Sau ngày Lưu Ly nhập viện trở về nhà Dịch Dương bỗng nhiên không còn gọi điện tới hay làm việc gì làm phiền tới Lưu Ly nữa.
Lưu Ly chỉ nghĩ đơn giản rằng Dịch Dương đã từ bỏ cho cô rồi chứ không có suy nghĩ gì nhiều.
Sau hôm đó Nam Cung Minh dạ luôn để mắt tới em gái không dám sao nhãng, anh đã chuẩn bị nguyên liệu, tự tay đi mua đồ về nấu tẩm bổ cho cô.
Lưu Ly vẫn luôn buồn rầu không khá lên là bao, cả người như bị rút cạn sinh khí.
Nam Cung Minh Dạ đã cố gắng khiến cô quên đi nhưng Lưu Ly có vẻ không có sự chuyển biến.
Hàng ngày cô chỉ ngồi ban công im lặng mà lặng lẽ vẽ những bản thiết kế không nói lấy một lời.
Lưu Ly cần hoàn thiện bộ sưu tập bản thiết kế để chuẩn bị cho khóa tốt nghiệp sớm.
Lưu Ly rất có tài năng và thiên phú, khi ở trường được người trong ngành khen rất nhiều về các thiết kế và phong cách sáng tạo mà cô mang đến cho người mê thiết kế thời trang.
Thật ra Lưu Ly chỉ muốn lao đầu vào thiết kế để bản thân không có thời gian để bận tâm đ ến các vấn đề khác ngoài lề nữa.
Cô đã ngồi vẽ từ sáng tới giờ nhưng vẫn không có chút ý tưởng hau cảm hứng nào.
Cô xé bản thiết kế đang vẽ dở vò nát vứt xuống đất.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô xé bản thiết kế nhưng trên sàn nhà đã đầy hết các bản thiết kế bị cô bỏ đi.
Lưu Ly đang bị tụt cảm hứng sáng tác, cô gặp khó khăn trong việc thiết kế một bộ lễ phục cho nam giới.
Trước nay cô chưa từng thiết kế đồ cho nam giới nên cũng chưa thử lấy số đo nên rất khó để hình dung ra thiết kế cô mong muốn.
Trong lúc Lưu ly đang đau đầu thì Nam Cung Minh Dạ mang lên cho cô một ly trà thanh nhiệt.
Anh nhặt các bản thiết kế bị Lưu Ly vo tròn vương vãi dưới nền nhà lên xem, tất cả đều đang vẽ dở.
Anh dọn các bản hỏng bỏ vào trong thùng rác.
Nam Cung Minh Dạ đặt ly trà thanh nhiệt lên bàn cho Lưu Ly hỏi cô “Em không có cảm hứng sao?”
Lưu Ly thở dài gật đầu, cô nhàm chán nói lại lí do cho Nam Cung Minhh Dạ nghe.
Anh nghe xong khóe môi kéo cao một đường nhàn nhã đứng dậy tay vẫn đút túi quần nói:
“Anh còn nghĩ có việc gì khó khăn, anh có thể giúp em đó!”
“Bằng cách nào…” Lưu Ly nhún vai hỏi anh.
Nam Cung Minh Dạ dang rộng hai tay của mình xoay tại chỗ một vòng rất sảng khoái mà hỏi Lưu Ly “Em thấy thế nào!”
Lưu Ly nghiêng đầu nhìn anh nhăn mày khó hiểu.
Mặt cô rõ ràng đang muốn hỏi ý anh là sao đây mà.
Nam Cung Minh Dạ thấy cô chưa hiểu ý mình liền giải thích.
“Không phải em đang cần một mẫu nam để lấy số đo sao… anh này!”
Lưu Ly không biết vì sao lần này lại phì cười chỉ lên người anh “Anh…”
Nam Cung Minh dạ gật gù đầy tự tin “Em không tin sao? Anh tự tin về số đo của anh nhé! Em không tin đúng không?”
Nam Cung Minh Dạ quay lưng lại với Lưu Ly, anh dứt khoát kéo áo ra, kéo tay áo đang kéo đến bắp tay xuống.
Lưu Ly tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của anh trai vội tiến tới định ngăn lại.
“Anh định làm gì vậy chứ!”
“Cho em coi thân hình anh đẹp hơn mấy tên mẫu nam ngoài kia” Nam Cung Minh Dạ vừa nói tay còn không quên lần lượt cởi cúc áo sơ mi trên người xuống.
Nam Cung Minh Dạ nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi trên ra khỏi người để lộ thân hình hoàn mỹ săn chắc của mình.
Lưu Ly luống cuống che mắt mình lại xoay đi đầy ngại ngùng mà nói:
“Anh làm gì vậy chứ… em đâu có nói anh cởi áo ra”.
Ý cười trên miệng của Nam Cung Minh Dạ trở nên đậm hơn.
Lúc này Nam Cung Minh Dạ đã hoàn toàn thoát ly chiếc áo sơ mi.
Anh vứt nó sang một bên để nó tự do vắt trên thành ghế bên cạnh.
“Em ngại gì chứ! Không phải em cần số đo sao? Không cởi thì làm sao mà đo đây” Nam Cung Minh Dạ ngồi ngả người xuống ghế, đôi chân dài được vắt chéo đong đưa.
Lưu Ly lúng túng đi giật lùi lại chỗ của anh “Ai nói với anh là phải cởi áo mới đo được chứ! Anh mặc vào lại đi”.
“Mặc lại… anh không thích” Nam Cung Minh Dạ thẳng thừng từ chối yêu cầu của Lưu Ly.
Lưu Ly bình tĩnh lại khẽ hở ngón tay ra nhìn anh, anh cười gian tà nhìn Lưu Ly.
Thấy sự ngại ngùng của cô anh có vẻ rất hài lòng.
Nam Cung Minh Dạ đứng dậy vẫn tư thế đó dang rộng hai tay để Lưu Ly đo số đo cho mình.
Lưu Ly không muốn anh cứ như vậy đứng trước mặt mình nên nhanh chóng tìm thước dây đo số đo cho anh.
Nhìn cơ bụng sáu múi rõ ràng săn chắc trước mặt Lưu Ly không khỏi phải nuốt nước bọt.
Mặt cô đã đỏ tới tận mang tai, Lưu Ly chỉ mong nhanh chóng lấy xong số đo cho anh mà nhắm mắt nhắm mũi đo.
Trong lúc đo không cẩn thận mà lướt tay qua cơ bụng của anh khiến cô càng thêm ngại ngùng.
Nam Cung Minh Dạ rất hợp tác dơ tay và xoay người cho Lưu Ly đo cẩn thận, anh còn cúi người xuống để cô có thể dễ dàng đo vòng vai của anh.
Lưu Ly vừa đo vừa ghi chép vào quyển sổ, Nam Cung Minh Dạ bất ngờ cúi sát mặt xuống hỏi Lưu Ly
“Có phải thân hình anh rất đẹp không?”
“Đẹp…” Lưu Ly đáp lại trong vô thức.
Lưu Ly đẩy anh ra ra tiện tay vứt chiếc áo sơ mi vào người anh “Anh mau mặc áo vào đi” Lấy số đo xong Lưu Ly tiếp tục trở lại chỗ ngồi bình tĩnh chú tâm tiếp tục công việc.
Nam Cung Minh Dạ cầm chiếc áo trên tay mặc lại lên người cẩn thận rồi mới rời đi.
Danh Sách Chương: