
Từng đoạn ký ức vụn vặt đang phát lại trong đầu, cô thật sự không rõ đó là trong mơ hay hiện thực, bản thân hình như đã ôm Phó Đình Sâm.
Cô hoang mang quay đầu nhìn khung cửa sổ đang đóng chặt và ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, đôi chân trắng nõn mịn màng bước ra khỏi chăn bông.
À đúng rồi!
Con thỏ con!
Tạ Du từ trên giường bò dậy, đôi chân trần dẫm lên sàn nhà gỗ bước tới phía trước ghế sofa, trên mặt bàn không hề có vật gì! Những cảnh tượng nhỏ nhặt không ngừng lặp lại trong đầu, mặc dù nhiệt độ trong phòng vừa phải nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ trong máu đột nhiên tăng cao, hai bên má và tai nóng ran.
Tạ Du vùi mặt vào tay, mất mặt quá đi!
Cái đầu nhỏ bình thường không nghĩ gì nhiều đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Làm sao mà anh ấy lại vào được đây?
Tạ Du đờ đẫn đứng hình ngồi trên giường nghĩ một lát, ngón tay đan lại với nhau, không biết nên giải quyết như thế nào cho ổn thỏa, cũng không biết có nên đem việc này nói với anh trai hay không.
Cúi đầu nhìn đồ ngủ của mình, bộ đồ ngủ bằng tơ lụa gọn gàng trên người, không có nửa điểm không thoả đáng.
Trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầulầu, cô xếp gọn chăn bông rồi thay đồ ngủ ra, đi xuống lầu.
Cô nhìn thấy Tạ Diệc và Lạc Sanh từ bên ngoài trở về, quần áo trên người vẫn là quần áo ngày hôm qua, chỉ là bộ lễ phục trên người Lạc Sanh bị nhăn không ra hình dáng gì.
Vốn dĩ Lạc Sanh tính trước khi Tạ Du ngủ dậy sẽ quay về không ngờ lại bị bắt tại trận, cô ngại ngùng véo eo Tạ Diệc một cái, giải thích: “Anh của em sắp trở về rồi, tối qua chị với anh em qua bên đó dọn dẹp một chút rồi tiện thể ngủ lại luôn”.
Ánh mắt Tạ Du liếc qua cổ Lạc Sanh, mím môi cười: “Anh ấy thật sự sắp trở về rồi sao?”.
Lạc Sanh đi lên lầu thay quần áo, Tạ Diệc ngồi trước bàn ăn: “ Ừm, anh ấy đúng lúc làm xong nhiệm vụ có kì nghỉ mấy ngày, nhân tiện đưa em đến Yến Thành sắp xếp một chút”.
Tạ Du nhấm nháp cháo gạo tẻ thơm ngon, gắp một cái bánh bao gạch cua nhai chầm chậm, nghe thấy lời Tạ Diệc nói, cô dừng lại: “Anh không đi cùng tụi em sao?”.
Tạ Diệc vừa cúi đầu ăn vừa nói: “Đợi khi nào anh hết bận sẽ đến thăm em”.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Diệc, Tạ Du buông đôi đũa trong tay ra, mất luôn khẩu vị: “Anh có phải vẫn còn trách em không?”.
Tạ Diệc nhận thấy thái độ của bản thân có chút lạnh lùng cứng nhắc, vẻ mặt lãnh đạm có chút buông lỏng, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Tạ Du, “Anh biết em đã lớn rồi không muốn tiếp tục bị quản, nhưng anh luôn muốn tốt cho em, có một số việc anh mong cả đời này em đều không cần phải hiểu”.
“U U, anh biết bình thường anh bận rộn không có thời gian bên cạnh em…”
“Anh, em đều hiểu”, Tạ Du gật đầu, tất cả đều vì muốn tốt cho cô, câu nói này từ nhỏ đến lớn cô đã nghe vô số lần, trước giờ cũng chưa từng hoài nghi.
Lạc Sanh thay quần áo từ trên lầu đi xuống, thấy hai anh em đang lặng lẽ ăn cơm, không nói chuyện với nhau thì biết hai người lại có gì đó không thích hợp rồi.
Cô ngồi xuống bàn ăn trừng mắt nhìn Tạ Diệc một cái, rồi mỉm cười ấm áp hướng về Tạ Du: “U U, tính xấu của anh em em cũng biết rồi đó, sau này ít nói chuyện với anh ấy chút, chị dâu cùng em đến trường học, anh em lo em không quen sống trong kí túc nên đã mua cho em một căn nhà, chúng ta đến đó sớm vài ngày cùng nhau trang trí nhà cửa”.
Lạc Sanh lấy tay che miệng nhỏ giọng nói, “Đi đến bên đó anh em không quản em được nữa rồi, chị sẽ dẫn em đi dạo phố”.
Khuôn mặt Tạ Du lúc này mới hiện lên nụ cười, cô quay sang nhìn Tạ Diệc: “Em cảm ơn anh”.
Lạc Sanh dưới bàn đá chân Tạ Diệc một cái, lúc này anh mới nhẹ giọng ho một cái, khoé môi nhếch lên: “U U, là thái độ của anh không tốt”.
Cửa phòng khách bị mở ra, Tạ Trình một thân quân phục vẫn chưa cởi ra, tư thế hiên ngang mang hai người đi vào cùng: “Biết thái độ của bản thân không tốt thì nên bớt bớt lại cái tính xấu kia đi, Tạ Du cũng không phải là thuộc hạ của cậu!”.
Tạ Diệc nghiêng đầu nhìn qua, ngọt ngào cười một tiếng: “Anh”.
Tạ Trình là con một của bác cả, cũng là anh họ của Tạ Du.
Khi cô nhìn thấy người đằng sau lưng Tạ Trình là Phó Đình Sâm liền giật mình ngây người, líu lưỡi: “Anh ta, anh ta…”.
Tạ Diệc thấy Tạ Du phản ứng như vậy, liếc nhìn Phó Đình Sâm một cái, ánh mắt sắc bén: “Hai người đã từng gặp mặt nhau?”.
“ Chưa gặp bao giờ”
“ Gặp rồi”
Câu nói đầu tiên là từ phía Tạ Du, câu sau là của Phó Đình Sâm.
Đối diện với ánh mắt thờ ơ không quan tâm của anh, ánh mắt chứa đựng cầu xin, nhìn anh một cách đáng thương.
Phó Đình Sâm dưới sự áp lực hai phía từ Tạ Diệc và Tạ Trình uể oải cười một tiếng, “Tối qua hôm qua không được mời mà cùng bạn tham gia buổi tiệc, từ xa nhìn thấy cô ấy”.
Nói dứt lời Phó Đình Sâm liền cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đột nhiên được hạ xuống.
Người đàn ông đang đứng cạnh Phó Đình Sâm ánh mắt linh hoạt liếc tới liếc lui, thấy được ánh mắt của Tạ Du, nhìn Phó Đình Sâm một cách cảnh cáo.
Phó Đình Sâm nhận được ánh mắt cảnh cáo của chú hai mới thu lại điệu bộ ngang ngạnh kia, ngoan ngoãn đứng nghiêm túc.
Trái tim đập thình thịch của Tạ Du cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến những mảnh ký ức vụn vặt ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vành tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Thiệp mời bữa tiệc sinh nhật của Tạ Diệc đến Phó gia được Phó Thanh Đình tiếp nhận, trên người ông ấy mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, thắt cà vạt chỉnh tề, trên sống mũi cao đang mang một chiếc kính mắt gọng vàng, trong tay cầm một cặp nhỏ đựng giấy tờ, dáng vẻ trông giống như một tinh anh trong các tập đoàn.
Tạ Trình giới thiệu một cách đơn giản: “Vị này là người con trai thứ hai của Phó gia, là một vị luật sư, còn vị này là cháu trai Phó gia, Phó Đình Sâm, cậu ấy lớn hơn U U hai tuổi”.
Tạ Diệc đứng dậy bắt tay với từng người một, “Hoan nghênh hai vị, lần này làm phiền mọi người rồi”. Sau đó anh xoay người giới thiệu: “Đây là vợ tôi Lạc Sanh còn đây là em gái Tạ Du”
Lạc Sanh đứng lên: “Mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn sáng đi, nghỉ ngơi một hôm ngày hôm sau xuất phát”.
Tạ Du đứng lên cùng Lạc Sanh, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
Ánh mắt của Lạc Sanh xoay quanh Phó Đinh Sâm một vòng rồi lại nhìn đến người đang ra sức thu mình lại trong góc tường, Tạ Du không một lời chào hỏi đã ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.
Tạ Du không nhìn Phó Đình Sâm một cái nào, ngồi xuống bên cạnh Tạ Diệc còn Phó Đình Sâm ngồi chéo phía đối diện của cô, khuôn mặt nhỏ xấu hổ như muốn chui vào trong cái chén.
Tất cả mọi người có mặt đều chú ý đến sự mất tự nhiên của Tạ Du sau khi gặp Phó Đình Sâm, đều ngầm hiểu mà không vạch trần, Tạ Diệc chỉ tưởng cô đang sợ đối diện với người lạ.
Phó Đình Sâm vẫn cười nói: “Tối qua…”
“Khụ, khụ, khụ…” Tạ Du sặc một cái, nhỏ giọng bắt đầu ho, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Tạ Trình giúp Tạ Du nhuận khí, khuôn mặt cứng rắn mang theo nét dịu dàng khó nhận ra: “Ăn chậm chậm thôi, không có ai giành với em đâu”.
Tạ Diệc ngước mắt nhìn Phó Đình Sâm, ánh mắt tối lại.
Phó Đình Sâm tiếp tục nói: “Tối hôm qua Tạ tiểu thư rất xinh đẹp”.
Tạ Trình lập tức trở nên cảnh giác, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Phó công tử, nghe nói cậu gần đây đang tìm một chiếc xe”.
Phó Đình Sâm nhìn Tạ Trình một cái, lại liếc nhìn Phó Thanh Đình đang nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo, đặt đôi đũa xuống, “Đúng vậy, nghe nói đã bị Phương Chiêu Diễm lấy đi rồi”.
Tạ Trình vô cảm nhếch nhếch khóe môi: “Đừng tìm nữa, chiếc xe đó là quà tặng cho U U, không phải đồ của cậu thì đừng nghĩ đến nữa”.
Tạ Diệc và Lạc Sanh nhìn nhau, cười thầm, cậu ta lại dám ở trước mặt Tạ Trình tỏ vẻ nịnh nọt Tạ Du.
Phó Thanh Đình nghe ra được nội tình ở bên trong, đẩy đẩy mắt kính nhìn về phía Phó Đình Sâm, trong mắt tràn đầy hứng thú, ông ấy vẫn hiểu cháu trai của mình. Nếu như trước đây chưa từng tiếp xúc, nếu thích cô bé này, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt trưởng bối trêu chọc. “Tạ Trình, sắp không được rồi, em gái của cháu cháu đã nắm giữ từ nhỏ đến lớn, cũng không sợ đau tay”.
Tạ Trình liếc ông ấy một cái,không để tâm đến lời nói vừa rồi,: “ Em gái của cháu tự cháu thương, không cần người con trai khác”.
Phó Thanh Đình: “…”
Phó Đình Sâm: “…”
Phó Đình Sâm từng nghe Giang Dụ nói, từ nhỏ đến lớn Tạ Du được không ít người theo đuổi, cộng hết lại chắc cũng được mấy đội quân, cô gái nhỏ từ trước đến nay chưa từng yêu đương đều do công lao của vị này.
So với người bình thường, mức độ kiểm soát em gái của vị anh trai này đã đến mức điên cuồng.
Trong mắt anh hiện lên nụ cười khó giải thích, cô gái nhỏ này một khi đã báo danh đại học ở Yến Thành thì anh sẽ có biện pháp đào cái bức tường này lên, dù sao Yến Thành bên ấy của là địa bàn của anh.
Trong bữa ăn sáng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Tạ Du ngượng ngùng thiếu chút nữa thì chui xuống gầm bàn nhưng vì phép lịch sự nên không thể bỏ đi, toàn bộ quá trình đều không nhìn Phó Đình Sâm một cái nào.
Đợi đến lúc cuối cùng ăn cơm xong, cô nhẹ nhàng nói một tiếng muốn lên lầu thu dọn hành lý bèn ở trên đó không xuống nữa.
Người đã đến tận nhà, cô gái nhỏ thì một mực nấp trong phòng, Phó Đình Sâm cũng không thể ở trước ánh mắt nhìn anh chằm chằm của Tạ Trình đi gõ cửa phòng người ta.
Trong lòng Phó Đình Sâm thầm than một tiếng, anh ngồi trong hoa viên gần cửa sổ phòng ngủ của Tạ Du, thấp giọng cười: “Chuyện tối qua xem ra ai đó đã quên sạch rồi”.
Tạ Du nấp sau rèm cửa nhìn Phó Đình Sâm đang ngồi trên xích đu của mình ở dưới lầu, cô cúi đầu cắn cắn môi, lúc này cô có chút hối hận vì đã báo danh đến Yến Thành.
Trong lòng kỳ lạ nghĩ rằng bản thân hình như đã rơi vào miệng cọp.
Nhưng lại cảm thấy cái ví dụ này không mấy thích hợp, nghiêng đầu nhất thời nghĩ không ra anh ấy đối xử với mình có gì không thoả đáng.
Ngón tay Tạ Du vò vò rèm cửa, mặt nhỏ nhăn lại, chỉ có thể tự an ủi bản thân: “Trường học to như vậy, cơ hội gặp mặt nhau nhất định sẽ rất ít”.
Phó Đình Sâm nhìn thấy cô đang bối rối đứng sau rèm cửa, trong lòng lại nảy lên tâm tư muốn trêu đùa, hai tay ghép lại tạo thành cái loa hướng về phía cô: “Nhuyễn Nhuyễn, sau khi đến trường học anh sẽ bảo vệ em”.
Tạ Du kinh hãi, tự thấy xấu hổ muốn chết, suýt chút nữa bị dọa cho rớt xuống.
Anh ấy, anh ấy làm sao biết được cái tên “Nhuyễn Nhuyễn” này?
Cô đóng cửa sổ lại đến ngồi trên ghế sofa, cặp lông mi dài mảnh khẽ rung lên, cái miệng nhỏ phồng lên.
Nửa đêm chạy đến nhà của cô, còn…còn trộm đi con thỏ của cô, còn lừa được tên của cô nữa!
Tạ Du nhìn mô hình 12 con Giáp ở trên kệ, bây giờ chỉ còn lại 11 con, trong đầu cô đã thấy hình ảnh con thỏ con bị bạo hành trong tay kẻ xấu.
Tạ Du trước đây nghĩ rằng anh là người tốt, tức khắc cảm thấy mình như bị quả cà tím đánh cho tơi tả.
Lần sau gặp anh nhất định phải tránh xa một chút.
Tạ Du mở cửa sổ ra thành một khe nhỏ, khuôn mặt nhỏ lộ ra, vành tai đỏ lựng một hồi mới nhẹ nhàng thấp giọng nói: “ Anh mới gọi là Nhuyễn Nhuyễn”.