Bầu trời đêm quang đãng như một chiếc hộp chứa đầy kho báu lấp lánh.
Bước ra từ chiếc xe Lexus màu đen, ba đôi trai gái ăn mặc thanh lịch không tránh khỏi ngỡ ngàng trước sự rộng lớn của căn biệt thự nguy nga.
Chính giữa là một căn nhà tráng lệ với kiến trúc cổ điển theo phong cách phương tây.
Dọc theo lối vào là một hồ bơi rộng lớn trong xanh mát mẻ.
Một bàn tiệc thịnh soạn với toàn những món ăn hấp đẫn đã được bày sẵn ngoài sân vườn.
Nhìn thấy đoàn người từ xa xa, Bách Du vẫy tay chào đón.
Vẻ mặt hớn hở.
“Đây là sự khác biệt giữa con nuôi và con đẻ sao?” Thiên Hạo với bộ vest màu xám bí ẩn ghé vào tai Hiểu Minh.
Mái tóc vuốt ngược càng khiến anh thêm phần phong độ.
“Tôi tự sống được bằng tiền mình kiếm.” Hiểu Minh cũng không kém phần lịch lãm với bộ vest màu đen càng tôn lên vẻ mặt trắng trẻo sáng láng.
“Có thật đây là nhà của em trai cậu không?” Thiên Quân trong bộ vest màu xanh dương tuốt lại vẻ trẻ trung đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Ba cô gái đi theo cũng không kém phần sáng chói.
Thiên Kim với bộ váy trắng tinh khôi thanh thoát ngang ngực tôn lên đường cong quyến rũ.
Che phủ làn da trắng nõn nà của Bảo An là bộ váy đỏ khoác áo lông thú màu xám.
Bảo Anh lại mặc một bộ váy công sở màu xanh dương tràn trề sự phơi phới.
“Cám ơn mọi người đã đến đông đủ.” Bách Du nở nụ cười niềm nở.
“Người nhà cả, cậu không cần khách sáo.” Thiên Kim cười thân thiện.
Mới được gọi chị dâu là thân liền à!
“Không ngờ Đại sư phụ lại có căn nhà lớn thế này.
Không biết nghề thật của ông ấy là gì nhỉ?” Bảo An thắc mắc.
“Ông ấy chỉ làm thuê cho những ông chủ lớn thôi.” Bách Du cười trừ.
“Cậu nói thật hay về nghề sát thủ đó.” Hiểu Minh thầm nghĩ.
“Mọi người cạn ly nào.
Hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa của tất cả chúng ta.” Bách Du nâng ly rượu đỏ trong tay.
Ánh mắt trở nên tinh quái.
“Ngày ý nghĩa sao? Cậu có nói quá không?” Thiên Hạo cười sảng khoái.
“Không quá đâu.
Vì hôm nay là ngày giỗ chung cho tất cả các người mà.” Bách Du chuyển giọng ma quái.
Ánh mắt ẩn ý cười thỏa mãn.
Mọi người ngẩn người sợ hãi trước sự thay đổi hoàn toàn của Bách Du.
Hắn bây giờ không khác gì một con thú khát máu vừa lột bỏ cái lốt thánh thiện.
“Cậu giỡn đủ rồi đấy.” Hiểu Minh cất giọng nghiêm túc.
“Ông anh tội nghiệp của tôi ơi.
Nếu không nhờ người bạn bên cạnh xả thân thì anh đã sớm chết trong tay ông già đó rồi.
Thật uổng công tôi sắp xếp.” Bách Du vừa nói vừa cười khoái trá.
“Sao mày không lấy đầu chúng đi.
Tốn công tao phải cho mỗi đứa một nhát dao vào bụng.” Bách Du quay sang Thiên Hạo nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Mày đứng sau tất cả sao?” Thiên Hạo gào lên, đôi mắt anh rực lửa, lao tới túm lấy cổ Bách Du.
“Hạo, đừng manh động.” Hiểu Minh gấp gáp nói.
“Sao không đánh đi.
Mày nhận ra rồi à? Hahaha!” Bách Du cười lớn.
Thiên Hạo ngó xung quanh.
Sáu tên cận vệ đang chĩa súng vào bọn anh.
Anh chậm rãi buông hắn ra rồi cẩn thận lùi lại.
Ánh mắt vẫn còn rực lửa ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
“Chúng mày khôn hồn thì tỏ ra ngoan ngoãn.
Bữa tiệc của tao vẫn chưa kết thúc mà.
Món chính sẽ được mang lên ngay thôi.” Bách Du nói xong liền vỗ tay ra hiệu cho đồng bọn.
Từ trong căn biệt thự, một tên cận vệ áp giải một người đàn ông lớn tuổi bị trói chặt tay tiến dần về phía họ.
Ánh mắt ông ta bất lực nhìn Hiểu Minh.
“Ông già!” Hiểu Minh đưa ánh mắt tức giận về phía Bách Du.
“Sao mày đối xử với ông ấy như vậy.”
“Ông ấy nghe được kế hoạch của tao.
Với lại tao cũng muốn ông ta chứng kiến cảnh mày chết.
Thật ra tao muốn chính tay ông ta giết mày hơn.
Nhưng bị tên kia phá hỏng mất kế hoạch đẹp đẽ ấy rồi.” Bách Du nói bằng giọng quỷ quyệt.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Bảo Anh cất giọng run run trong khi Bảo An và Thiên Kim im lặng chờ câu trả lời.
Gương mặt cũng cố kìm nén sự sợ hãi.
“Các người đẹp vẫn chưa biết gì sao? Người anh trai xấu số này của ta chính là Hoàng Tử Bóng Đêm, còn tên phá đám kia chính là Phán Quan.
Bất ngờ lắm đúng không.
Hối hận rồi phải không.
Nếu các cô van xin, ta sẽ giữ các cô lại bên ta.” Bách Du cười to.
“Sao anh không nói cho em biết sớm?” Bảo An chau mày giận dữ nhìn Thiên Hạo.
“Anh xin lỗi!” Thiên Hạo cất giọng áy náy.
“Em tha lỗi cho anh!” Bảo An nhếch miệng cười dịu dàng.
“Đơn giản vậy sao?” Thiên Hạo tròn mắt ngạc nhiên.
“Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Chết đi em sẽ làm vợ Phán Quan.” Bảo An dứt khoát.
“Có người yêu như em.
Anh chết không còn gì hối tiếc.” Anh cười mãn nguyện.
“Tôi biết lâu rồi.” Thiên Kim nói.
“Tôi yêu con người thật của anh ấy.
Đừng nói anh ấy là người làm việc chính nghĩa.
Cho dù anh ấy có chống lại cả thế giới này, tôi cũng nguyện theo anh ấy đến cõi chết.” Đôi mắt cô nhìn anh tha thiết.
“Anh có thể vì em mà chống lại cả thế giới này.” Hiểu Minh nắm lấy tay cô, đưa ánh nhìn trìu mến.
“Tình cảm thắm thiết quá nhỉ.
Tao sẽ cho chúng mày toại nguyện sớm thôi.” Bách du có vẻ tức giận.
“Còn cô em xinh đẹp này, có muốn sống không?” Hắn quay sang Bảo Anh đang run rẩy.
“Tôi rất sợ.
Nhưng… tôi càng sợ cuộc sống không có anh ấy.” Bảo Anh cất giọng run run, nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự kiên định.
Bàn tay run rẩy lập tức được Thiên Quân nắm lấy.
“Em ngốc quá.
Dù có chết, anh cũng theo phù hộ em.”
“Nhưng em sợ ma lắm.
Hì.” Bảo Anh cười nhẹ.
“Sắp chết mà chúng mày còn giỡn được sao?” Bách Du chau mày giận dữ.
“Sao mày lại làm thế? Tao đâu có thù oán với mày.” Hiểu Minh bình thản nói.
“Mày vẫn chưa biết tội lỗi của mình sao?” Bách Du quát.
“Dù mày là đứa được nhặt về, nhưng từ nhỏ ông ta lại luôn ở bên cạnh mày, dạy mày võ công.
Còn tao thì sao? Ông ấy chỉ biết ném tiền cho tao ăn học.
Hiếm lắm mới đến thăm tao một lần.
Bọn trong lớp gọi tao là đứa tạp chủng.
Tao không có mẹ, người cha bị mày cướp đi.
Mày đã cướp tất cả của tao nên tao cũng sẽ làm vậy với mày.
Người yêu của mày.
Người bạn thân nhất của mày.
Và cả những người có liên quan đến mày.” Ánh mắt hắn ẩn chứ sự căm hận.
“Cha làm vậy là vì con thôi.
Cha có rất nhiều kẻ thù.
Con sẽ gặp nguy hiểm nếu ở bên cha.” Giọng Lão Long khàn khàn.
“Nghe cao thượng quá nhỉ.
Nó ở bên ông suốt, sao vẫn sống sót tới giờ.” Bách Du nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Mày bước ra đây đánh với tao.
Nếu mày thắng tao sẽ suy nghĩ tới việc thả bọn chúng.” Hắn chỉ tay về phía Hiểu Minh, cất giọng khiêu khích.
Hiểu Minh chầm chậm bước tới.
Bách Du lao tới như một con thú hoang ra đòn tới tấp khiến anh thất thủ lùi lại.
Hắn được thế lại tiếp tục xông lên.
Hiểu Minh nhanh chóng bắt kịp chuyển động của hắn rồi ra đòn hạ gục khiến hắn té ngã.
“Mày thua rồi.
Giữ lời đi.” Hiểu Minh cất giọng nghiêm túc.
“Tao nói là sẽ suy nghĩ thôi mà.
Bây giờ tao muốn thỏa sức đánh người, mày nghĩ tao nên đánh ai đây?” Nét mặt xảo trá hiện rõ.
Hiểu Minh khẳng khái bước lên liền bị Thiên Kim níu lại.
Ánh mắt cô nài nỉ anh đừng đi nhưng không được.
Anh gạt tay cô ra.
Giọng cười của tên thú đội lốt người vang lên cùng với vô số cú đánh ác hiểm khiến Hiểu Minh gục ngã, máu me be bét trên gương mặt trắng trẻo nhưng không một lời kêu than nào.
Anh giữ vững nét mặt nghiêm nghị đứng dậy rồi lại bị đánh ngã xuống không biết bao nhiêu lần.
Thương tích mỗi lúc một trầm trọng đến khi anh không thể gồng mình đứng lên nổi nữa.
“Mày chỉ chịu được thế thôi sao?” Bách Du cười khoái trá.
Thiên Kim ôm anh vào lòng khóc nức nở.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xưng tím mà lòng đau đớn.
Trong khi mọi người đều hốt hoảng, chỉ mình Thiên Hạo giữ được sự bình tĩnh.
Thật khác anh lúc ngày thường.
Đột nhiên một đàn bồ câu trắng bay ngang qua.
“Đến lúc rồi.” Thiên Hạo thì thầm.
Ánh mắt lóe lên tia nhìn tinh quái.
Danh Sách Chương: