• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29​



Mục Giang Lâm thân là đô thống nên dù là đồ gì thì cũng phải mua loại tốt nhất.


Tất nhiên chiếc giường ngủ mỗi tối cũng vậy, vừa to vừa rộng, chắc chắn và đẹp.


Hôm nay Mục Giang Lâm nằm trên chiếc giường rộng lớn này, người nghiêng sang một bên, làm thế nào cũng không ngủ được. Anh dứt khoát tập trung cảm nhận và lắng nghe xem cô vợ nhỏ ở phía sau đang làm gì.


Cô ngồi bên giường rồi, cô nằm xuống rồi, hình như cô đang chuyển gối đi.


Cô… ờm, đến gần rồi?


Cả người Mục Giang Lâm căng cứng lên.


Sau lưng anh bị chọc nhẹ vài cái, Tốc Tốc khẽ hỏi: “Tôi dựa gần anh một chút được không?”


Mục Giang Lâm mím môi, trong lòng đấu tranh, cuối cùng khẽ ‘ừm’ một tiếng.


Sau đó anh cảm nhận được nha đầu này nhanh chóng nhích vào, chỉ có điều hai người còn chưa đến gần thì cô đã dừng lại.


Tốc Tốc nhích đến chỗ cách Mục Giang Lâm khoảng mười centimet thì nằm xuống.


Thực ra cô chỉ không muốn lãng phí một cơ hội khó mà có được này.


Lúc đó bước vào trong ‘giấc mơ’ Thẩm Minh Thư, hai người đều ngồi sau xe hơi, khi đó khoảng cách của cô với anh rất gần.


Nếu cách xa anh không có tác dụng, vậy chẳng phải lãng phí mất cơ hội hay sao?


Cô dứt khoát nhích gần một chút, cố gắng để khả năng bước vào ‘giấc mơ’ lớn hơn một chút.


Tốc Tốc không cảm thấy gì, dù sao thì hai người kết hôn lâu vậy rồi, cũng đã tổ chức tiệc rượu kiểu Trung rồi nhưng vẫn có thể sống cùng dưới một mái hiên mà không ảnh hưởng gì đến nhau.


Bây giờ từ hai phòng thành cùng một giường, chẳng qua là đổi chỗ thôi mà, hình như cũng không có vấn đề gì.


Thế nên sau khi Tốc Tốc đến gần, cô nhắm mắt lại rồi nhanh chóng thiếp đi, chẳng mấy chốc đã ngủ say rồi.


Thực ra cô cũng không biết mình có ngủ say hay không, cô chỉ cảm thấy mình như chìm xuống, xung quanh dần tối đen lại.


Đột nhiên trước mắt sáng bừng, nhưng chỉ có ánh sáng, không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.


Tốc Tốc còn đang nghĩ liệu có phải mình chưa ngủ mà đã tỉnh lại hay không, sau đó nghĩ lại thấy không đúng, nơi mình ngủ đã là đêm khuya rồi, không thể nào sáng như vậy.


Cô thử đi về phía trước, càng đi thì cảnh vật xung quanh càng rõ ràng.


Ở đây là một khách sạn, được bài trí theo kiểu Tây, có treo đèn pha lê, trước mặt có một tủ rượu vang, trên bàn bên cạnh có đặt ly chân cao.


Cô đi tới tủ rượu vang, còn chưa đến bên tủ thì một người đàn ông đã sải bước đi tới trước tủ.


Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang.


Anh rất cao, rất khôi ngô, cũng rất trẻ, trông khoảng hai mươi tuổi.


Lúc này, anh đang dịu dàng nhìn cô, cười hỏi: “Em muốn rượu gì? Tôi lấy giúp em.”





Kể từ đó, hai người thường liên lạc với nhau.


Cô là con gái của ông trùm báo chí, sành điệu và thời trang. Thích mua sắm, thích ăn và thích tất cả những thứ đẹp đẽ.


Nói đến cũng trùng hợp, hễ cô ra ngoài thì thường gặp được anh, đôi lúc đi trên đường cũng có thể gặp được anh.


Sau đó anh chủ động bắt chuyện, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Không biết tại sao, cô cảm thấy trò chuyện với anh rất thoải mái.


Dần dà, anh tỏ rõ lòng mình với cô và cô chấp nhận, qua một thời gian dài, hai người kết hôn, hôn lễ được tổ chức rất lớn.


Sau lễ cưới vô cùng náo nhiệt, cô chuyển đến căn nhà gỗ.


Đó là nơi khiến cô bắt đầu cô đơn chờ đợi… nỗi cô đơn vô tận chợt ập đến.


Tốc Tốc không đề phòng nên cả người lạnh toát, choàng tỉnh dậy.


Cảm giác cô đơn đó như thấu xương, cô khó chịu đến nỗi ngạt thở, vội chống tay ngồi dậy, sợ hãi thở hổn hển.


“Sao vậy?” Mục Giang Lâm vẫn chưa ngủ, anh vươn người sang ôm cô vào lòng: “Có phải mơ thấy ác mộng không?” Giọng anh rất lo lắng.


Cái ôm của anh rất ấm áp, trái tim đập nhanh của Tốc Tốc dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng và khó thở như vừa rồi.


“Xem như là mơ thấy ác mộng.” Cô khẽ nói.


Không biết là do ảnh hưởng của giấc mơ hay do tâm lý yếu ớt quấy phá mà cô quyến luyến cái ôm của anh, cô do dự rồi chầm chậm vươn tay ôm lại anh.


Có thể là cái ôm này quá giống trong ‘giấc mơ’, Tốc Tốc buộc phải suy nghĩ lại vấn đề đã quấy nhiễu cô bấy lâu.


Trước đó Tốc Tốc rất ngờ vực một chuyện, tại sao Mục Giang Lâm lại chịu bỏ ra nhiều công sức như vậy để giúp Kiều Ni Nhỉ, thậm chí còn kết hôn với Kiều Ni Nhi?


Vừa rồi nhìn thấy quá trình anh với Thẩm Minh Thư gặp gỡ rồi yêu nhau, câu đố trong lòng cô ngày càng khó giải hơn.


Với tính cách của anh, không lý nào anh sẽ chủ động bắt chuyện với một cô gái xa lạ, nhưng vào lần đầu gặp nhau trước tủ rượu anh đã làm vậy.


Huống hồ, số lần ‘trùng hợp gặp nhau’ sau đó của hai người quá nhiều, hơn nữa anh đều rất chủ động và nhiệt tình.


Điều này không đúng lắm… giả như…


Tốc Tốc nghĩ, giả như Mục Giang Lâm đang đợi một ai đó, mà anh tin chắc rằng Thẩm Minh Thư và Kiều Ni Nhi là người đó thì sao?


Tốc Tốc càng nghĩ càng thấy chuyện này hơi kỳ quái.


Mục Giang Lâm lấy mấy người vợ, nhưng mỗi người đều là cô xuyên tới trước đây. Vậy, liệu có phải anh đang đợi cô, muốn cưới cô, thế nên mỗi lần khi cô quay lại thế giới này thì anh sẽ tìm đến?


Tốc Tốc đang suy nghĩ, Mục Giang Lâm nhận ra một lúc lâu cô không cử động thì vội quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”


“Không có.” Tốc Tốc cọ trước ngực anh, từ từ đẩy anh ra: “Tôi hơi nghi ngờ là anh thích tôi rồi.”


Nói đoạn, cô dứt khoát hỏi thẳng: “Có phải anh thích tôi không?”


Yết hầu Mục Giang Lâm thắt lại, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng không thể nói ra được.


Ai mà ngờ, chính lúc anh ngập ngừng này, Tốc Tốc đã lắc đầu có đáp án trước: “Tôi biết tôi biết, anh không có nhiều tâm tư như vậy, là tôi tự mình đa tình rồi. Tôi chỉ hơi thắc mắc không có lời giải nên mới nghĩ theo hướng này.”


Mục Giang Lâm bị cô chọc giận mà bật cười: “Vậy nếu anh nói anh thật sự thích em thì sao?”


“Ồ.” Tốc Tốc ngồi khoanh chân trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh không việc gì phải ngại, cứ nói với tôi, có phải anh cũng thích Đường Tô, La Tố Tố, Thẩm Minh Thư như thích tôi không?”


Câu này của cô có ẩn ý.


Trái tim Mục Giang Lâm chùng xuống, anh bắt đầu suy nghĩ có phải nha đầu này phát hiện ra gì rồi không.


Sự do dự của anh khiến nhịp tim Tốc Tốc bắt đầu nhanh hơn.


Cô suy nghĩ, có phải người đàn ông này có năng lực gì đó mà cô không biết?


“Được rồi không làm khó anh nữa.” Tốc Tốc nhẹ nhàng đẩy Mục Giang Lâm: “Tôi hù anh thôi, xem thử anh thích tôi cỡ nào. Sao vậy? Đường đường là đô thống đại nhân mà lại sợ khi bị tôi hù à?”


Nói xong, cô tự mình kéo chăn nằm xuống một bên, nhắm mắt đi ngủ.


Mục Giang Lâm ở bên cạnh cũng từ từ nằm xuống.


Vừa rồi Tốc Tốc chưa ngủ, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, chẳng mấy chốc cô đã ngủ rồi.


Mục Giang Lâm thì suy nghĩ đến chuyện vừa rồi nên càng khó ngủ.


Không biết có phải Mục Giang Lâm ở bên cạnh nên hiệu quả giấc ngủ tốt hay không. Hôm sau tỉnh dậy, Tốc Tốc vừa mở mắt thì đã là mười một rưỡi trưa… Ngủ một giấc thẳng đến tận trưa.


Cô vệ sinh cá nhân xong thì nhanh chóng thay đồ rồi chạy xuống lầu, thấy Kiều Dương đang ở trong phòng khách ở tầng một đọc báo mới hôm nay, Mục Giang Lâm thì đã không còn ở nhà nữa.


“Em rể đi chuẩn bị cho hôn lễ rồi.” Kiều Dương cười đứng lên: “Ni Nhi, hôm qua ngủ rất ngon nhỉ?”


Lúc này Tốc Tốc mới nhớ ra, hai người họ vẫn phải tổ chức hôn lễ kiểu Tây ở thành phố Chu.


Khoảng thời gian trước cô vẫn nhớ chuyện này, nhưng đến đây bận rồi nên cô suýt quên mất.


Nhưng Tốc Tốc vẫn để ý đến một điều.


“Em rể?” Cô cười tít mắt xoay quanh Kiều Dương mấy vòng: “Nhanh vậy đã thân với đô thống rồi? Không gọi là đô thống đại nhân nữa à?”


Kiều Dương hơi xấu hổ: “Anh ấy nói với anh đều là người một nhà, không cần khách sáo. À phải rồi.” Kiều Dương chỉ vào hướng nào đó bên ngoài: “Có khách đến nhà, họ La, chỉ đích danh bảo muốn gặp em, nói là có đồ muốn cho em. Ni Nhi, em đi xem thử đi.”


Đó là hướng hoa viên.


Tốc Tốc hơi tò mò nhà họ La cử người nào đến, cô uống vài ngụm trà, chưa kịp ăn gì đã đi đến hoa viên.


Còn chưa vào hoa viên thì đã nhìn thấy có người đang từ bên trong đi ra.


Mặt tròn mắt to trông hơi quen, là người đã gặp không lâu trước đó – La Hồng.


“Chào cô.” La Hồng lấy một tấm thiệp mời trong ngực ra: “Kim Tuyết mời cô đến nhà chơi, bảo tôi đến đưa thiệp mời.”


Anh ta nói câu này một cách cứng nhắc, không hề có chút vui vẻ nào. Sắc mặt cũng không tốt lắm, trông có vẻ rất không muốn.


Thậm chí nhìn kỹ còn có thể thấy được kiêu căng và ngạo mạn trong vẻ mặt của anh ta.


Tốc Tốc nhìn mà thấy phiền, cô phớt lờ anh ta, xoay người bỏ đi.


Rõ ràng La Hồng không ngờ cô sẽ làm vậy, anh ta gọi: “Này, cô còn chưa nhận thiệp mời.”


“Không nhận.” Tốc Tốc nói: “Đợi anh học được cách mời người khác rồi nghiêm túc làm lại trước mặt tôi lần nữa thì tôi nhận. Nhớ lấy, phải cười, hơn nữa phải cười chân thành vào, không thể giả tạo. Nếu không làm được thì phiền anh bảo người hầu nhà anh đến đưa đi, họ còn làm tốt hơn anh gấp trăm nghìn lần.”


Tính cô là thế, người khác tốt với cô thì có thể cô càng tốt với họ hơn. Một khi người khác khoe mẽ với cô thì có thể cô còn ngang ngược hơn đối phương.


Chương 30​



La Hồng sững sờ, phất tay áo định bỏ đi. Đi ra ngoài được hai bước thì thấy không cam tâm, quay lại chất vấn Tốc Tốc: “Tại sao cô không đồng ý?”


Tốc Tốc chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”


Hình như cô chưa từng trò chuyện riêng gì với La Hồng mà nhỉ, đồng ý cái gì?


“Lúc trước đã nói là cô ở nhà chúng tôi, sao lại không chịu?” La Hồng tức đến sôi máu: “Mẹ tôi nghe nói mọi người đến thành phố Chu nên đặc biệt cho người chuẩn bị mấy gian phòng, đã quét dọn sạch sẽ hết rồi… nhưng mọi người lại không chịu đến.”


Tốc Tốc tức đến bật cười vì cái tính ầm ĩ của anh ta.


“Tôi đã nói trước với La thái thái là không chắc sẽ đến rồi, huống hồ chúng tôi cũng có nhà ở đây, không đến mức cứ phải chạy đến ở nhà anh.”


“Nhưng đã dọn dẹp hết rồi! Nếu mọi người ở nhà mình thì cũng phải tốn thêm thời gian để dọn dẹp… không tội gì phải thế!”


Thấy La Hồng tức như vậy, Tốc Tốc nghĩ lại thì cảm thấy La thái thái không thể nào bắt đầu dọn dẹp phòng ốc cho họ ở khi chưa có được tin chính xác của họ được.


Tính La thái thái không phải như vậy, huống hồ Tốc Tốc không hiểu, nhà họ La cũng được xem là gia đình có máu mặt có giáo dưỡng, sao tính tình La Hồng lại hệt trẻ con thế này?


Ở tiệc sinh nhật của lãnh sự phu nhân trước đó, cô đã giúp La Hồng. Khi La thái thái dẫn La Hồng đến cảm ơn cô, thái độ La Hồng cũng tạm được.


Sao về nhà mấy ngày đã thành thế này?


Tốc Tốc hỏi: “Rốt cuộc có phải ý của La thái thái trước không?”


Để tránh người này nói dối, cô còn cố ý thêm một câu: “Anh đừng nghĩ đến việc lừa tôi, việc cuối cùng thế nào thì tôi nghe ngóng tí là biết ngay.”


La Hồng vừa rồi còn lý lẽ hùng hồn giờ đã ánh mắt đã bắt đầu láo liên.


Một lúc lâu sau anh ta mới ‘hừ’ một tiếng: “Tôi cho người chuẩn bị đấy, thế thì đã sao? Tôi cũng không biết mọi người thật sự không đến!”


Nói xong, lần này anh ta thẳng thừng phất tay áo bỏ đi.


Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Tốc Tốc, cô không ngờ La Hồng đột nhiên nổi nóng với cô vì chuyện này.


Có lẽ là vì tâm huyết của mình bị lãng phí nên La Hồng tức giận với cô, vừa rồi thấy cô thì giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì.


Tốc Tốc thật sự không hiểu vì sao La Hồng lại như vậy, lúc quay về nhà cô còn cố ý hỏi Lục Li vài câu.


Lục Li cũng không giấu cô: “Vốn dĩ nhà họ La rất thương yêu con cái, hơn nữa có hai người con nhưng về sau lại mất đi một người, vì thế họ càng yêu thường người con còn lại hơn. Người nhà họ La cũng không đến mức La Hồng bảo sao thì nghe vậy… nhưng cũng gần giống vậy đấy.”


Tốc Tốc gật đầu.


Vốn dĩ là sinh đôi, bây giờ mất đi một người, chắc chắn sau khi mất đi một người con, nhà họ La sẽ càng yêu thương người còn lại hơn.


Kết quả La Hồng đã hơn hai mươi nhưng tính tình lại hệt một đứa trẻ, thay đổi thất thường, hơn nữa còn ngang bướng không chịu đổi nết.


“Phu nhân, có cần tôi cử người đến nhà họ La một chuyến không?” Lục Li hỏi.


Rõ ràng cậu ta cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của La Hồng, cũng cảm thấy La Hồng làm không thỏa đáng.


Cử người đi chắc là không muốn nhà họ La hiểu lầm đô thống phu nhân tỏ vẻ nên mới trả lại thiệp mời.


“Bỏ đi.” Tốc Tốc nói: “Để xem La Hồng về sẽ làm thế nào đã.”


Nếu anh ta chịu nói thật thì nhà họ La sẽ không hiểu lầm cô, chẳng bao lâu sau nhà họ La sẽ lại cử người đến đưa thiệp thôi.


Nếu anh ta có ý muốn giấu, nói kiểu có lợi cho anh ta, vậy rất có thể nhà họ La sẽ hiểu lầm cô, cuối cùng thiệp mới có thể đưa đến nữa hay không thì khó nói lắm.


Nếu là vế sau thì Tốc Tốc sẽ không qua lại nhiều với Kim Tuyết nữa.


Mặc dù cô rất thích tính cách của Kim Tuyết, nhưng phía sau Kim Tuyết là nhà họ La. Nếu người nhà họ La không rõ tình rõ lý, tất nhiên cô cũng sẽ từ bỏ ý định tiếp tục qua lại với Kim Tuyết.


Nếu là vế đầu, nhà họ La biết rõ sự tình, Tốc Tốc rất muốn làm bạn với Kim Tuyết vì La Tố Tố, tiếp tục cố gắng thân thiết với nhà họ La, thay La Tố Tố đối xử thật tốt với hai trưởng bối nhà họ La.


Sau khi Mục Giang Lâm về, Tốc Tốc nói chuyện của La Hồng với anh.


Mục Giang Lâm an ủi Tốc Tốc: “Không cần phải quan tâm đến La Hồng, tính tình cậu ta không tốt lắm, chúng ta cách xa cậu ta chút là được.”


Nói xong, anh suy nghĩ rồi đắn đo nói: “Nhưng bên phía hai trưởng bối nhà họ La, em có thể qua lại với họ nhiều hơn. Họ luôn chìm trong việc con gái mất không thoát ra được, tính em hơi giống với cô ấy, La thái thái rất thích em.”


Câu này khiến trái tim Tốc Tốc đập mạnh.


Những lời Mục Giang Lâm nói rất kỳ lạ.


Nếu anh thật sự đau lòng cho hai trưởng bối mất đi con gái, có lẽ anh không nên đến thành phố Chu tổ chức lễ cưới kiểu Tây mới đúng. Nhưng anh lại đưa cô đến đây để tổ chức lễ cưới.


Tại sao lại làm vậy? Lẽ nào muốn có một lý do và cái cớ hợp lý để cô tiếp xúc nhiều hơn với hai vị trưởng bối nhà họ La?


Tốc Tốc bỗng hơi tò mò. Nếu Mục Giang Lâm thật sự có một đường đi đặc biệt, có thể biết cô chính là Đường Tô, La Tố Tố và Thẩm Minh Thư. Vậy có khả năng anh biết cả chuyện cô viết lách để kiếm tiền không?


Nghĩ đến trước bữa tiệc sinh nhật của lãnh sự phu nhân, Mục Giang Lâm còn đặc biệt nói với cô câu ‘Quản lý cấp cao của <Báo Tân Thời> cũng có người đến’.


Nói không chừng anh đang cố ý nói với cô chuyện này để cô chuẩn bị tâm lý. Tốc Tốc quyết định tạo ra một cái hố để Mục Giang Lâm nhảy vào.


Sau bữa tối, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt.


Mục Giang Lâm ở thư phòng đọc tài liệu, mệt rồi thì anh đọc vài trang sách.


Tốc Tốc tỏ vẻ lo lắng, đi đi về về như con thoi giữa thư phòng và phòng ngủ để lục tủ sách. Cho dù Mục Giang Lâm gọi cô thì cô cũng không đi qua chỗ anh, chỉ lo lắng nói: “Đợi một chút, tôi có việc.”


Một lần hai lần thì cũng thôi, Mục Giang Lâm đều rất kiên nhẫn mà gật đầu, còn an ủi cô đừng vội, sẽ tìm được nhanh thôi.


Nhưng đợi hơn một một tiếng, ánh mắt Mục Giang Lâm nhìn cô bắt đầu có vẻ quan tâm và lo lắng.


Lúc này Tốc Tốc mới thở dài ngồi xuống sofa: “Làm sao đây, làm sao bây giờ.” Tốc Tốc lẩm bẩm: “Không tìm được… không biết đi đâu để mua nữa.”


Mục Giang Lâm vội đặt bút xuống, hỏi: “Mất cái gì rồi?”


“Là giấy bình thường tôi hay dùng.” Tốc Tốc buồn rười rượi nói: “Tôi quen viết giấy trước đây hay dùng rồi, rõ ràng nhớ là có đem theo một ít nhưng lại không tìm thấy.”


“Không sao, anh bảo người đi mua.”


“Nhưng tôi không nhớ lúc đó tôi mua hiệu gì.” Tốc Tốc đau lòng nói: “Tôi mua ở nhà sách bên cạnh quán cà phê, cụ thể là giấy hiệu gì thì không nhớ.”


“Vậy thì có gì khó.” Mục Giang Lâm nói: “Hiệu em thường dùng hình như là giấy Lục Tâm.”


“Chỉ một loại sao?” Tốc Tốc do dự nói: “Hình như tôi dùng hai loại, nhưng không nhớ rõ là hai loại nào.”


Mục Giang Lâm ngập ngừng giây lát: “Còn một loại có thể là giấy Uy Bài. Đồ của hai hiệu này đều có thể mua được ở thành phố Chu, anh sai người đi mua về cho em.”


Tốc Tốc lộ vẻ vui mừng: “Vậy phiền đô thống rồi.”


“Có gì mà phiền chứ.” Mục Giang Lâm thấy cô cuối cùng cũng cười thì thở phào một hơi, tâm trạng rất tốt: “Em đợi anh một lát, anh gọi điện thoại.”


Đúng là bình thường Tốc Tốc dùng giấy Uy Bài và giấy Lục Tâm.


Nhưng bình thường cô viết bản thảo thì sẽ dùng giấy Uy Bài, còn ở nhà luyện chữ thì cô chưa từng dùng. Còn giấy Lục Tâm thì cô đã từng dùng ở nhà và cũng dùng để viết bản thảo.


Mục Giang Lâm nói vậy chứng tỏ anh biết chuyện cô viết lách.


Tốc Tốc mỉm cười nhìn Mục Giang Lâm rời đi.


Hai doanh nghiệp Uy Bài và Lục Tâm không chỉ có một loại giấy, nếu Mục Giang Lâm thật sự thương cô thì chắc chắn sẽ chọn mua hai loại bình thường cô thích dùng nhất.


Cô chỉ đợi anh cầm đồ về rồi mới tính sổ với anh.


Nghĩ kỹ lại… Rõ ràng cô cậy anh thương cô cho nên mới có thể ngang nhiên đào hố cho anh nhảy vào.


Đây có được gọi là được sủng mà kiêu không nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK