Nam Cung Minh Dạ dường như đang từ chối dứt khoát, dập tắt mong muốn của Lưu Ly.
Anh cứ nghĩ cô sẽ tắt máy hẹn anh khi khác nhưng đợi một lúc lâu anh vẫn không thấy cô lên tiếng lại.
Anh xem điện thoại ra xem, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, anh định lên tiếng hỏi cô còn có chuyện gì không thì Lưu Ly đột nhiên cất lời.
“Anh… em muốn xin lỗi anh chuyện hôm trước!”
Nam Cung Minh Dạ bất ngờ vì đột nhiên cô lại chịu nói xin lỗi anh trước.
Đột nhiên những tức giận ban nãy tự nhiên tiêu tan khiến anh nhẹ nhõm mà tâm trạng vui lên một chút.
“Thật ra… anh không giận em nữa! Chỉ là… nếu em còn thích cậu ta…”
“Em với anh ấy kết thúc rồi!” Lưu Ly ngay lập tức khẳng định với anh.
Cô chủ động nói với anh.
“Thật ra… ban nãy em có gặp anh ấy! Nhưng anh yên tâm, anh ấy chỉ tới để nói chuyện rõ ràng với em một lần.
Anh ấy nói từ giờ sẽ không làm phiền em nữa!”
Nam Cung Minh Dạ sau khi nghe cô giải thích xong đã không kiềm được sự vui mừng trong lòng mà thể hiện ra mặt.
Anh khởi động lại xe chuẩn bị trở về nhà, anh vừa lái xe vừa đáp lại Lưu Ly.
Anh không tiếp tục nói chuyện đó nữa, tránh để cô lo lắng anh quan tâm hỏi cô.
“Giờ em vẫn đang ở bữa tiệc sao?”
Lưu Ly gật gù, cô nhìn trước sau rồi đáp anh “Đúng vậy, em chuẩn bị ra về!”
“Em đợi yên ở đó nhé! Giờ anh đến đón em rời chúng ta về nhà!”
“Đồng ý…” Lưu Ly nhảy lên vui sướng.
Nam Cung Minh Dạ ở bên này có thể nhe rõ tiếng reo lên sung sướng của cô ở trong điện thoại.
Anh an tâm lái xe chạy tới trung tâm tổ chức sự kiện.
Giọng anh vui vẻ trước sự phấn khích ấy
“Anh chỉ tới đón em thôi cũng khiến em phấn khích tới vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
“Được rồi! Đợi anh một lát nữa thôi! Anh sẽ đến ngay!” Nam Cung Minh Dạ định tắt máy thì Lưu Ly ở đầu dây bên kia lại ngăn cản anh lại.
“Anh có thể… đừng tắt máy không?”
“Có thể…”
Lưu Ly bảo Nam Cung Minh Dạ giữ máy nhưng cô lại không nói gì.
Cô sợ sẽ làm anh phân tâm khi lái xe.
Lưu Ly nhẹ nhàng ngâm nga bài hát yêu thích chờ đợi anh tới đón mình.
Nam Cung Minh Dạ thư giãn lái xe, khi dừng đèn đỏ còn bắt theo nhịp của cô mà hát đáp vài câu.
Anh nhìn ra phía bên ngoài xe, chợt ánh mắt anh chú ý tới chiếc xe màu đi chạy phía sau anh, nếu như anh nhớ không nhầm thì chiếc xe này đã đi phía sau anh từ rất lâu ban nãy.
Một suy nhĩ nảy ra trong đầu anh: Có khi nào chiếc xe đó đang bám đuôi anh.
Nam Cung Minh Dạ cẩn thận kéo kính xe lên âm thầm chú ý quan sát động thái của chiếc xe phía sau.
Đèn đỏ hết, Nam Cung Minh Dạ nhấn ga chạy tiếp, qua một đoạn chiếc xe đó vẫn đi sát phía sau xe của anh.
Anh thử chạy nhanh, chiếc xe đó cũng ngay lập tức tăng tốc.
Nam Cung Minh Dạ nhận ra nguy hiểm, anh rất cảnh giác.
Chiếc xe màu đen chạy phía sau đó có vẻ nhận ra anh đã phát hiện nên chỉ giữ một khoảng cách nhất định không giám tiếp cận.
Xe anh nhanh chóng chạy tới trung tâm tổ chức tiệc, chiếc xe đó cũng không còn bám đuôi nữa mà dừng lại ở bên đường.
Nam Cung Minh Dạ tiến lại trước trung tâm tổ chức sự kiện, anh thấy Lưu Ly đã đứng ở đây sẵn chờ mình.
Anh bước xuống xe nhanh chóng đưa Lưu Ly lên xe.
Lưu Ly thấy sự khẩn trương của anh có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh giúp cô đi vào trong xe tồi nhắc nhở cô thắt dây an toàn lên cẩn thận rồi đóng cửa lại trở về ghế lái của mình.
Anh cẩn thận chỉnh lại gương chiếu hậu quan sát động thái của chiếc xe đâu rất xa đó.
Thấy sự khác lạ của anh mình Lưu Ly ánh mắt có chút hoang mang “Có chuyện gì sao anh?”
“Có người theo dõi anh!”
“Ai được chứ!” Lưu Ly sau khi nghe anh nói xong cũng đứng ngồi không yên, cô nhấp nhổm ngòi không yên.
Nam Cung Minh Dạ lại rất bình tĩnh, trực giác cho anh biết người này chỉ là được thuê để theo dõi anh, sẽ không dám manh động.
Anh kiểm tra lại một lần nữa, xác định Lưu Ly đã thắt dây an toàn anh mới khởi động xe trở về.
Suốt quảng đường về anh luôn nói những chuyện khác để khiến Lưu Ly không bận tâm nhưng cô vẫn rất lo lắng, lâu lâu lại nhìn ra phía sau xác nhận.
Nam Cung Minh Dạ cũng thấy chiếc xe đó không còn bám theo hai người mới an tâm thả lỏng cảnh giác.
[…]
Đợi xe của Nam Cung Minh Dạ đi khỏi chiếc xe màu đen đó mới rời khỏi hiện trường.
Dù sao những việc họ được người khác thuê làm cũng đã xong, không nhất thiết phải bám theo nữa.
Với trực giác nhạy bén của Nam Cung Minh Dạ họ sợ sẽ bị anh nắm được.
Hôm nay cũng đã thu thập được kha khá.
Tên ngồi trong xe nhìn lại kho anh mình thu thập được hôm nay thỏa mãn cười, rồi hắn ta rút thẻ nhớ ra cùng tên còn lại tới nơi đã định để lại thẻ nhớ rồi rời đi theo thỏa thuận.
Ngay sau khi hắn ta nhắn tin hoàn thành nhiệm vụ, tài khoản hắn ta liền được cộng một số tiền hậu hĩnh.
Danh Sách Chương: