• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bọn họ cũng có bố mẹ, cũng có anh chị em, cũng muốn hưởng niềm hạnh phúc gia đình với người nhà, nhưng các anh không cho bọn họ cơ hội.

Bọn họ đã làm gì sai? Tại sao lại bị tước đoạt mạng sống?”
Đỗ Vĩ Lập cúi đầu nhìn những bức ảnh kia, mặt hơi đỏ lên, anh ta yên lặng căng thẳng siết chặt tay.
Đan Thần Huân thấy vậy thì nói tiếp: “Bây giờ người bị hại thứ năm còn chưa chết, nhưng anh không chịu nói ra sự thật thì cô ấy chắc chắn phải chết.”
“Tôi...” Khuôn mặt Đỗ Vĩ Lập trắng bệch, anh ta bối rối như đang đấu tranh tâm lý, đốt ngón tay phát ra tiếng lách cách: “Tôi thật...!thật sự không có anh em.”
“Đừng đóng kịch nữa!” Tiết Linh Âm nổi nóng, lao đến trước bàn tam giác, một tay vỗ mạnh xuống bàn, một tay túm chặt cổ áo anh ta: “Giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh không thấy áy náy sao? Không thấy xấu hổ sao?”
“Linh Âm...” Hạ Bân ngồi bên cạnh Đan Thần Huân kéo cô lại, lắc đầu với cô.
Tiết Linh Âm quay sang nhìn sếp, thấy khuôn mặt đẹp trai kia vô cùng lạnh lẽo, cô cau mày tránh khỏi tay Hạ Bân, lại lùi sang bên cạnh.
Cô nghiêm mặt, ánh mắt hung dữ nhìn Đỗ Vĩ Lập chằm chằm.

“Cảnh sát, tôi không giết người, thật sự không giết người!”
“Tôi biết anh không giết người, nếu anh che giấu không báo sẽ trở thành đồng phạm, chúng tôi có thể kiện anh tội giết người, hình phạt thấp nhất cũng hơn bảy năm.” Hạ Bân gõ ngón tay xuống bàn, nhắc nhở anh ta về sự nghiêm trọng của việc này.
“Tôi...!Tôi...” Đỗ Vĩ Lập túm tóc, có vẻ bực bội, qua mấy chục giây sau dường như anh ta đã suy nghĩ rõ ràng, ngẩng đầu nói: “Cảnh sát, tôi không giết người, cũng không biết là ai giết, tôi chỉ nghi ngờ..”
“Nghi ngờ?” Đan Thần Huân híp mắt lại.
“Vâng.” Đỗ Vĩ Lập bắt đầu khai rõ: “Tôi không có anh em song sinh, nhưng có một em gái sinh đôi tên Đỗ Hương Lệ, nó bị dị tật bẩm sinh khác với người bình thường, vẻ ngoài cao lớn không khác gì đàn ông...!Vì cơ thể đặc biệt này, từ khi còn bé nó đã bị người ta chán ghét vứt bỏ, mọi người không thích nó, bao gồm cả bố mẹ tôi.”
Anh ta thở dài, vẻ mặt thương hại và đồng cảm: “Dù sao cũng là em gái ruột thịt, sau khi bố mẹ qua đời tôi vẫn chăm sóc nó.

Nó có vấn đề về tinh thần, bình thường không muốn làm việc cho người khác, vì vậy tôi để nó đóng giả thành tôi, nó làm ca sáng, tôi trực ca đêm...”
“Phần lớn thai song sinh nam nữ sẽ có điểm khác biệt, cô ta là phụ nữ, sao không bị nhận ra chứ?” Hạ Bân nghi ngờ, dù dáng vẻ có cao to đến mức nào cũng không có khả năng...
“Nó khác với người bình thường!” Đỗ Vĩ Lập hơi kích động: “Ngoại trừ giới tính, vẻ ngoài của nó giống hệt tôi...”

“Vì vậy mới có thể đóng giả là anh.” Đan Thần Huân nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô ta ở cùng nhà với anh sao?”
“Đúng, nhưng tôi rất ít gặp nó, thời gian làm việc của chúng tôi lệch nhau, đã rất lâu rồi không gặp mặt...”
“Đi tìm cô ta!” Đan Thần Huân đứng dậy, thời gian gấp gáp, nhất định phải nhanh chóng tìm được Đỗ Hương Lệ.
Rất nhiều cảnh sát được điều động xe cảnh sát lần lượt rời khỏi đồn tiếng còi chói tai vang trong đêm bầu trời.
Tòa nhà Sở Pháp y.
Một bóng người gầy gò đứng cạnh cửa sổ, cô vén rèm cửa nhìn đội xe rời khỏi cánh cửa chính qua khe hở tắm rèm.
Cô đứng đó một lúc lâu mới quay về bàn làm việc.
Trên bàn đặt một chiếc gương, bên cạnh chất đầy đủ loại thuốc.

Tô Cẩn đã bôi rất nhiều thuốc, nốt mẩn đỏ trên mặt đã dần biến mất, chỉ còn lại vệt đỏ nhạt.
Chỗ duy nhất còn sưng đỏ là một đôi môi, xung quanh khóe môi nổi lên từng lớp mẩn đỏ, dù cô bôi bao nhiêu thuốc cũng không có hiệu quả, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Đôi môi sưng đỏ đến biến dạng như phần ruột non vừa bị giải phẫu, màu đỏ sẫm xen lẫn màu máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK