Văn Thệ Xuyên lại hô cắt một lần nữa, cau mày không nói lời nào.
Căn phòng vốn không lớn, lại đặt rất nhiều thiết bị quay phim, thêm nhân viên công tác đứng chen chúc nên trông có vẻ càng nhỏ hẹp.
Mọi người đều mờ mịt nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng.
Phó Hành Vân ngồi dậy, khoác áo lên người, ngón chân cuộn tròn trên khăn trải giường trắng tinh, vô cùng bất an.
Văn Thệ Xuyên ngẩng đầu nhìn Phó Hành Vân, khó hiểu hỏi anh: "Em căng thẳng cái gì?"
Phó Hành Vân cúi đầu tránh ánh mắt hắn, "Tôi không có."
Rõ ràng là có, anh đang căng thẳng đến nỗi tay đã hơi phát run rồi.
"Mọi người ra ngoài trước đi." Văn Thệ Xuyên chỉ đạo.
Thanh tràng lúc quay cảnh nóng là chuyện rất bình thường, nhân viên công tác nối đuôi nhau ra khỏi phòng.
Tang Ca cũng khoác quần áo bước ra ngoài, chỉ còn mình Phó Hành Vân ngồi xếp bằng trên giường, Văn Thệ Xuyên đóng cửa phòng, đứng trước mặt anh.
"Em đang căng thẳng." Văn Thệ Xuyên nói, "Vì sao?"
Mặt trời đang từ từ di chuyển, thời gian ngày hôm nay của bọn họ không còn nhiều lắm.
Văn Thệ Xuyên không quá gấp gáp, nhưng Phó Hành Vân đã nóng nảy trước, điều quan trọng là anh không muốn ở trong phòng một mình với Văn Thệ Xuyên, hơn nữa quần áo còn không chỉnh tề, có loại cảm giác rất không an toàn.
Phó Hành Vân giục: "Gọi mọi người vào đi, tôi điều chỉnh xong rồi, quay nhanh đi thôi, thời gian không đủ."
Trời đã vào cuối thu, thời tiết mát mẻ, Văn Thệ Xuyên lại cảm thấy trong phòng nóng đến không chịu được, hắn nói thẳng: "Em chưa điều chỉnh được, em có biết cảnh vừa rồi lên màn ảnh thành cái dạng gì không, đến chân tay em còn không biết đặt vào đâu mới đúng chỗ."
Phó Hành Vân cúi đầu mạnh miệng, "Tôi không có, tôi..."
"Em có," Văn Thệ Xuyên ngắt lời, "Em tự qua đây xem đi."
Phó Hành Vân không muốn xem, cũng vô thức cao giọng theo hắn, "Không cần xem, mau quay tiếp đi, tôi biết phải diễn như thế nào ——"
Anh nói rất kiên quyết, Văn Thệ Xuyên cũng không nhiều lời nữa, không gọi toàn bộ nhân viên công tác vào phòng, chỉ kêu tên Tang Ca và nhân viên phụ trách ánh sáng, cố gắng giảm thiểu số người trong phòng đến mức thấp nhất để bầu không khí được thoải mái hơn.
Phó Hành Vân lại cởi áo trên ra ném sang một bên, cười với Tang Ca như muốn trấn an.
Tang Ca không có chút căng thẳng nào, lúc nằm lên người Phó Hành Vân chỉ lặng lẽ hỏi anh: "Có phải đã lâu lắm rồi anh không lên giường với ai đúng không."
Phó Hành Vân: "......"
Lần thứ ba, toàn bộ đoạn phim chưa quay xong thì Văn Thệ Xuyên đã hô cắt, lúc này không chờ hắn ra lệnh, Tang Ca đã tự giác mặc quần áo cùng với nhân viên ánh sáng đi ra.
Phó Hành Vân vừa tự trách vừa mờ mịt, không rảnh đi khoác lại áo nữa, ngồi trên giường không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này Văn Thệ Xuyên đã biểu hiện ra một chút nôn nóng, đứng lên đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ hẹp.
Diện tích phòng rất nhỏ, trần nhà thấp, vóc dáng hắn lại cao, lập tức khiến cho không gian trong phòng càng thêm co rút lại.
Phó Hành Vân cúi đầu im lặng.
Văn Thệ Xuyên dừng lại nhìn anh, "Thả lỏng một chút."
Đạo lý thì ai cũng biết, nhưng không có nghĩa là ai cũng làm được, Phó Hành Vân hỏi, "Thả lỏng như thế nào?"
Văn Thệ Xuyên trả lời, "Đoạn này không phải là lên giường với nhau thật, tương đối có khuynh hướng giống tự mình ảo tưởng hơn.
Lần cuối cùng em tự an ủi là khi nào, nghĩ đến chuyện gì, em có thể nhớ lại một chút."
Cách hắn nói quá thản nhiên, mắt cũng không thèm chớp, thật giống như thầy giáo tận tình chỉ bảo từng bước, dùng hết kiên nhẫn cầm tay Phó Hành Vân dạy cách giải một đề bài khó.
Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, không khỏi sửng sốt, sau đó gương mặt nhanh chóng nóng lên.
Lần cuối Phó Hành Vân tự giải quyết là trên giường ở nhà mình, trùm trong cái chăn có mùi của Văn Thệ Xuyên, nhớ lại cảnh tượng bọn họ lén lút làm tình trong phòng bếp công cộng.
Da Phó Hành Vân rất trắng, mặt đỏ lên, đến ngực và bả vai cũng bắt đầu phiếm hồng.
Giọng Văn Thệ Xuyên rất nhẹ nhàng, giống như tình nhân đang lặng lẽ nói nhỏ bên tai, "Nếu sự tồn tại của ống kính làm em căng thẳng, vậy hãy giao lưu với nó đi, tưởng tượng nó là đôi mắt của người yêu, hãy khiêu khích nó."
Mặt trời ở phía tây chậm rãi hạ xuống, thời gian còn lại không nhiều lắm.
Lúc này đến cả nhân viên ánh sáng cũng không cần tiến vào, Văn Thệ Xuyên cảm thấy dùng toàn bộ ánh sáng tự nhiên là tốt nhất, tận dụng nắng chiều hoàng hôn đến mức tận cùng.
Tang Ca ghé vào người Phó Hành Vân, tấm lưng màu tiểu mạch nhạt màu của cô tựa như một tấm giấy vẽ sạch tinh tươm, để ánh hoàng hôn tùy ý tô điểm lên đó.
Lần này không giống những lần trước, cô cảm giác thân thể Phó Hành Vân mềm mại đi rất nhiều, trạng thái hình như cũng khác hẳn.
Chính Phó Hành Vân cũng cảm thấy khác biệt, anh căn bản không có thừa sức lực để ý đến Tang Ca nữa, làm giống như lời Văn Thệ Xuyên vừa nói, bắt đầu nhớ về lần ảo tưởng gần nhất của mình, nhớ lại lực độ và nhiệt độ cơ thể quen thuộc, anh cong chân lên, ga trải giường bị cọ nhăn.
Ánh nắng vừa lúc rọi lên mặt, làm anh chỉ có thể nheo mắt lại, tất cả mọi thứ rơi vào tầm mắt đều trở nên mơ hồ.
Anh rơi vào mộng cảnh quen thuộc mà xa lạ, cánh môi Tang Ca dao động bên gáy, đã bị anh tưởng tượng thành một đôi môi khác.
Phó Hành Vân khẽ hé miệng, nhẹ nhàng thở dốc, khóe mắt đỏ lên, nửa bên mặt bắt gặp ống kính máy quay, con ngươi đen như mực.
Ánh mắt anh mê ly nhìn ống kính, đầu lưỡi hơi duỗi ra ngoài.
Văn Thệ Xuyên đứng bên cạnh camera, đột nhiên không kịp phòng bị, bốn mắt họ chạm nhau.
Cách Tang Ca, cách ống kính, Phó Hành Vân để mặc cho mình đắm chìm vào những ngày ái ân xưa cũ, anh nhắm mắt, tưởng tượng ra một đôi tay vô hình dán lên người mình, chiếc giường biến thành một cái ôm ấp mềm mại khiến anh chìm sâu, gót chân cọ xát lên ga trải giường, phát ra tiếng "sột soạt" đầy ái muội.
Tựa như một người lặn sâu dưới nước nóng lòng muốn hít vào một ngụm khí, Phó Hành Vân ngửa đầu thở dốc dồn dập, vừa mở mắt liền sa vào con ngươi thâm trầm đen nhánh của Văn Thệ Xuyên, ánh mắt bọn họ đang quấn vào nhau dây dưa không rõ.
"Qua." Văn Thệ Xuyên khàn giọng hô.
Tang Ca hơi ngượng ngùng bò dậy, bởi vì cô có thể cảm nhận được Phó Hành Vân thực sự có phản ứng.
Nhưng đã quay chụp cảnh đụng chạm da thịt thì mấy chuyện xấu hổ thế này là không thể tránh khỏi, cô nàng tri kỷ không nhìn nhiều thêm một cái, tự mình mặc quần áo lách người chạy ra ngoài, để lại không gian cho Phó Hành Vân.
Văn Thệ Xuyên vốn cũng nên đi ra ngoài, nhưng hắn không nhúc nhích.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ánh chiều tà rời đi, căn phòng rơi vào bóng tối.
Phó Hành Vân xấu hổ trở mình trên giường, toàn thân đầy mồ hôi, mệt mỏi như vừa phải chạy marathon một chặng dài, anh vẫn chưa lấy lại được nhịp thở, phần lưng phập phồng, hình xăm trên lưng lộ ra.
Đó là một đóa hoa hồng vẽ bằng những nét cong giản lược, nở rộ giữa lưng, phần cuống gai cứng nhọn chạy dọc theo rãnh cột sống, vết bớt màu đỏ tô điểm màu sắc cho cánh hoa hồng, lưng anh thấm ra mồ hôi tựa như những giọt sương đọng trên hoa.
Đóa hoa này là Văn Thệ Xuyên vẽ, thợ xăm theo đó mà xăm lên.
Phản ứng của Phó Hành Vân chưa rút đi, anh chỉ mong Văn Thệ Xuyên cũng mau chóng đi ra ngoài để bản thân dễ bình tĩnh lại.
Chỉ cần hắn còn ở đây, anh căn bản không thể nào bình thường trở lại được.
Anh vùi mặt vào gối đầu, hạ eo, bờ mông có vẻ đặc biệt yếu ớt, trên gáy cũng ửng hồng chưa tan.
Văn Thệ Xuyên cảm thấy vừa rồi đã bị Phó Hành Vân trong ống kính mê hoặc, hắn đi đến cạnh giường, vươn tay đặt lên hình xăm của Phó Hành Vân, cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ làn da anh.
Văn Thệ Xuyên mở miệng, "Chuyện này..."
Phó Hành Vân không nghe được hắn nói cái gì, khoảnh khắc bàn tay kia dán lên lưng, anh đã run bắn lên, phát ra một tiếng kêu từ trong cổ họng.
Anh vẫn chôn mặt vào gối như cũ, vành tai đỏ như sắp bốc cháy.
"Anh có thể đi ra ngoài một chút được không..."
Văn Thệ Xuyên hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Phó Hành Vân gian nan trả lời, "Tôi...!tôi muốn thay quần..."
Văn Thệ Xuyên rút tay về như bị điện giật, nhanh chóng rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, để Phó Hành Vân ở một mình.
Anh vẫn ảo não nằm yên, oán giận đấm hai cái xuống giường.
Đêm hôm đó, Văn Thệ Xuyên tự mình cắt nối đoạn phim này.
Trong phòng tối như mực, hắn không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính sáng lên, gạt tàn bên cạnh con chuột nhét đầy đầu mẩu thuốc lá.
Đoạn diễn này không cần đặc tả mặt diễn viên quá nhiều, nhưng Văn Thệ Xuyên xuất phát từ tư tâm lại quay rất nhiều.
Cũng không hẳn là tư tâm, chỉ là lúc đó hắn đã ngây dại đến mức quên dời ống kính ra xa.
Phó Hành Vân nhuốm đầy tình dục trong ánh tà dương, tựa như yêu tinh Siren dưới biển sâu hấp dẫn các thủy thủ va tàu vào đá ngầm.
"Đạo diễn Văn ——" Văn Thệ Xuyên không đóng cửa, Tiểu Giang vừa ở ngoài trở về gõ cửa gọi hắn.
Văn Thệ Xuyên theo bản năng ấn nút tắt màn hình, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"
Tiểu Giang nói: "Tôi mua đồ ăn khuya về, anh ra ăn một chút đi?"
Tiểu Giang đi giúp Phó Hành Vân xử lý công việc, trở về lúc đêm hôm mang theo một đống lớn đồ ăn khuya, đủ cho tất cả mọi người cùng nhau ăn.
Thành viên của đoàn phim đều có mặt, mọi người kê hai cái bàn vuông dưới ánh đèn đường mờ nhạt, mua bia lạnh từ cửa hàng gần đó cùng liên hoan.
Quá trình quay chụp đã xong một nửa, hôm nay xem như khánh công một phần.
Phó Hành Vân cũng đi ra góp vui, hiếm khi thả lỏng mà kéo dép lê xuống dưới, lúc nhìn thấy Văn Thệ Xuyên thì hơi do dự một chút.
Đêm khuya ở trấn nhỏ vùng Tây Nam gió thổi rất lạnh, có tiếng côn trùng kêu vang, dãy núi cách đó không xa như một người khổng lồ biến mất trong đêm tối.
Bọn họ ngồi quanh bàn, nốc bia ừng ực, lúc cụng ly bia sánh ra cả tay mang theo hơi lạnh lẽo.
Phó Hành Vân ngồi gần Văn Thệ Xuyên —— mọi người sắp xếp sẵn vị trí như vậy, bởi vì chen chúc nhau trên bàn hơi chật nên đùi chạm vào đùi, suốt cả buổi hai người không nhìn mặt nhau, nhưng đùi vẫn không tách ra.
Tang Ca cũng đến, nói chuyện rất hợp cạ với Dư Hướng Vãn.
"Tháng sau tôi kết hôn rồi!" Tang Ca nói.
Mọi người đều sôi nổi chúc mừng cô gái, Tang Ca cười, "Đến lúc đó nếu phim chưa quay xong, mời tất cả mọi người đến uống chén rượu mừng."
Ăn khuya đến tận nửa đêm, bia được khui hết chai này đến chai khác, bày đầy dưới đất.
Những người không thức nổi đều đã đi ngủ, chỉ còn lại vài người ở lại thu dọn tàn cục.
Phó Hành Vân đi toilet trở về, phát hiện Văn Thệ Xuyên đã không ở đó nữa.
Anh muốn tìm chỗ hút điếu thuốc, vừa đi qua khúc quanh thì thấy hắn.
Nơi này có một con sông nhỏ cắt qua thị trấn, nước chảy róc rách, tiếng côn trùng kêu vang đặc biệt lớn.
Văn Thệ Xuyên ngồi xổm bên bờ sông hút thuốc, ánh lửa trên tay hắn lập lòe, Phó Hành Vân cảm giác hắn nghiện thuốc hơn ngày xưa rất nhiều, hầu như lúc nào cũng thấy hắn hút.
Bầu trời đầy ánh sao, Văn Thệ Xuyên nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn, cằm khẽ nâng, ánh mắt nhu hòa.
Phó Hành Vân mở miệng, "Anh còn..."
Văn Thệ Xuyên không nghe rõ, ngâm thuốc lá nghiêng đầu, hàm hồ hỏi: "Cái gì?"
"Không có gì."
Phó Hành Vân cầm điếu thuốc chưa đốt, quay về sân phơi đứng hút.
Anh còn thích tôi không? Anh còn nhớ rõ bộ dáng của chúng ta trước đây không? Sau khi chia tay anh thật sự ở bên người khác sao? Bây giờ anh vẫn đang ở bên người khác sao?
Nhiều câu hỏi như vậy, Phó Hành Vân chưa hỏi ra miệng được câu nào..
Danh Sách Chương: