Cô gái hơi dừng lại, cô nhìn dây cảnh giới ở phía xa, không biết đã xuất hiện mấy phóng viên từ lúc nào.
“Cô! muốn tôi?” Người đàn ông nhướn mày.
Nghe ra sự ngạc nhiên mơ hồ trong giọng nói của anh, cuối cùng Tô Cẩn đã quay sang, cô bình tĩnh nói: “Tôi muốn anh! cút ra xa!”
Cô không hề khách sáo, tiếp tục bước về phía trước.
Lúc sắp đi đến dây cảnh giới, có người đứng trong đám phóng viên vẫy tay với cô: “Tô Tô! Tô Tô! Bên này!”
Diệp Ái Lạp vẫy tay như điên, sợ cô không nhìn thấy mình, có lẽ đang nghĩ quen biết pháp y sẽ được tiến vào hiện trường hung án lấy tin tức độc quyền.
Tô Cẩn nhìn thẳng phía trước, như không thấy cô ấy, ngồi lên xe sở Pháp y.
“Đồ ma cà rồng vô tình!” Diệp Ái Lạp cười bất đắc dĩ, e rằng cả đời này Tô Cẩn cũng không sửa được tính cách kỳ quái đó.
Cô thở dài, chuyển tầm nhìn sang Đan Thần Huân, cô vẫn nhớ người đàn ông này, lần trước đã gặp ở bên ngoài biệt thự nhà họ Lục.
Diệp Ái Lạp có trực giác phóng viên bẩm sinh, mặc dù lần trước bối rối nhưng cũng nhận ra người đàn ông này có ngoại hình và khí chất xuất chúng, chắc chắn không phải người bình thường.
Cô cầm điện thoại lén lút chụp ảnh anh để điều tra.
Tư liệu về người đàn ông này khá ít ỏi, chỉ tìm được một tin tức trên mạng, tin tức này đã từ hai năm trước, ảnh chụp không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra là anh ta.
Trong đó có giới thiệu anh ta là tổ trưởng tổ trọng án, được giới cảnh sát vinh danh là ‘Ngôi sao cảnh hình cảnh’.
Anh ta phá được rất nhiều vụ án, còn phá được mấy vụ án chưa giải quyết, thậm chí có người gọi anh ta là thần thánh Sherlock phiên bản đời thực.
Trong tin tức không nhắc đến tên anh ta, Diệp Ái Lạp phải tìm mọi cách nghe ngóng mới biết được anh ta tên Đan Thần Huân.
Không có nhiều họ Đan, nhất là dòng họ này còn rất vang dội ở Đế thành.
Nhà họ Đan ở Đế thành là một gia tộc quyền quý, chỉ dậm chân một cái cũng khiến cả đất nước rung chuyển.
Nghe nói vị đội trưởng Đan này còn có quan hệ mật thiết với người đứng đầu tổng cục cảnh sát, với khí chất cao ngạo tận xương của anh ta, không biết có quan hệ với nhà họ Đan này không?
“Đội trưởng Đan!” Nhân lúc cảnh sát không chú ý, Diệp Ái Lạp nắm bắt cơ hội, vượt qua giây cảnh giới, chạy như bay đi đến trước mặt người đàn ông: “Đội trưởng Đan, khu Thành Nam liên tục xảy ra ba vụ án mạng, xin hỏi ba người này có liên quan đến nhau không? Nghe nói đều là phân xác, có phải vụ án giết người liên hoàn không?”
Đan Thần Huân cụp mắt nhìn máy ghi âm trước mặt, khuôn mặt điển trai không có cảm xúc gì: “Cô là phóng viên lần trước?”
Diệp Ái Lạp giật mình, không ngờ anh ta còn nhận ra mình, cô vui vẻ nói: “Đội trưởng Đan, anh có thể trả lời câu hỏi của tôi không? Dân chúng có quyền biết được sự thật!”
“Cảnh sát sẽ thông báo trong buổi họp báo chính thức để dân chúng được biết, tòa soạn Dịch Chu không phải báo chí thời sự chính quy, nếu muốn đưa tin thì để ông chủ Chu Dịch của cô đến hỏi tôi.
” Đan Thần Huân vừa nói xong, cảnh sát trực chốt đã chạy tới.
“Cô gái, mời cô đi cho”.
Bọn họ mời cô phóng viên ra ngoài.
“Đội trưởng Đan!” Diệp Ái Lạp không quan tâm bọn họ, tiếp tục đuổi theo Đan Thần Huân: “Không thể tiết lộ tình tiết vụ án, vậy tôi hỏi anh vấn đề khác, anh có quan hệ với nhà họ Đan không? Trông anh có khí chất thế này, có phải là người trong gia tộc Đan thị không?”
“Cô gái, nếu cô không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!” Hai cảnh sát thông báo.
“Đội trưởng Đan, nghe nói nhà họ Đan có một người thừa kế tuổi tác gần bằng anh, có phải là anh không?”
Diệp Ái Lạp cứ quấn lấy, không chịu rời đi, những cảnh sát không còn cách nào khác, mỗi người túm một bên cánh tay của cô, lôi cô ra ngoài.
“Đội trưởng Đan! Anh đừng né tránh vấn đề, có phải là anh không! ”
Giọng nữ kia dần đi xa, đã không nghe rõ nửa câu sau nữa.
Đan Thần Huân nhìn nơi xa, đôi mắt đen tối tăm không rõ.
Danh Sách Chương: