Về tới nhà, Phó Hành Vân đứng ngẩn ngơ trước huyền quan một hồi lâu.
Trong phòng tối đen như mực, hơi có chút mùi của phòng ốc lâu ngày không thông gió.
Ngày trước lúc trang trí nhà anh đã tự định ra phải dùng phong cách "Bắc Âu tối giản", bây giờ nhìn lại cảm thấy quá mức trống vắng.
Anh trở tay đóng cửa lại, mở cửa sổ thông gió, thu dọn mấy vali hành lý của mình.
Anh cố tình không xem điện thoại, lăn qua lộn lại cho đến khi xong hết việc thì đã là nửa đêm.
Cầm di động lên, bên trong đúng là không ít tin nhắn, nhưng không có tin nào của Văn Thệ Xuyên.
Phó Hành Vân cảm thấy xấu hổ trước khi kịp thấy mất mát, nghĩ thầm hắn định làm cái gì thế?
Anh ném điện thoại sang một bên, muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
Vào phòng tắm, anh xoay người soi gương, thấy những dấu hôn sau lưng mình hình như trông còn đáng sợ hơn ban ngày, chi chít đỏ sẫm một mảng lớn, nhấc đùi lên xem, mặt trong đùi cũng có, nhìn qua còn dữ dội hơn.
Phó Hành Vân sờ điện thoại, để mặc cơ thể trần trụi ngồi bên mép bồn tắm, thử thăm dò nhắn tin cho Văn Thệ Xuyên: "Tôi về đến nhà rồi."
Anh bước vào bồn, kiên nhẫn rải muối tắm, ngâm mình trong làn nước có độ ấm vừa phải, toàn bộ cơ trên người như được giãn ra.
Di động rung lên, Phó Hành Vân nhìn màn hình thấy Văn Thệ Xuyên đã trả lời tin, chỉ có một chữ —— "Tốt."
Tay Phó Hành Vân trượt một cái, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại vào trong nước.
Tốt cái gì, không tốt một chút nào cả.
Anh ném lại điện thoại lên giá gỗ gác trên bồn tắm, nhắm mắt lại ngâm mình một lúc, nhưng mãi vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Thế là anh đứng dậy khỏi bồn, túm điện thoại, quay tấm lưng trần còn dính bọt nước đối diện với gương, chụp một tấm ảnh.
Lưng trắng nõn, hoa hồng và dấu hôn đỏ sậm, thoáng có chút mơ hồ ái muội.
Phó Hành Vân vừa lẩm bẩm "xem anh nói được cái gì" vừa ấn gửi ảnh.
Không ngờ Văn Thệ Xuyên không trả lời nữa, mà Phó Hành Vân cuối cùng cùng không biết được hắn nghĩ như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, một tháng đã trôi qua, dấu hôn trên người đã tiêu mất, hết thảy lại giống như chưa từng có gì phát sinh.
Trong khoảng thời gian này, Phó Hành Vân cũng nhận được vài công việc mới, nhưng bây giờ anh đã suy nghĩ kỹ, muốn xoay chuyển hình tượng của mình trong mắt công chúng, cho nên tất cả lời mời anh đều đưa cho Tiểu Giang, bảo cậu ta uyển chuyển từ chối hết.
Anh muốn mượn bộ phim《 Hành Vân 》của Văn Thệ Xuyên để xây dựng hình tượng diễn viên chuyên nghiệp cho mình một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này coi như là tu tâm dưỡng tính, sống kín đáo một chút, cố gắng làm tốt công tác chuẩn bị cho lần xuất hiện tiếp theo.
Chờ hoài chờ mãi, Phó Hành Vân vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Văn Thệ Xuyên, ngược lại chờ được đợt tuyên truyền đầu tiên của phim điện ảnh.
Trên mạng xã hội Văn Thệ Xuyên không có tài khoản cá nhân, chỉ có tài khoản chính thức của phòng làm việc, trên đó cũng đăng rất ít tin tức.
Một buổi tối nọ, tài khoản này đăng lên một bộ ảnh trắng đen chín tấm cắt cảnh trong phim.
Chỉ chín tấm ảnh đã truyền tải câu chuyện điện ảnh rất mạnh mẽ, gương mặt của anh chiếm trọn một khung hình, hầu như không tìm thấy dấu vết hoá trang.
Phó Hành Vân vừa xem vừa bắt bẻ, mắng thầm nước mắt và nếp nhăn khoé mũi của mình quá xấu, nhưng chính vì như vậy, bức ảnh trông mới càng chân thật.
Chân thật cũng là một loại năng lực.
Phó Hành Vân click mở tấm ảnh chụp mình ra nhìn ngắm rất lâu, anh không ngờ gương mặt mình còn có thể diễn ra hiệu quả như vậy, còn có lực biểu hiện như vậy.
Lượng chuyển phát của chùm ảnh này lập tức tăng vọt, bởi vì các tài khoản phê bình phim ảnh có tiếng đều chia sẻ, cũng không biết là Văn Thệ Xuyên làm quan hệ tốt hay thế nào.
Nhưng vô luận là vì điều gì, thưởng thức phim nghệ thuật vẫn nằm ở phân khúc khá cao tầng trong thẩm mỹ đại chúng, cho dù người ta không thật sự yêu thích thì vẫn có nhu cầu chia sẻ để thể hiện con mắt thưởng thức cao cấp của bản thân.
Trong lòng Phó Hành Vân cười nhạt, cân nhắc một lát rồi biên tập caption, thoải mái ấn chuyển phát.
"Dốc lòng quay chụp mấy tháng ở một góc trời Tây Nam, mọi người chờ nhé.
Sáu năm rồi mới lại hợp tác với anh Xuyên, cảm giác vẫn rất an tâm."
Phía sau còn thêm vào mấy icon mặt đỏ và trái tim các thứ.
Các fan của anh hưng phấn muốn điên rồi, vốn dĩ mấy tháng trời không có tin tức gì của thần tượng, bây giờ đột ngột thả một quả bom, lại còn là phim điện ảnh nghệ thuật cao cấp, vòng fan hiện tại không khác gì cái chảo dầu sắp nổ tung.
Một cái chảo khác cũng nổ tưng bừng không kém là quần thể mà Phó Hành Vân cực kỳ xa lạ: Fan CP.
Sự tình là như thế này.
Hơn một tháng trước, có người đăng vài tấm ảnh chụp lên mạng.
Lúc đó người đăng đến vùng Tây Nam du lịch, về nhà viết caption là: Tham gia một buổi hôn lễ, tình cờ chụp được một chị bé xinh đẹp, nhìn kỹ mới phát hiện hoá ra là một anh bé!
Người trên ảnh chính là Phó Hành Vân đang mặc trang phục dân tộc cho nữ.
Kỹ thuật của người chụp hình không tệ, góc chụp ngửa lên cao, khi đó trời đã tối rồi, gương mặt Phó Hành Vân bị trang sức trên mấn bạc rủ xuống che khuất, tròng mắt đen nhánh được ánh lửa chiếu sáng, trên môi còn lưu lại chút son hồng.
Anh cười lên môi hồng răng trắng, vẻ mặt sinh động, thần thái phi dương.
Vài ngày sau, mấy tấm ảnh chụp này đột nhiên được các fan của Phó Hành Vân đào ra, thời gian địa điểm rất khớp, người trong ảnh quả nhiên là Phó Hành Vân.
Bên góc ảnh còn dính cả Văn Thệ Xuyên vào, đúng lúc hắn đang nhìn qua, trong đó có một tấm ánh mắt hắn đối diện ống kính, một tấm khác thì đang nhìn Phó Hành Vân.
Quan hệ bắn đại bác ba ngày không tới người ta còn có thể ship được, càng miễn bàn hai người lại hợp tác chung rồi, bây giờ còn xuất hiện trong cùng khung hình.
Hội fan CP vốn đang sinh hoạt kín đáo đột nhiên được ăn lễ mừng năm mới, hưng phấn đến tột đỉnh.
Phó Hành Vân hạ quyết tâm cọ sạch nhiệt độ "trượt tay" like một cái, hành động này càng như đổ nước vào chảo dầu sôi, nổ đến triệt để.
Cùng lúc Phó Hành Vân hài lòng muốn cất điện thoại, anh lại nhận được tin nhắn chuyển tiếp của Văn Thệ Xuyên gửi cho Tiểu Giang.
Phim điện ảnh phiên ảnh biên tập thô đã xong, muốn mời các thành viên chủ chốt trong đoàn phim đến xem qua một lần, đến lúc phim làm hậu kỳ hoàn chỉnh lại mời thêm truyền thông gì đó, làm một buổi công chiếu chính thức sau.
Phó Hành Vân vui vẻ đáp ứng.
Địa điểm xem phim là ở văn phòng của Văn Thệ Xuyên.
Lúc hắn bố trí phòng làm việc đã tốn một số tiền lớn, chừa ra một căn phòng không quá lớn trang bị thành một phòng chiếu phim, cách âm các thứ cực kỳ tốt, rất thích hợp để tổ chức chiếu phim quy mô nhỏ.
Phó Hành Vân cẩn thận trang điểm, ngồi lên xe để Tiểu Giang chở đi.
Thời điểm xe dừng bên dưới văn phòng làm việc của Văn Thệ Xuyên, Phó Hành Vân chuẩn bị xuống xe, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh thì tinh mắt trông thấy một chiếc xe quen thuộc.
Quả nhiên, Trần Hân từ trên xe bước xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ thù mới hận cũ ùa về trong lòng Phó Hành Vân.
Tiểu Giang chưa kịp khuyên can, anh đã đeo kính râm lên, soi kính chiếu hậu sửa sang lại vạt áo, mở cửa bước xuống.
Tiểu Giang đang muốn nói thì Phó Hành Vân đã cười lạnh trước: "Không nói vài lời cho rõ thì cậu ta còn tưởng tôi đây dễ bắt nạt."
Nói rồi anh xuống xe, mười phần khí thế đóng cửa xe lại.
Bước chân Trần Hân rất vội vàng, giống như không rảnh nhưng vẫn cố đến, Phó Hành Vân vội nhấc chân đuổi theo, nhưng vẫn không đuổi kịp lên thang máy với cậu ta.
Anh chỉ có thể nhẫn nại chờ thang máy chạy lên tầng ba rồi lại quay xuống dưới.
Lúc lên đến nơi, cách một cái cửa kính, anh nhìn thấy Trần Hân đang ở bên trong phòng làm việc, Dư Hướng Vãn ngồi trước quầy lễ tân tiếp chuyện cậu ta.
Phó Hành Vân dùng dáng vẻ chủ nhà thong dong mở cửa đi vào, ho nhẹ hai tiếng.
Lúc bước vào anh nghe được một chút đoạn cuối cuộc đối thoại của bọn họ, Dư Hướng Vãn đang dùng ngữ điệu độc đáo chỉ cô nàng mới có nói với Trần Hân: "Đã nói với anh không có hẹn trước thì không được vào trong, sao anh không hiểu tôi nói gì thế nhỉ?"
Lời của cô không có chút chế nhạo hay ghen ghét gì, chỉ thuần túy là nghi hoặc, cứ như thật sự hoài nghi Trần Hân nghe không hiểu.
Trước giờ Phó Hành Vân luôn không quá thích phong cách nói chuyện thẳng thắn của cô nàng, cảm thấy người như cô ở trong giới không thể xuống thang được, nhưng bây giờ chiêu này được dùng lên Trần Hân, anh chỉ thiếu nước vỗ tay cười ha hả.
"Chuyện gì thế?" Phó Hành Vân tháo kính, móc lên cổ áo sơ mi lụa màu xanh lục đậm của mình.
Trần Hân quay đầu, trông thấy người đến là Phó Hành Vân thì trên mặt hết đỏ lại trắng, xoay người quẹt qua vai anh đi ra cửa.
Anh không kịp nói chuyện với Dư Hướng Vãn, cũng nhanh chóng đi ra, chặn Trần Hân lại trước khi cậu ta kịp vào thang máy.
Trần Hân sầm mặt, hỏi nhàn nhạt: "Có chuyện gì?"
Phó Hành Vân nhét một tay vào túi quần, tay kia ấn cửa thang máy đóng lại, hỏi cậu ta: "Chuyện lần trước là tác phẩm của cậu phải không?"
Anh chưa nói là chuyện nào, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Trần Hân dùng ngữ khí gần như là khiêu khích, trả lời: "Anh đang nói chuyện thời thơ ấu của mình đấy à?"
Sự việc đã trôi qua, lần này Phó Hành Vân không còn dễ dàng bị kích thích như trước kia nữa.
"Ở chỗ tôi có mấy tấm ảnh chắc cậu sẽ có hứng thú."
Phó Hành Vân lấy điện thoại ra, tìm khung thoại chat với Mạnh Thanh, mở mấy tấm ảnh Mạnh Thanh chia sẻ phóng to ra cho Trần Hân xem.
Đó là ảnh chụp lén cậu ta và kim chủ, trong đó không thiếu mấy động tác tình tứ ái muội, chụp rõ cả mặt hai người, góc độ rất xảo quyệt, có thể thấy người được thuê chụp có trình độ rất cao.
Chỉ dựa vào một mình Phó Hành Vân sẽ không thể có được loại ảnh ở trình độ này, mà anh cũng không có thời gian rảnh.
Có trách thì trách Trần Hân xui xẻo, gần đây bệnh tình của Mạnh Thanh chuyển biến tốt đẹp, anh ta ở biệt thự nghỉ dưỡng nhàn rỗi không biết làm gì bèn ra tay đào bới một phen.
Mặt Trần Hân lập tức tối sầm, Phó Hành Vân vội thu điện thoại, trong lòng không khỏi cảm thán, sau lưng có người chống thật là tốt.
Phó Hành Vân nói: "Chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, nhưng ngày khác tâm trạng tôi không tốt thì không biết được.
Tôi không biết vì sao cậu hận tôi như vậy, lúc cậu và Văn Thệ Xuyên ở bên nhau thì tôi đã là người cũ rồi.
Bây giờ cậu cũng tìm được bến mới, không cần thiết phải hơn thua với tôi."
Vừa rồi Phó Hành Vân trông thấy Trần Hân gặp phiền ở chỗ Dư Hướng Vãn, trên tay mình lại đang cầm nhược điểm của cậu ta, vốn tâm trạng nên bình tĩnh thong thả, nhưng khoảnh khắc này, cái cảm giác khó chịu không nói nên lời lại nảy lên trong lòng.
Anh lại nhớ một ngày bốn năm trước, mình vừa nổi tiếng không lâu đã thỏa thuê mãn nguyện ngồi máy bay chạy về tìm Văn Thệ Xuyên, kết quả trông thấy hắn đang hôn môi người khác.
Anh biết chuyện này không thể trách Văn Thệ Xuyên, chia tay xong có người mới là chuyện rất thường tình.
Chuyện này anh chỉ có thể trách chính mình, hận bản thân rời đi trước, hận cái ý nghĩ ngây thơ muốn bỏ qua hết thảy tái hợp với hắn một lần nữa.
Đoạn thời gian ở bên Văn Thệ Xuyên đúng là đã mài giũa được một chút góc cạnh của anh.
Anh từ hai bàn tay trắng có được Văn Thệ Xuyên, có được tình yêu, có được những thứ xưa nay mình chưa từng có, anh không nên để nó vuột đi mất.
Nghe Phó Hành Vân nhắc đến Văn Thệ Xuyên, Trần Hân muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu ta cười lạnh một tiếng "Cho nên bây giờ thầy Phó đang ăn cơm hai nhà luôn sao?"
Nhất thời Phó Hành Vân không kịp phản ứng.
Trần Hân nói tiếp: "Xem như tôi đã biết, trong giới giải trí này phải đủ cởi mở thì mới lăn lộn được.
Giống như thầy Phó đây, vừa thân cận với người đại diện, lại mập mờ với một vị đạo diễn, hai bên đều dùng được."
Phó Hành Vân bị cậu ta đâm chọc, giận đến bật cười, anh nhét tay vào túi dựa nghiêng vào tường, thản nhiên nói: "Tôi thân đến được chỗ người ta là bản lĩnh của tôi, có người muốn còn không được đâu ——"
Lời còn chưa dứt, đã có người ở đằng sau nặng nề hắng giọng.
Phó Hành Vân quay đầu, phát hiện là Dư Hướng Vãn.
Cô nàng làm mặt quỷ đưa mắt ra hiệu với anh, đứng bên cạnh cô chính là Văn Thệ Xuyên..
Danh Sách Chương: