• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29


Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti đi xuống phòng ăn dành cho người giúp việc, quản gia nhìn thấy cô liền lên tiếng chào hỏi “Chào buổi sáng!”


“Chào buổi sáng quản gia!” Cô lễ phép trả lời.


Đỗ Lôi Ti chào quản gia sau đó ngồi xuống từ từ ăn sáng.


Quản gia ăn được một nửa liền để ly cà phê trong tay xuống nhìn Đỗ Lôi Ti hỏi “Đêm đầu tiên ngủ ở đây có quen không?”


“Dạ, nói thế nào nhỉ, đây là lần đầu tiên cháu đến đây nên cũng chưa quen lắm.” Đỗ Lôi Ti khẽ trả lời.


“Quản gia, cháu muốn hỏi ông, hôm qua ông bảo cháu thay ông gọi tổng thống dậy, tại sao ông lại vui mừng như vậy?” Đỗ Lôi Ti không khách khí hỏi.


“À……Không có gì!” Quản gia ngồi một bên cười lại nói “Lôi Ti, còn mấy phút nữa là cô phải gọi tổng thống dậy, lát nữa còn phải đưa cậu chủ đi học.”


“Cái…cái gì…Còn mấy phút nữa phải gọi tổng thống dậy sao? Sau đó còn phải đưa cậu chủ đến trường?” Đỗ Lôi Ti nghe vậy liền sửng sốt.


“Cô còn mấy phút nữa!” Quản gia lại nhắc lại một lần nữa.


“Đợi chút…Quản gia, có thể thương lượng một chút không?” Đỗ Lôi Ti dùng ánh mắt van xin quản gia.


“Chuyện gì?”


“Có thể để người khác gọi tổng thống dậy được không?” Đỗ Lôi Ti cầu xin nói.


Bây giờ cô chỉ cần nghĩ tới bộ dáng ngày hôm qua của tổng thống đã cảm thấy sợ, hơn nữa tối qua còn ngắm nhìn cơ thể của tổng thống, nghĩ đến đây máu mũi như muốn chảy ra.


“Không thể!” Quản gia trực tiếp từ chối.


Đỗ Lôi Ti buồn bực cúi đầu, từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy tiểu Ngọc đang chờ cô.


Tiểu Ngọc đi lên trước nói “Lôi Ti, tôi dẫn cô đến phòng ngủ của tổng thống, lần sau tự cô đi tới đó.”


“Tại sao?” Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi.


“Tổng thống không thích người khác tùy tiện vào đó.” Tiểu Ngọc giải thích xong nhấc chân đi lên lầu.


Đỗ Lôi Ti nhanh chóng đi theo, trong lòng đặt cho tổng thống một dấu chấm hỏi lớn.


Đến lầu hai, tiểu Ngọc dừng lại nói với Đỗ Lôi Ti “Lôi Ti, tí nữa sau khi cô đi vào thì bôi kem đánh răng lên bàn chải cho tổng thống, sau đó giặt khăn đưa cho tổng thống, nhớ, khăn lông không được quá lạnh, tổng thống không thích…..”


“Cái gì?” Đỗ Lôi Ti nghe xong trợn to hai mắt.


Choáng, sao lại phải phục vụ như thế chứ?


“Cô nhanh đi vào đi, không còn nhiều thời gian!” Đỗ Lôi Ti còn chưa hoàn hôn, tiểu Ngọc liền thúc giục.


“Biết rồi!” Đỗ Lôi Ti bi thương trả lời, bước chân nặng nề đi vào phòng ngủ của tổng thống.


Đứng ở cửa phòng ngủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là bảy giờ bốn mươi, còn có hai mươi phút để gọi tổng thống dậy, để tổng thống rửa mặt còn phải ăn sáng.


Mẹ kiếp, sao thời gian lại khó khăn như vậy?


Hít sâu một hơi, cô xoay nắm cửa, đi vào, phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.


Quả nhiên, lúc này tổng thống vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp, hoàn toàn không biết mặt trời đã chiếu tới tận mông.


Rón rén đi tới cạnh giường, phóng tầm mắt, chính là đang chiêm ngưỡng dung nhan lúc ngủ của tổng thống.


Nhìn tư thế ngủ thật sự là mất hồn, Đỗ Lôi Ti thấy anh nằm trên giường lớn, đôi vòng tay chắc chắn, trên mặt nở nụ cười, khóe miệng cũng không có nước miếng.


Quả nhiên, trai đẹp khi ngủ cũng có thể khiến người ta mê mẩn.


Cô cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn trai đẹp ngủ, đột nhiên ý thức được mình tới đây làm gì, lập tức không chút do dự vén chăn lên…..





Chương 30


Tổng thống thân yêu của chúng ta có thói quen không mặc gì khi ngủ, vì vậy không có mặc quần áo, bên dưới chỉ có một cái quần lót, ngủ rất ngọt ngào, bởi vì bị người khác vén chăn lên, cơ thể chợt cảm thấy lạnh, ngay lập tức liền mở mắt.


Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền bị dọa sợ, không còn thưởng thức dáng người hoàn hảo của tổng thống, kêu “a” một tiếng, sau đó dùng tay che kín mặt mình.


“Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?” Tổng thống bị tiếng hét chói tai làm cho tỉnh lại, ánh mắt hết sức khó chịu bởi vì cô đã nhìn thấy hết cơ thể của anh.


“Tổng……tổng……tổng thống……phải……dậy……rồi……” Phục hồi tinh thần, cô lắp bắp nói, nói rõ nguyên nhân bản thân ở đây, mặc dù đã bỏ tay xuống nhưng vẫn không dám mở mắt.


Vốn cho rằng sau khi nghe cô nói Bùi Tuấn Vũ sẽ lập tức xuống giường nhưng chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng động, không cảm thấy trên giường có bất kỳ tiếng động nào.


Cô hơi mở mắt, cô kinh ngạc khi nhìn thấy tổng thống lại kéo chăn ngủ tiếp.


Choáng, sao lại có thể như vậy chứ?


Chẳng lẽ anh ta muốn ngủ nướng sao?


Nghĩ đến nguyên nhân này, Đỗ Lôi Ti thầm khinh bỉ trong lòng, hít một hơi thật sâu, nhìn đồng đồ trên cổ tay còn có mười phút.


Bây giờ thời gian rất gấp gáp, cô cũng không nghĩ nhiều, đưa tay vén chăn lên muốn gọi anh dậy.


Thế nhưng hình như anh đã có chuẩn bị trước, đè chặt chăn dưới người, mặc kệ cô dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra.


Sao người đàn ông này lại có thể có dáng vẻ như vậy chứ?


Một người đàn ông lại muốn ngủ nướng, anh ta nghĩ gì vậy chứ?


“Tổng thống, bây giờ anh phải dậy rồi, còn mười phút nữa anh phải đi làm rồi, xin hãy nhanh dậy đi.” Trong lúc khẩn cấp, Đỗ Lôi Ti không thể làm gì khác hơn là dùng ngôn ngữ bắt đầu công kích.


Vậy mà sau khi đã nói xong một lúc lâu cũng không thấy người đàn ông trên giường có phản ứng gì.


Đỗ Lôi Ti lo lắng nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ không còn thời gian nữa, phải làm sao chứ? Kết quả là cô chuyển sang khuyên bảo “Tổng thống, nếu anh không chịu dậy thì sẽ không kịp.”


Mẹ kiếp, cô lớn như vậy lại còn phải đi dụ dỗ anh ta, gọi anh ta dậy sao lại mệt như vậy chứ……


Anh đó, sao có thể ngồi lên được vị trí tổng thống này chứ?A?A?A?A?A?


Người đàn ông nằm trên giường tiếp tục ngủ không thèm quan tâm đến cô, vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, tiếng ngáy khe khẽ vang lên bên tai cô, khiến cho cô nhất thời tức giận……


Không thể nhẫn nhịn được nữa, Bùi Tuấn Vũ là anh ép tôi làm như vậy đấy!!!


Đỗ Lôi Ti khuyên bảo không có kết quả gì, tốt cuộc nảy sinh tà ác, cô không chút suy nghĩ đi vào phòng vệ sinh, dùng khăn lông nhúng vào nước lạnh, vắt ráo nước rồi đi ra, đắp vào trên mặt của tổng thống……Bộ dáng rất hạnh phúc.


“A……Người phụ nữ ngu ngốc này cô làm gì vậy?” Tiếng thét đầy giận dữ của tổng thống như muốn xuyên thấu qua màng nhĩ của Đỗ Lôi Ti.


Đỗ Lôi Ti giật mình, thấy anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, sau đo không nói gì cầm khăn lông đi vào phòng vệ sinh.


Sau đó hấp ta hấp tấp đi chuẩn bị kem đánh răng, nước súc miệng, còn có khăn lông đã giặt qua nước ấm đưa tới trước mặt tổng thống, nhìn bộ mặt đầy tức giận của Bùi Tuấn Vũ nói “Tổng thống, anh nhanh rửa mặt đi, thời gian không còn sớm nữa, lát nữa tôi còn phải đưa cậu chủ đi học!”


Nói xong lại cầm nước súc miệng ở bên cạnh đưa cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK