Vẫn là sáng hôm sau đi học như mọi hôm.
Nhưng hôm nay rất khác.
Đi học ai cũng nhìn vào Trạch Dương rồi nhìn vào Hân Nghiên.
Đã vậy khi Hân Nghiên vui vẻ cười đùa với Trạch Dương, có lúc còn ôm tay cậu thì mọi người lại xì xào bàn tán.
Hân Nghiên đương nhiên không nhận ra nhưng việc đó, nhưng Trạch Dương chỉ cần thoáng qua cũng biết được.
- Trạch Dương ơi, tối nay mình ngủ với Trạch Dương nha.
- Cái gì?
Trạch Dương vừa nghe được câu nói này của Hân Nghiên liền bất ngờ quay sang bên cạnh.
Tai cậu đỏ lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Nếu là ngày xưa thì còn được chứ bây giờ cả hai đều lớn rồi, đâu thể nói ngủ cùng là ngủ cùng ngay được.
- Ba mình tăng ca, mẹ thì nói về quê để ăn giỗ á.
Nên mình sang ngủ với Trạch Dương và cô Oánh luôn.
- Cậu...!
Trạch Dương không biết nên nói gì.
Trong đầu cậu đang đấu tranh tư tưởng vô cùng gay gắt.
Một bên thì muốn ngủ cùng Hân Nghiên, bên còn lại thì nói làm như vậy là không tốt.
Nhưng rồi bên ác quỷ lại chiếm ưu thế.
Trạch Dương nhếch mép cười nhìn cô bạn của mình.
Hân Nghiên còn cười lại với cậu mà vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
- Tối sang ngủ với mình đi.
- Ừm, mình sẽ nói với cô Oánh nha.
- Không cần, cậu sang thôi.
Mẹ mình không có cấm.
- Ừm, Trạch Dương tốt quá đi.
Mình sẽ cho Trạch Dương ôm con gấu của mình ha.
- Mình mới không thèm con gấu đó.
Giữ lại cho mình cậu đi.
Vì Hân Nghiên búi tóc hai bên nên Trạch Dương không có xoa đầu cậu, sợ bị rối.
Nên cậu lại véo má cô.
Dạo gần đây Hân Nghiên béo ra đôi chút.
Nhưng cậu lại rất thích Hân Nghiên như vậy.
Cả kể cô có béo đến đâu, hay xấu ra sao thì đối với cậu cũng chả quan trọng.
Vậy mà Hân Nghiên xinh xắn, đáng yêu làm cho cậu rất phải để ý đến nhiều người qua lại với cô.
Nhất là cái tên Sở Tiêu đáng ghét, còn nói công bằng theo đuổi đó.
Có mà nằm mơ thì cậu ta cũng không bằng cậu được.
Hân Nghiên từ bé đến giờ luôn bên cậu, cậu còn lo cho cô ấy đến cả giấc ngủ thì làm gì có chuyện dễ dàng để cho người khác cướp mất.
Hân Nghiên vẫn vui vẻ cười mà chả biết suy nghĩ đen tối của Trạch Dương.
Cô sẽ chả bao giờ nghĩ đến vì Trạch Dương trong tâm trí cô là một người vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo về mọi mặt.
Và đương nhiên mặt tối của cậu thì Hân Nghiên lại khó mà nhận ra.
Không chỉ mình Hân Nghiên không nhận ra mà ngay cả mẹ của Trạch Dương cũng không thể đoán hết được suy nghĩ của con trai mình.
Cậu rất giỏi trong việc kiểm chế cảm xúc, hơn nữa trước mặt người lớn lại càng không bao giờ biểu hiện sự quá lố đó ra.
Cũng vì thế nên chả ai đoán được tâm tư trong đầu cậu.
Đưa Hân Nghiên lên lớp rồi quay trở về lớp của mình.
Vừa mới đi vào nhiều học sinh cũng đã bàn tán về cậu.
Trạch Dương từ trước đến nay vẫn luôn không để ý đến những ai soi mói mình nên vẫn mặc kệ họ mà đi vào chỗ ngồi.
Lãnh Huyền Nhi thấy cậu đến liền đi đến để hỏi.
- Trạch Dương, cậu biết tin rồi sao?
- Không biết.
- Trên bản tin của trường đã lan truyền tin cậu và Giang Hạ Vân đang hẹn hò đấy.
Còn nói hai người đã đi ăn và xem phim với nhau.
Còn có cả hình ảnh nữa cơ.
- ...!
- Cậu vẫn không định nói gì sao? Nó ảnh hưởng đến cậu mà.
À đúng hơn là ảnh hưởng đến cả Hân Hân nữa.
Trạch Dương nghe đến Hân Nghiên thì có chút suy nghĩ.
Cậu và Hân Nghiên hay dính lấy nhau mà trong khi lại đang có tin đồn cậu yêu Giang Hạ Vân.
Chỉ sợ mấy người này nghĩ Hân Nghiên là kẻ thứ ba thì mệt.
Đương nhiên người mệt ở đây không phải là cậu mà là Hân Nghiên.
Vì thế nên cậu mới lo.
- Cậu nghĩ tôi có nhiều thời gian rảnh đến thế sao?
Lãnh Huyền Nhi ban đầu nghe không hiểu nhưng về sau mới biết.
Cũng đúng, Trạch Dương làm gì có thời gian vào mấy việc như hẹn hò các thứ cơ chứ.
Hơn nữa còn chưa kể Hân Nghiên hay bám lấy cậu nữa.
Tin đồn này có lẽ cần nhờ người dập xuống nếu không lan ra nhiều sẽ không hay.
- Cậu yên tâm đi mình sẽ giúp cậu dập tin này xuống.
Nói rồi Lãnh Huyền Nhi cũng đi về chỗ ngồi.
Lúc ra chơi Trạch Dương vừa đi ra cửa lớp đang định sang lớp Hân Nghiên để xem cô thế nào thì lại gặp Giang Hạ Vân.
Cô ta còn yểu điệu, thậm chí còn tỏ ra ngại ngùng trước mặt Trạch Dương.
Đương nhiên cậu cũng chả quan tâm đến.
Còn đang định đi thì Giang Hạ Vân giả vờ vấp chân té ngã.
Trạch Dương thấy vậy định đỡ cô nhưng lại tránh sang một bên.
Bịch một cái...!
Bao nhiêu người đứng đó đều nhìn thấy.
Hơn nữa ánh mắt khi Trạch Dương thấy Giang Hạ Vân ngã không hề thay đổi gì.
Cậu lướt qua cô rồi đi sang dãy B.
Giang Hạ Vân tức giận nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh.
Cái tên Bắc Trạch Dương này, nhất định cô sẽ làm cho cậu ta phải thích mình cho bằng được.
Nếu không chức hoa khôi này cô giữ cho vui thôi à.
Mọi người thấy hành động vừa nãy của Trạch Dương còn nghi ngờ tin đồn này.
Hơn thế họ lại xuống xem bức ảnh chụp trộm hai người lúc đi xem phim.
Vì tấm ảnh mờ lại photo thành ảnh đen trắng nên rất khó để nhận ra.
Có lẽ nên xem xét lại nhớ đâu chỉ là tin giả thì không hay....
Danh Sách Chương: