Điệp Mộng ngồi trên giường, nhìn Hoắc Duệ Thần đang đi tìm hộp cứu thương, cô ta xuống giường, nhỏ giọng từ chối:
_ Duệ Thần, tôi phải về rồi, anh không cần phải tìm hộp cứu thương đâu!
_ Em ngồi đó đi, đợi anh chút!
Điệp Mộng thở dài, cầm điện thoại lên xem giờ, sau đó nhìn Hoắc Duệ Thần đang kéo mình lại ghế ngồi, nhỏ giọng hỏi tiếp:
_ Anh không hỏi tại sao tôi xuất hiện ở đây sao?
_ Vậy tại sao em lại ở đây?
_ Anh trai anh chiếm nhà tôi rồi!
_ Vậy sau này em đến đây ở đi, chúng ta từ từ hâm nóng tình cảm.
Bốp.
_ Điên à, không ăn tát là không chịu được sao?
_ Hức, chắc không ăn tát của em, anh thật sự không chịu được đấy!
_ Hoắc Duệ Thần, anh...
_ Im lặng.
Hoắc Duệ Thần nhẹ nhàng chườm đá cho Điệp Mộng, gương mặt nghiêm túc khiến cô ta có chút rung động nhẹ.
Điệp Mộng đưa tay cầm lấy túi chườm, tự mình làm, không muốn cảm xúc phải thay đổi.
...
Hơn mười giờ, Điệp Mộng rời khỏi dinh thự, vừa hay nhìn thấy Liên Dạ Nguyệt, cô ta nhanh chân gọi lại:
_ Dạ Nguyệt, cô cùng tôi đi đón Giang Tôn không?
_ Chị Vy Vy đâu? Sao cô lại ở đây?
_ Tôi ở nhờ một đêm, chiếc USB tôi nhờ cô tìm đâu rồi?
_ Tôi đưa cho Duệ Thần rồi, để tôi lấy lại rồi chúng ta cùng đi!
...
Sân bay quốc tế.
Giang Ngọc Tôn kéo vali ra khỏi cổng soát, đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó lấy điện thoại gọi cho Diệp Mộng Vy.
Cô bây giờ vẫn đang ngon giấc trong vòng tay rắn chắc của Hoắc Vũ, hoàn toàn không nhớ đến thời gian hiện tại.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang không gian yên tĩnh của Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ.
Anh từ từ mở mắt, khẽ nhìn điện thoại một lúc rồi vươn tay lấy nó xem.
Cái tên "Giang Tôn" đập vào mắt anh, khiến anh nhớ đến chuyện tối qua.
Thấy Diệp Mộng Vy không có dấu hiệu thức giấc, anh bèn ấn nghe máy, nhưng lại không nói chuyện, chỉ dịu dàng gọi cô dậy:
_ Vy Vy, dậy thôi em!
_ Ưm...cho em ngủ chút nữa, đã mấy giờ rồi?
_ Đã hơn mười giờ rồi? Đêm qua vất vả cho em rồi! Dậy đi, anh đưa em đến công ty.
_ Không đi không đi, anh im lặng cho em ôm chút nữa đi! Dù sao hai ngày tới em cũng được nghỉ, sau đó mới bắt đầu công việc.
Hoắc Vũ nhếch mép cười hài lòng, cầm điện thoại lên xem, vẫn được kết nối với Giang Ngọc Tôn.
Anh lạnh lùng tắt máy, vội vàng xóa đi cuộc gọi đến, rồi xem như không có chuyện gì, tiếp tục ngủ cạnh Diệp Mộng Vy.
...
Giang Ngọc Tôn bị ngắt máy ngang, kẻ ngốc cũng hiểu được cuộc trò chuyện đầy thân mật này! Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt muốn giết người của anh ta, khiến người khác nhìn vào có chút sợ hãi.
Điệp Mộng và Liên Dạ Nguyệt vừa đi đến, nhàn nhã đến cạnh Giang Ngọc Tôn, nhỏ giọng trêu chọc:
_ Giang thiếu, anh bị ai chọc giận rồi, vẻ mặt có chút không tốt lắm!
_ Vy Vy đâu, sao chỉ có mình cô đến vậy?
_ Chị ấy...chị ấy đang bận "ngủ" rồi!
_ Tối qua còn hứa sẽ đến, vậy mà lại thất hứa, đúng là phụ nữ...
_ Aida, đừng trách chị ấy nữa! Xem này, tôi có đưa một đại mỹ nhân đến đón anh còn gì? Mau chào hỏi đi!
Liên Dạ Nguyệt có chút lúng túng, đưa tay ra chào hỏi trước, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, khiến Giang Ngọc Tôn có chút chữa lành:
_ Giang thiếu, em là Liên Dạ Nguyệt, rất vui được gặp anh.
_ Chào em, anh là Giang Ngọc Tôn, rất vui được làm quen.
Nhưng...có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?
_ Dạ phải, chúng ta từng gặp nhau trong buổi triển lãm tranh ở Mỹ, khi đó anh đứng ra giải vây giúp em đấy!
_ Hoá ra là em, không nghĩ chúng ta lại có duyên vậy đấy! Đi thôi, chúng ta về thôi!
Hoá ra tất cả là duyên phận, nhưng ai biết được, duyên phận cũng có mặt tốt và mặt xấu? Đây có phải là một sự bắt đầu cho tình yêu chớm nở, hay là một sự bi thương đầy đau khổ và giày vò?
Liên Dạ Nguyệt là người vừa gặp đã yêu, Giang Ngọc Tôn cũng là mối tình đơn phương gần hai năm của cô ta.
Hoá ra, tất cả đều đã được định sẵn, chỉ là không ai đoán được, sự yêu thầm này, có được đáp lại hay không, vẫn là một câu hỏi khó!
...
_ Bảo Bảo à, con đang làm gì đó?
_ Bà ơi, con đang xem camera nhà của mẹ, bà mau qua đây, con thấy mẹ và ba đi vào phòng ngủ, tối qua đến giờ vẫn chưa thấy ra.
_ Đâu, bà xem nào?
Tĩnh Vụ cầm lấy iPad, đúng thật là không ra khỏi phòng, khiến bà vui đến bật cười.
Tĩnh Vụ đưa lại iPad cho Diệp Hoắc Ảnh Quân, sau đó nhỏ giọng bảo:
_ Con đừng xem nữa, bây giờ bà gọi điện cho mẹ, gọi cả hai đến chơi cùng con, có được không?
_ Dạ được, con cũng muốn hỏi, họ là làm gì mà không ra khỏi phòng từ sớm.
_ Chuyện này...ha, hay là để chiều đi, bà bảo ba và mẹ con đến ăn tối, rồi ở lại với Bảo Bảo, có chịu không?
_ Dạ, con muốn ngủ cùng ba và mẹ.
Tĩnh Vụ cười gượng, không ngờ đến câu hỏi của Diệp Hoắc Ảnh Quân lại khiến bà có chút bối rối, cho dù là Diệp Mộng Vy cũng sẽ có phản ứng như bà bây giờ!
...
Diệp Mộng Vy đang ngon giấc, bỗng ngồi bật dậy, tay vẫn không quên vịn lại chiếc chăn che cơ thể mình.
Cô nhìn sang Hoắc Vũ, anh bày ra bộ mặt quyến rũ chết người đó, khiến cô thật sự không thể lớn tiếng, chỉ đành nhỏ giọng hỏi:
_ Bây giờ mấy giờ rồi?
_ Hơn lúc nãy một tiếng đồng hồ.
_ Anh biết em sẽ đi đón Giang Tôn, tại sao không gọi em dậy?
_ Anh cố tình đó! Đang ở cạnh anh, không cho phép em nhắc đến người đàn ông khác!
Hoắc Vũ kéo cô lại vào lòng, nhẹ nhàng trao nụ hôn buổi trưa đầy nóng bỏng.
Diệp Mộng Vy đẩy anh ra, tiếp tục hỏi:
_ Em không ghen thì anh ghen cái gì?
_ Vậy em ghen cái gì chứ? Cạnh anh có người phụ nữ nào khác sao?
_ Nhưng...anh cũng không được ghen, em chỉ xem Giang Tôn chỉ là anh trai, hoàn toàn không có ý khác!
_ Nhưng ai biết được, anh ta không có ý khác? Sao đây, là nhất kiến chung tình với anh sao? Anh biết sức quyến rũ và độ đẹp trai của mình.
Thế nào, bị anh khuất phục rồi có đúng không?
Diệp Mộng Vy nhíu mày, biểu thị sự khó tin trước Hoắc Vũ, khiến anh tự luyến đến tận chín tầng mây, nhưng không ở trên đó được lâu, đã bị cô kéo xuống một cách tàn bạo.
_ Đừng bày ra bộ mặt như vậy, người đẹp trai biết mình đẹp trai, rất nguy hiểm đấy!
_ Hừ, nguy hiểm sao? Nguy hiểm đến nỗi phải vứt bỏ tôn nghiêm để đến đây dụ dỗ em sao? Nguy hiểm chỗ nào? Nửa thân dưới sao?
_ Vy Vy, em có cần nói khó nghe vậy không?
_ Không thì sao? Chẳng phải đã mười năm, anh vẫn không thể bớt tự luyến.
Em nhớ cái hồi anh theo đuổi em, khi đó anh rất đẹp trai, lạnh lùng, nhưng tại sao bây giờ lại như biến thành người khác vậy?
_ Tại vì em! Khoảng thời gian nào cũng là vì em.
Vy Vy, anh chờ đợi em lâu như vậy, chưa truy thê thê thảm, em đã đồng ý rồi! Đúng là anh đã đánh giá cao em rồi!
Diệp Mộng Vy vừa nghe xong đã trực tiếp đá bay Hoắc Vũ xuống giường.
Cô ngồi dậy, nhìn anh kêu la dưới sàn, nhẫn tâm phán một câu, khiến Hoắc Vũ phải đứng hình:
_ Chưa truy thê đã sao? Vậy ngay bây giờ, anh chính thức độc thân rồi đấy! Cút ra ngoài, em cho anh truy thê thêm bốn năm nữa!
_ Đừng mà Vy Vy, anh đùa thôi mà! Cái miệng hại cái thân, đừng để bị nó làm em phân tâm.
Thực ra cái miệng nói chứ anh không có ý đó! Đây, miệng đây em vả đi, đừng có giận anh mà!
Bốp.
_ Vy Vy, em vả thật sao?
_ Là anh kêu mà?
_ Anh đùa thôi, không nghĩ em lại làm thật!
_ Muốn đổ lỗi cho cái miệng nữa sao? Vậy đây, em vả đến khi cái miệng nói không được nữa thì thôi!
_ Không có đổ lỗi nữa, không đổ lỗi nữa!
Diệp Mộng Vy liếc xéo anh, nhưng vẫn là không ra tay mạnh, lực cũng vừa đủ kêu cái chát vang dội.
Đúng với câu nói, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau....
Danh Sách Chương: