Mục lục
Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 29: Phục vụ anh tắm ( hai )

Trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, những tầng hơi nước mù mịt dần dần tản ra xung quanh, mang theo hơi nhiệt nóng ẩm dính vào trên da, muốn gạt đi cũng không gạt được, như muốn xuyên thấu qua tầng sương mỏng manh kia qua làn da ngấm vào trong xương tủy.

Khói mù lượn lờ mông lung, trong bồn tắm sóng nước mênh mông, dưới vòi hoa sen vàng rực, nước nóng cuồn cuộn phun xuống, lại từ trong bồn tắm tràn ra, người đàn ông tinh tráng kia đang thoải mái nằm ở trong đó mặc cho nước chảy rào rào lên da thịt màu đồng của mình, làn da được dòng nước cọ rửa ánh lên một tầng sáng chói, càng lộ vẻ cường tráng cùng. . . . .mê hoặc.

Tô Lưu Cảnh đứng ở cửa phòng tắm, ngập ngừng đứng im bất động, mắt nhìn chằm chằm lên sàn nhà ươn ướt, trên mặt cũng hồng rực lên, mũi chân vô ý thức di di trên sàn, đó là chính là thói quen mỗi khi cô gặp điều gì khó xử.

Trong làn hơi nóng bỏng không nhìn thấy rõ biểu tình của Hình Hạo Xuyên, đôi mắt sắc lúc này đang híp lại, lười biếng nhìn cô, giống như con báo đang nghỉ ngơi nhưng tùy thời đều có thể bất chợt nhào vào cắn xé, nuốt vào trong bụng.

Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đang khẩn trương, trong mắt của Hình Hạo Xuyên xẹt qua một tia sáng lấp lánh, thản nhiên nói: “Tới đây, kì lưng giúp tôi.”

Thân hình Tô Lưu Cảnh cứng đờ, nhưng nhìn vào con ngươi sâu không thấy đáy kia của anh, tất cả cự tuyệt đều không thể nói ra thành lời, quan hệ của bọn họ giống như một hệ sinh thái (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), mà cô nhất định là con rối mặc anh tùy ý chơi đùa, một khi không hài lòng, tùy thời có thể bóp cho nát bấy.

Nhưng chuyện giúp đàn ông kỳ lưng, chuyện này quá mức thân mật, cũng quá mức mịt mờ, chuyện này thật sự vượt quá sự tiếp nhận của cô, mười tám năm nay chưa bao giờ trải qua, nhưng rồi lại không thể không nghe theo.

Nện từng bước cứng ngắc đến gần, bàn chân trần của cô dẫm lên mặt nước đang không ngừng tràn ra trên sàn, làm bắn ra xung quanh. Dưới tầm mắt nóng bỏng của Hình Hạo Xuyên, cầm khăn lau bên bồn tắm lên, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, muốn chạy trốn, rồi lại bị biểu tình trêu đùa của anh mà chậm rãi đưa khăn lên cái lưng to lớn, nhiệt độ trên lưng của anh cơ hồ muốn làm phỏng tay của cô, nước nóng vẫn không chảy vào trên lưng anh, dưới cơ bắp tráng kiện, đường cong hoàn mỹ giống như dày công tính toán muốn cho người thét lên chói tai!

“Còn phải bắt tôi đợi bao lâu?” Hình Hạo Xuyên nhíu mày nói, không khó nghe ra sự khó chịu trong đó.

Tô Lưu Cảnh cả kinh, cố nén khẩn trương và sợ hãi của mình, ra sức kì cọ.

“Cô không có tí hơi sức nào sao?” Người đàn ông không nhịn được lại lên tiếng.

Tô Lưu Cảnh khẽ cắn môi, vội vã tăng thêm sức lực.

Người đàn ông thích ý nhắm mắt, thả lỏng hưởng thụ sự phục vụ của cô.

Ở bên trong không khí nóng hầm hập này Tô Lưu Cảnh thật sự khó chịu, đầu óc choáng váng mơ hồ, giống như tùy thời có thể té xỉu vậy, không chỉ có thế mồ hôi hột từ trên trán chảy xuống, khiến tầm mắt càng trở nhòe hơn.

Lau thật lâu mới rốt cuộc kết thúc, Tô Lưu Cảnh vội nói: “Tiên sinh, kỳ tốt lắm rồi, tôi có thể đi ra chưa?”

Người đàn ông lại không nói lời nào, giống như là đang ngủ thiếp đi, Tô Lưu Cảnh muốn nhân cơ hội này liền chạy đi, vậy mà một cánh tay thon dài lại chợt tím lấy cổ tay của cô, còn chủ nhân của nó lại chậm rãi nói: “Cô quên, còn phía trước nữa sao.”

Cái gì? Phía trước?

Tô Lưu Cảnh trừng to hai mắt không thể tin nổi nhìn anh, nhưng chống lại cô là cặp mắt lạnh lẽo không thể phản kháng kia, ngay cả cự tuyệt cũng không có tư cách, Tô Lưu Cảnh chấp nhận nhắm mắt lại cầm khăn lên, lau ngực của anh, hàm răng cơ hồ cắn nát cánh môi.

Tô Lưu Cảnh à, ai bảo anh ta đã mua mày chứ, ai bảo mày mắc nợ anh ta, mày chỉ là thường dân nhỏ bé, sống dưới đáy của xã hội sợ rằng ở trong mắt bọn họ chẳng khác gì con kiến hôi cả, mà đã là con kiến hôi, thì làm gì có quyền lựa chọn.

Từng giọt nước tí tách từ vòi hoa sen hắt vào, giống như mưa xuân vậy, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người Tô Lưu Cảnh, nhanh chóng bị hắt ướt nhẹp, nham nháp dính trên người, vô cùng khó chịu, nhưng ở trong mắt của Hình Hạo Xuyên lại là một quang cảnh khác.

Những giọt nước hắt lên trên người của cô, làm cho chiếc áo màu trắng nhanh chóng bị ướt nhẹp, dán thật chặt ở trên người, bao bọc khít khao bộ ngực sữa non mềm ngay cả chiếc áo ngực nho nhỏ bên trong cũng trở nên trong suốt, cô đang cúi đầu kì cọ, nên chỗ cổ áo bởi vì tư thế này mà tự nhiên hướng ra phía ngoài, tư thế như vậy giống như đang cố ý quyến rũ anh, dâng mình đến trước mặt của anh.

Những tia nước từ phía trên phun xuống hắt lên trên gương mặt không hề có chút son phấn nào, thanh thanh tú tú, trắng nõn mượt mà lấm tấm đọng trên gò má hồng nhuận, giống như hoa bách hợp vào buổi sớm mai quyến rũ lay động lòng người.

Hô hấp của Hình Hạo Xuyên từ từ trở nên nặng nề, phả vào trên mặt Tô Lưu Cảnh ngứa ngáy, khó chịu, vừa định giơ tay lên lau đi, không nghĩ tới cánh tay của mình lại bị người ta bắt lấy, cả người không chịu được khống chế liền bị kéo đi.

“A!” Tô Lưu Cảnh hoang mang sợ hãi hét rầm lên, chỉ nghe “bì bõm” một tiếng, cả người cũng bị kéo vào trong bồn tắm, trong khoảnh khắc liền ngã vào lồng ngực cường tráng, làm nước từ trong bồn tắm trào ra rào rào, tràn hết ra sàn nhà.

Toàn thân Tô Lưu Cảnh đều ướt đẫm, giùng giằng cố gắng ổn định cơ thể, rồi lên tiếng chất vấn: “Anh làm gì thế?” Lại đối mặt với đôi mắt tràn đầy ham muốn, bên trong viết đầy dục vọng nồng đậm.

Hình Hạo Xuyên cười nhạt, trong mắt nhìn không sót một thứ gì, ngón tay đặt lên môi của cô ái muội vuốt ve.

Anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô nhóc này một chút, nhưng không nghĩ rằng lại bị cô gợi lên ham muốn. Nhưng nếu cô đã khơi lên thì cô phải phụ trách dập lửa!

 

Quyển 1 – Chương 30: Phục vụ anh tắm ( ba )

Dưới làn nước trong suốt, người đàn ông đang đặc biệt động tình nhìn không sót một cái gì trên cơ thể non nớt, lúc này Tô Lưu Cảnh làm sao không biết ý nghĩa trong ánh mắt anh cơ chứ, hoảng hốt muốn chạy ra khỏi bồn tắm, lại bị anh kéo về, một lần nữa liền quay trở về trong ngực của ai chưa, còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn bá đạo cơ hồ làm cô hít thở không thông ập đến.

Tô Lưu Cảnh không có sức để kháng cự lại, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, vòng eo gắt gao bị khóa lại, chống đỡ lên trên ngực anh, mùi hương đặc reng của phái nam tập kích vào trung khu thần kinh, đôi môi cứng rắn mà cường thế ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, dùng sức cọ xát, liếm láp cánh hoa anh đào, đầu lưỡi xông vào giữa hai hàm răng đang kẹp chặt lại, cố gắng chui vào trong miệng của cô.

“Bỏ ra. . . . . . Tôi. . . . . .” Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt kháng cự, hai tay chống trước ngực anh ra sức khước từ, vậy mà không có cách nào tránh thoát được, bất chợt cái tay ở bên hông mập mờ mà càn rỡ bấm lên eo cô một cái, cảm giác xa lạ như có dòng điện chạy qua làm cho cô vừa run rẩy vừa đau đớn. Tô Lưu Cảnh bị đau há miệng ra kháng nghị, nhưng không ngờ anh lại nhân cơ hội này cạy hàm răng của cô ra, xâm nhập chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong cái miệng xinh xắn.

Đầu lưỡi của anh không hề để ý chút nào đến sự kháng cự lại của cô, tùy ý khuấy đảo liếm láp, mang theo nhiệt độ nóng bỏng truyền vào bên trong, hương vị của phái nam cùng với mùi bạc hà nhàn nhạt, giống như một loại chất độc vọt vào trong óc, bàn tay cực nóng càn rỡ vuốt ve qua lại, đối với mỗi người đàn bà khác hầu như ai cũng mong ước có được nụ hôn nhiệt liệt của anh, nhưng với Tô Lưu Cảnh thì ngược lại, đó chỉ là một loại hành hạ.

Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt, lúc này cô chẳng khác gì một con cừu nhỏ bị tùy ý vuốt ve, không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể nhận lấy sự đùa bỡn của “Chủ nhân”.

Cô như vậy, ngay cả chính bản thân cũng cảm thấy mình cực kỳ hèn mọn.

Đợi đến khi anh buông cô ra, Tô Lưu Cảnh vô lực nằm ở trên người Hình Hạo Xuyên, thở hổn hển, ra sức hít thở không khí vào trong lồng ngực.

Trên đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo mấy phần cưng chiều: “Đồ ngốc, hít thở đều sẽ không sao?”

Chưa bao giờ được cưng chiều như vậy khiến cho Tô Lưu Cảnh thụ sủng nhược kinh, mở to hai mắt kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Trong tròng mắt thâm thúy kia, lóe một chút vui vẻ, cưng chiều, cùng với một tia khiến cho Tô Lưu Cảnh không thể nào tin nổi, tựa hồ gọi là. . . . . . Dịu dàng?

Một Hình Hạo Xuyên như vậy, thật sự là người vừa trước đây không lâu nổi giận đùng đùng trắng trợn ném một người phụ nữ trần trụi khác ra ngoài, hơn nữa còn chém đứt một cánh tay của người hầu sao?

Ánh mắt như thế, quả thật làm cho người ta không dời mắt được, cũng không trách được có nhiều người phụ nữ nối tiếp nhau tre già măng mọc cam nguyện nhảy vào hố lửa.

Gò má của Tô Lưu Cảnh không được tự nhiên xấu hổ đỏ ửng lên, còn chưa biết phản ứng như thế nào, thì người kia đã cúi xuống lần nữa, lần này không giống với nụ hôn đơn thuần vừa rồi, hành động trở nên thô bạo mà nóng nảy, mang theo nồng đậm ham muốn, ngay cả hô hấp cũng vẩn đục phần nào, hai tay thon dài càn rỡ thăm dò vào trong áo sơ mi của cô, muốn cởi bỏ những thứ đang ướt đẫm che đậy trên người cô.

Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, thét to: “Đừng!”.

Vậy mà Hình Hạo Xuyên lại tựa hồ như không nghe thấy, điên cuồng xé rách quần áo của cô, đôi môi mỏng nhiệt tình ở trên cần cổ trắng ngần để lại ấn ký của mình, hơn nữa còn không ngừng lan xuống phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK