Buổi tối hôm nay cũng như bao buổi tối khác tại võ đường Tiểu Hổ.
Sau tiếng còi tập trung của vị sư huynh màu da bánh mật Hoài Đức, tất cả võ sinh đều vào vị trí, thẳng hàng thẳng lối.
Đại sư huynh điển trai Hiểu Minh vẫn ngồi uy nghi ở trên thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt tình tứ về phía Thiên Kim khiến cô ngượng đỏ mặt.
Còn cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh lúc nào cũng mang khuôn mặt ủ rũ tương tư.
Bỗng có tiếng xì xào to nhỏ nhưng cũng không thể khiến Bảo An chú ý, tâm hồn cô dường như đang ở một nơi khác.
“An An!” Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng khiến cô tươi tỉnh hẳn ra.
Hơi ấm từ bàn tay anh đặt lên vai cô khiến trái tim tan chảy.
Bảo An liền quay lại, ôm chầm lấy người đàn ông của cô.
Đôi mắt ướt át vì xúc động vùi vào lòng anh.
Mùi hoa đàn hương dịu dàng bao phủ lấy người cô bằng một cái ôm ấm áp, mặc kệ mọi ánh nhìn xung quanh, mặc kệ những tiếng ca thán của mọi người.
Hiểu Minh gằn giọng ho một tiếng.
“Cậu không phải loài người.
Loài người không bình phục nhanh như cậu.” Anh thầm nghĩ.
Ánh mắt ẩn hiện sự vui mừng.
Đâu ai biết rằng, đằng sau lớp võ phục ấy là hàng hàng lớp lớp băng vải dầy cộm để ngăn không cho máu thấm qua.
“Anh trở về rồi.
Anh sẽ bù đắp cho em sau.” Thiên Hạo nắm lấy đôi vai gầy đẩy ra.
Hàng mi khép hờ để lộ nụ cười dịu nhẹ.
“Anh nhớ đó.” Bảo An cất giọng thánh thót.
“Nào! Mọi người chia nhóm ra tập.” Hoài Đức hô lớn, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị.
Đại sư huynh Hiểu Minh không còn ngồi lỳ một chỗ nữa mà hay đi vòng vòng xem các sư đệ, sư muội luyện tập.
Nhưng đó chỉ là cái cớ thôi.
Bởi vì lúc nào anh cũng dừng lại ở chỗ Thiên Kim thật lâu rồi mới bắt đầu lại chu kỳ quan sát của mình.
“Tối qua còn thấy cậu than đau mà.” Hiểu Minh thì thầm vào tai Thiên Hạo.
“Cậu không hiểu đâu.
An An là liều thuốc giảm đau hiệu quả nhất.” Anh nhếch miệng cười khoái chí.
Vừa dứt lời, Hiểu Minh liền nắm lấy tay anh, bóp mạnh.
“Ái đa.” Thiên Hạo nhảy thót kêu la khiến mọi người chú ý.
“Xin lỗi.
Coi bộ thuốc hết tác dụng rồi.” Hiểu Minh nhếch miệng cười.
“Đừng quên vì cứu ai mà tôi ra nông nỗi này.” Thiên Hạo liếc ánh mắt thù hận về phía Hiểu Minh.
“Để bù đắp lỗi lầm, tối tôi sẽ tiêm cho cậu loại thuốc mê cực mạnh, bảo đảm ngủ li bì mấy ngày luôn.”
“Cậu dám?” Thiên Hạo dọa nạt.
“Anh làm gì Hạo Ca của em vậy?” Bảo An nắm lấy tay Thiên Hạo kéo về phía mình.
Trông anh không khác gì con thú cưng đang được chủ nhân bảo vệ.
“Anh đâu làm gì đâu?” Hiểu Minh cười trừ.
“Thật không?” Bảo An quay qua Thiên Hạo.
“Bà xã của anh thật đáng nể.
Cậu ta mới đánh anh.” Thiên Hạo nũng nịu.
“Thiên Kim, cậu xem chồng cậu làm gì ông xã tớ nè?” Bảo An liếc mắt sang cô bạn đang cặm cụi tập luyện.
Hiểu Minh đưa ánh mắt tha thiết khẩn cầu nhìn cô.
Như thể muốn nói: “Em cứu anh đi.” Trông rất tội nghiệp.
“Chồng gì, chưa cưới hỏi.
Cậu gọi vậy mọi người hiểu lầm chết.
Tớ cho cậu toàn quyền xử lý đó.” Thiên Kim làm gương mặt thờ ơ.
“Cậu xem, hai chọi một không chột cũng què.
Kaka.” Thiên Hạo cười sang sảng.
“Bữa tối nay để tôi mời.” Hiểu Minh ủ rũ nói.
“Cậu ta có thành ý như vậy.
Tha cho cậu ta lần này nha bà xã.” Thiên Hạo cất giọng ngọt ngào.
“Vâng, ông xã.” Bảo An cười tít mắt.
Đúng là ăn ý mà.
******
Cả võ đường lại trở nên huyên náo, mọi người đang hướng sự tập trung về một chàng trai trẻ với gương mặt hiền hòa khả ái.
Khoác trên mình bộ võ phục trắng tinh càng toát lên phong thái thanh thoát.
“Tôi tìm Hiểu Minh sư huynh.” Chàng trai lạ mặt cất giọng từ tốn.
“Huynh ấy ở bên kia.” Một cô gái chỉ tay về nhóm Thiên Kim.
Đôi mắt Thiên Hạo tròn trịa ngạc nhiên.
“Không phải chứ?” Thiên Hạo há hốc miệng.
“Cậu biết hắn ư?” Hiểu Minh tỏ ra tò mò.
“Con riêng của cha cậu.” Thiên Hạo nói, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.
Anh đứng hình một lúc không hiểu người anh em không cùng huyết thống và chưa bao giờ gặp mặt này đến đây làm gì.
“Cậu tìm tôi?” Hiểu Minh đưa ánh nhìn dò xét.
“Anh hai.
Cha đã đồng ý cho em theo anh học võ.” Bách Du tỏ ra thân thiết.
“Sao lão già đó không dẫn cậu đến?” Hiểu Minh chau mày.
“Cha đi du lịch rồi.” Bách Du nở nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng đều đặn.
“Lão già chết tiệt.” Hiểu Minh thì thầm.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Thiên Kim thắc mắc, giọng trong trẻo.
“Em năm nay hai mươi mốt?”
“Cậu hơn tôi ba tuổi đó, sao lại xưng em?” Thiên Kim nhăn nhó.
“Gọi cho quen, chị dâu tương lai.
Hì hì.” Khóe mắt khép hờ toát lên vẻ dễ thương.
“Hả… chị dâu…” Thiên Kim đỏ mặt, giọng ấp úng.
Chàng trai thân thiện quay sang nắm lấy tay Thiên Hạo.
“Cho em xin lỗi chuyện hôm bữa.
Sợ quá nên em chỉ biết bỏ chạy.” Ánh mắt lay động lòng người.
“Cậu ở lại càng phiền phức hơn.” Thiên Hạo cất giọng lạnh lùng.
“Chuyện là thế nào vậy?” Bảo An chen vào, ánh mắt đa nghi.
Thiên Hạo hốt hoảng.
“À… Lúc đi công tác trên núi, anh tình cờ cứu cậu ta khỏi bọn cướp.”
“Đúng vậy.
Thật may là gặp anh Hạo.
Nếu không Du đã không còn ở đây với mọi người.” Bách Du hùa theo.
“Anh là con trai của Đại sư phụ? Chẳng lẽ không đánh nổi mấy tên cướp?” Bảo An nói.
“Cha chưa bao giờ dạy anh võ công.” Khóe mắt Bách Du trùng xuống.
“Thì ra là vậy.” Bảo An nói.
Thiên Hạo vuốt mồ hôi trên trán, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Để đền ơn cứu mạng.
Cũng nhân dịp quen biết mọi người.
Du mời mọi người tối mai đến dự party tại nhà.” Bách Du đưa ánh mắt trông mong.
“Tối mai rảnh phải không ông xã.” Bảo An níu tay Thiên Hạo.
“Bã xã nói rảnh tức là rảnh.” Thiên Hạo nựng má cô.
“Em thì sao?” Hiểu Minh quay qua hỏi Thiên Kim.
“Em rảnh.” Cô mỉm cười.
“Cho em hỏi.
Em dẫn theo người yêu được không?” Bảo Anh lên tiếng.
“Tất nhiên là được.” Bách Du cười thân thiện.
“Xin lỗi.
Mai em bận việc.
Mọi người cứ ăn chơi vui vẻ.
Dịp khác em hứa sẽ tham gia.” Gia Phúc tỏ ra áy náy.
“Quyết định vậy nha.” Bách Du nhấn giọng dứt khoát.
Có thể nói Bách Du là một chàng trai vừa điển trai, vừa thân thiện.
Mới lần đầu gặp mặt anh đã trở nên thân thiết với mọi người.
Cả buổi tập đầy ắp tiếng cười.
Danh Sách Chương: