Hoắc gia.
Lâm Chi Ái ung dung ngồi uống trà, không thèm quan tâm đến mấy cái vớ vẩn trên mạng.
Đến bài phốt của Ái Phương, bà ta cũng chỉ xem là một đống rác rưởi, hoàn toàn không khiến bà ta bận tâm đến.
Quản gia cầm theo dĩa trái cây đi từ trong bếp ra, nhìn Lâm Chi Ái một cách dịu dàng, sau đó nhỏ giọng nói:
_ Ái Ái, ăn trái cây đi! Đã ba ngày không thấy động tĩnh gì, không biết bên Philippines như thế nào rồi!
_ Hoắc Vũ vẫn chưa về sao?
_ Vẫn chưa, Hoắc Duệ Thần cũng không thấy đâu! Có lẽ bọn nó đều đến Philippines rồi!
Lâm Chi Ái gật đầu hài lòng, không nghĩ rằng đây chỉ là một kế hoạch dụ dỗ bà ta.
Lâm Chi Ái ghim miếng táo lên, chuẩn bị đưa vào miệng thì người làm từ ngoài bất ngờ chạy vào, cúi người thông báo:
_ Phu nhân, đại thiếu và nhị thiếu về rồi!
_ Cái gì? Cả hai tụi nó luôn sao?
_ Dạ vâng!
Lâm Chi Ái liếc mắt nhìn quản gia, sau đó tỏ ra bình tĩnh như không biết chuyện gì, vui vẻ khi biết tin vừa rồi!
Hoắc Vũ đi vào, nhìn gương mặt đang cố gắng gượng của Lâm Chi Ái, không nhịn được liền hỏi:
_ Mẹ, sao sắc mặt của mẹ không được tốt vậy? Là ai chọc giận mẹ rồi?
_ À, mẹ...
_ Chắc là bận cùng bạn giường lăn lộn, anh hai không để ý gì cả! Đến hickey còn trên cổ kìa!
Hoắc Duệ Thần nói một câu khiến Lâm Chi Ái phải hốt hoảng nhìn sang quản gia, tay nhanh chóng che dấu hôn lại.
Ngượng ngùng đến tức giận, bà ta đứng lên lớn tiếng quát:
_ Hoắc Duệ Thần, con ăn nói kiểu gì thế hả? Đến mẹ mình mà cũng nói như vậy, con đúng là...
_ Mẹ, chuyện xấu của mẹ người ngoài có thể không biết, nhưng trong nhà ai cũng nhìn ra.
Nhìn đi, người làm lần lượt rủ nhau nghỉ việc, nếu không phải anh hai thu nhận, thì họ lấy gì mà sống tiếp đây? Mẹ, mẹ không nghĩ cho người khác cũng nên nghĩ cho bản thân mẹ đi! Để mẹ con đối đầu, mẹ mới hả dạ sao?
Lâm Chi Ái nhìn vẻ mặt của Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần, nhất thời cảm thấy bản thân thật sự đã đi quá xa rồi! Bà ta ngồi phịch xuống ghế, suy ngẫm về những chuyện mình đã làm! Bà ta khóc nấc lên, khiến Hoắc Duệ Thần phải có cái nhìn khác!
Cả hai nhìn ra được nước mắt đau khổ của Lâm Chi Ái, từ từ đi đến muốn an ủi bà ta.
...
_ Đó, đây chính là lấy tình cảm gia đình để đối đầu với mẹ.
Anh nhìn đi, chỉ khi mẹ mất đi tất cả, mới có thể quay đầu.
_ Em bớt suy nghĩ lung tung đi! Nếu mẹ biết nghĩ cho người khác, thì anh em mình đã không phải tốn nhiều công sức như vậy! Chỉ với vài câu nói câu em, mà muốn để mẹ quay đầu sao? Nằm mơ!
Hoắc Duệ Thần cảm thấy có lí, nếu không phải vì con cái, người mẹ nhất định sẽ không gắng gượng.
Nhưng người phụ nữ vì con, cho dù có ra sao cũng muốn bảo vệ con mình.
Lâm Chi Ái là ngoại lệ, Hoắc Vũ chỉ là công cụ lợi dụng của bà ta, nhằm đạt được mục đích.
Nếu bà ta biết nghĩ đến người xung quanh, thì con cái đối với bà ta là vô giá!
Hoắc Vũ tập trung lái xe, một lúc lâu liền lên tiếng hỏi:
_ Điều tra Lưu Tư Dao thế nào rồi?
_ Không có gì, chỉ là em thấy một vài điểm rất đáng nghi.
_ Là gì?
_ Chẳng hạn như, cô ta không phải con ruột của Lưu Bá Khiêm.
Lưu Tư Dao được nhận nuôi từ lúc vừa chào đời, hoặc có thể Lưu phu nhân không thể sinh con nên nhờ người mang thai hộ.
Còn có, Lưu Tư Dao không như những gì trên mạng bàn tán.
Cô ta rất thông minh, đầu nhảy số rất nhanh, lại còn vô cùng bình tĩnh đối mặt.
Những sự tức giận bộc phát nhất thời, cũng chỉ là giả tạo.
Hoắc Vũ cảm thấy mọi chuyện dường như không theo dự tính.
Từ lúc Lưu Tư Dao xuất hiện, có quá nhiều chuyện xảy ra.
Nhưng cô ta có mục đích gì? Quyến rũ Hoắc Vũ? Giả tạo trước tất cả mọi người!
Hoắc Vũ im lặng, một lúc sau liền đổi chủ đề, không nhanh không chậm, lên tiếng:
_ Anh sẽ chuyển nhà, dinh thự đó em cứ thoải mái sống đi!
_ Gì chứ? Anh định chuyển nhà đi đâu? Không phải bây giờ đang rất tốt sao?
_ Anh chuyển đến cạnh nhà Vy Vy, tiện cho việc anh và Bảo Bảo ở bên nhau.
Hoắc Duệ Thần bĩu môi, cười một cách khinh thường, hờ hững lên tiếng:
_ Chứ không phải anh muốn gần gũi với chị dâu sao? Còn bày đặt lấy Bảo Bảo ra làm lá chắn.
_ Thế thì sao? Gần vợ tương lai và con trai của mình, có gì sai sao?
_ Không sai, chỉ là anh cách một vách tường mà không thể chạm vào chị dâu, thật sự chịu được sao?
_ Chị dâu? Nghe rất hay!
Hoắc Duệ Thần á khẩu, định chơi chiêu khích tướng, ai ngờ lại bị Hoắc Vũ thờ ơ như vậy, đúng là người có tình yêu.
...
Văn phòng của Diệp Mộng Vy.
Điệp Mộng rót nước mời hai vợ chồng nhà họ Giang, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Mộng Vy.
Giang phu nhân vừa nhìn đã chướng mắt, không ngại mà lên tiếng:
_ Chỉ là một quản lý cỏn con, vậy mà lại dám ngồi ngang hàng với sếp của mình, đúng là không có quy tắc.
Điệp Mộng thấy vậy định đứng lên, Diệp Mộng Vy liền ngăn lại, lạnh lùng phản bác lại bà ta:
_ Giang phu nhân, ở đây không có quy tắc trên dưới, càng không phân biệt giai cấp.
Nếu bà thấy Điệp Mộng nhà tôi không hiểu rõ quy tắc, thì tôi không nghĩ bà sẽ hiểu quy tắc.
_ Diệp Mộng Vy, cô...cô đừng có mà hóng hách ở đây! Tôi là Giang phu nhân, có thể hủy hợp đồng với cô đó!
_ Được, dù sao tôi cũng đã tìm được chỗ dựa cho mình rồi, không thì tôi đơn phương tự sinh tự diệt, không cần dựa dẫm vào các người nữa! Giang phu nhân, bà muốn hủy hợp đồng ngay bây giờ không?
Giang Ngọc Phạm vừa nghe đã vội vàng lên tiếng ngăn cản, còn quay lại trách móc vợ mình, khiến Giang phu nhân càng tức giận hơn!
_ Đừng mà Diệp Mộng Vy, cô đừng hủy hợp đồng.
Còn bà nữa, đã không biết chuyện gì mà cứ lớn tiếng, còn làm càn ở đây nữa! Bà không thấy mất mặt nhưng tôi thì có đó!
_ Giang Ngọc Phạm, ông vì cái con này mà dám lớn tiếng với tôi? Có phải ông cũng đã ăn nằm với nó rồi không? Nếu không thì không bênh vực nó như vậy!
_ Đào Tuyết Lệ, tôi nhịn bà đủ rồi đó! Bà có biết, Diệp Mộng Vy có sức ảnh hưởng thế nào không? Một hợp đồng cô ta kiếm được, cũng đã lên đến hàng trăm triệu đấy! Bà muốn hủy hợp đồng sao? Vậy bồi thường hợp đồng đi, ít thôi, mười ba tỷ tư năm chục.
Bà bồi thường đi!
Vừa nghe đến con số mười ba tỷ tư năm chục, đã khiến Đào Tuyết Lệ phải suy sụp.
Nó là khối tài sản của hơn cả Giang gia, cho dù có bán đi Tử Đại cũng chưa chắc có thể bồi thường.
Đào Tuyết Lệ thấy tình hình không như bản thân nghĩ, vội lấy lại bình tĩnh, nhìn Diệp Mộng Vy đang chăm chú xem kịch của hai vợ chồng họ diễn.
Bà ta đi đến nắm lấy tay cô, mỉm cười nhẹ rồi nhỏ giọng xoa dịu:
_ Diệp Mộng Vy, vừa nãy là do nóng giận quá mức, khiến tôi không kiềm chế được mà lớn tiếng nhục mạ cô, mong cô bỏ qua.
Cô yên tâm, sau này ở giới giải trí này ai giám ức hiếp cô, cứ nói tên của tôi ra, nhất định tôi sẽ đứng ra thay cô.
Đào Tuyết Lệ tôi thành thật xin lỗi, Diệp Mộng Vy, cô rộng lòng bỏ qua, đừng bỏ bụng những chuyện này!
Diệp Mộng Vy mỉm cười, cho dù Đào Tuyết Lệ thật sự có khả năng bồi thường, vậy chẳng phải cô phải đầu quân cho Hoà Hoãn sao? Như vậy chỉ càng bất lợi hơn, vừa ngày ngày gặp Hoắc Duệ Thần, vừa nghe tên Hoắc Vũ, khiến cô không thể tập trung mất.
Diệp Mộng Vy đặt tay lên tay Đào Tuyết Lệ, đồng cảm với bà ta, tạo mối quan hệ tốt, sau này cô sẽ không chịu thiệt!
_ Giang phu nhân, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ không hủy hợp đồng, sau này chúng ta sẽ là chị em tốt, nhìn bà trẻ như vậy, không chịu thiệt khi làm chị tôi chứ?
_ Tôi trẻ thật sao? Nhưng tôi thấy dạo này da rất xấu, cô có mỹ phẩm nào tốt không, chỉ cho tôi với?
_ Có chứ, phụ nữ mà, chúng ta nên đẹp mới được, đàn ông có cũng được, không có cũng không chết! Hôm nào rảnh sẽ dẫn bà đi mua sắm, tiện sẽ giới thiệu mỹ phẩm cho bà, có được không?
_ Được được, sau này chúng ta là chị em tốt, Giang Ngọc Phạm mà bắt nạt cô, à không, bắt nạt em, em cứ nói với chị, chị nhất định sẽ xử lý ông ta.
_ Được, em hiểu rồi!
Diệp Mộng Vy khiêu khích nhìn Giang Ngọc Phạm, khiến ông ta như muốn tá hỏa, tức đến điên người.
Danh Sách Chương: