• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vốn dĩ Hân Nghiên vẫn liên lạc qua lại với Trạch Dương rất tốt.

Ai mà ngờ đâu có lần đang đi chơi cùng Diệp Lam, Trạch Dương gọi cô mà lúc đó lại đang đi đường.

Chả hiểu Diệp Lam đi kiểu gì mà cả hai cùng ngã, chiếc điện thoại thì phi ra đường lớn.

Xe container đi vụt qua, chiếc điện thoại xấu số bị tận 18 cái bánh xe to đùng lấn qua.

Hân Nghiên mếu máo bắt đền Diệp Lam nhưng mang đi sửa thì lại không được nữa rồi.

Diệp Lam đương nhiên phải mua điện thoại mới cho Hân Nghiên rồi, nhưng cô lại đi mua sim thẻ khác.

Cũng chả hiểu nổi Hân Nghiên nghĩ gì.

Mà hơn hết cô không có nhớ số của Trạch Dương.

Còn Trạch Dương thì lại chỉ nghĩ Hân Nghiên đang bận nên cậu đợi lúc khác gọi.

Nhưng càng gọi càng mất hút làm cậu muốn bay về nước luôn.

Nhưng cậu đang trong giai đoạn bảo toàn luật án tiến sĩ nên không thể đi được.

Bảo mẹ mình gọi cho ba mẹ Hân Nghiên thử xem thì họ nói Hân Nghiên vẫn bình thường.


Trạch Dương chỉ biết thở dài, đợi sau này cậu về thử xem cô lấy lí do gì để không nghe điện thoại của cậu.

...!
Ở Mỹ, Trạch Dương đang rất bận rộn.

Hầu như cả ngày cậu chỉ có đến trường làm luận án, gặp giáo sư rồi lại đi về nhà.

Nhưng việc này không có nghĩa là cậu không có bạn bè.

Trạch Dương được các học sinh ở đây cảm mến.

Ban đầu vào cậu đã có thể leo lên được vị trí đứng đầu bảo của trường làm mọi người, cả giáo viên đều phải bất ngờ.

Các giáo viên biết Trạch Dương là có người xin vào nhưng không nghĩ cậu lại giỏi đến vậy.

Còn chưa đầy một năm thì Trạch Dương lại nhảy lên khóa hai của trường.

Điều này khiến mọi người còn phải nhìn cậu băng con mắt khác.

Trạch Dương rất muốn được về nước sớm nhất có thể nên cậu không từ bỏ mọi điều kiện tốt nhất.

Cậu cần bảo vệ luận án tiến sĩ xong, còn tương lai làm gì cậu đã có dự định tất cả.

Nhưng cậu chưa nói cho ai, cả ba mẹ cậu cũng đều chưa nói.

Đi đến trường thì đôi khi không phải lúc nào cũng hoàn hảo như những gì Trạch Dương muốn.

Cô bạn cùng lớp bám lấy cậu mãi không buông.

Ban đầu chỉ vì là người đồng hương nên Lý Diệp Anh cứ lẽo đẽo theo Trạch Dương để nói chuyện và còn nói là do mình chưa biết nói tiếng anh nhiều nên chưa giao tiếp được với nhiều người.

Trạch Dương cũng đều ngó lơ coi như cô nói với không khí.

Nhưng càng ngày cô ta càng quá quắt.

Mọi người tưởng trước khi hai người là người yêu nên hỏi Lý Diệp Anh để xem thử.

Cô nàng còn tỏ ra ngại ngùng rồi gật đầu.

Vì thế nên mọi người trong trường luôn cho rằng Trạch Dương với Lý Diệp Anh yêu nhau nên những cô gái khác cũng không dám tán tỉnh Trạch Dương.

Tuy vậy điều này cũng có lợi cho Trạch Dương một chút, chỉ có một kẻ lẽo đẽo là đủ rồi, cậu không cần nhiều người.

Hơn nữa cậu cũng sẽ rời khỏi đây thôi nên cũng chả muốn giải thích nhiều với ai.


Nhưng có cậu bạn cùng bàn với Trạch Dương thì biết rõ.

Cậu bạn ít nói, không hay giao tiếp với mọi người nhưng cậu lại biết rõ tất cả.

Trạch Dương không cần phải nói rằng cậu đã có người thầm thích thì Matthew cũng đủ biết.

Chiếc vòng tay Trạch Dương đeo, nhìn nó không hề giống với đồ mua.

Hơn nữa lúc Lý Diệp Anh nói chiếc vòng này đan rất xấu, còn muốn vứt bỏ để làm cho Trạch Dương cái mới thì Trạch Dương liền tức giận.

Cũng là lần đầu tiên mọi người thấy cậu như vậy.

Mà cũng từ đó không ai đả động gì đến chiếc vòng tay mà cậu đeo.

Nhưng chi tiết còn lại thú vị hơn nhiều.

Vòng cổ của Trạch Dương, bên trong có bức ảnh thật nhỏ.

Hỏi vì sao Matthew biết thì chính là do Trạch Dương tự tháo vòng ra để ngắm.

Cậu cũng chỉ vô tình nhìn qua.

Cô gái ấy có nụ cười thật tươi, cậu liếc qua một lần cũng có thể thấy hào quang trên khuôn mặt cô.

Nhưng dù biết rõ Lý Diệp Anh là đang tự lừa gạt mọi người và cả bản thân cô nhưng Matthew vẫn không nói.

Cứ cho cô tự biên tự diễn đi, đến cuối cùng vẫn phải lòi ra sự thật.

- Trạch Dương, tối mai trường tổ chức bữa tiếc rồi, cậu chuẩn bị gì chưa? - Lý Diệp Anh cùng với giọng nói ngọt sớt đi đến chỗ Trạch Dương.


- Không rảnh.

- Trạch Dương vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop để lập trình.

- Như vậy, nhưng mà mình cũng muốn đi.

- Cô muốn đi là việc liên quan đến tôi?
Trạch Dương nhíu mày nhìn về phía Lý Diệp Anh làm cô ta không biết nói sao.

Thấy Trạch Dương cứ làm việc, học bài mãi mà không đi giao du với các bạn khác nên Lý Diệp Anh cũng muốn cậu có cơ hội để đi cùng mọi người cho vui.

Vì thế nên cô đã nhờ các bạn trong lớp để nói với Trạch Dương.

Cuối cùng thì cậu vẫn phải gật đầu đi.

Không phải vì Lý Diệp Anh, cũng không phải vì mọi người nói quá nhiều.

Chỉ vì cậu là "người lãnh đạo" trong lớp, hơn nữa ở đó sẽ có nhiều giáo sư cũng như tiến sĩ đến nên cậu cũng mươn học hỏi thêm từ họ.

Vì thế nên Trạch Dương đã đồng ý đi.

____________
Cho hỏi là mọi người muốn Trạch Dương đi du học 5 chương hay 10 chương hay nhiều hơn????????.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK