Mục lục
Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 9: Không phải là xử nữ!

Mỗi một giây, đều giống như trầm luân trong địa ngục mười năm.

Khi thấy bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra ngoài, Tô Lưu Cảnh vội vàng xông tới hỏi: “Bác sĩ! Em trai của cháu như thế nào rồi? Xin chú nhất định phải cứu lấy em ấy!” Trong mắt đôi mắt đỏ bừng chứa đầy tia máu khẩn thiết nhìn vị bác sĩ kia.

Bác sĩ liền lấy khăn lau mồ hôi ở sau gáy của mình rồi nói với cô: “Chân trái bị gẫy, xương sườn bên phải có ba cây bị gãy, gan bị ảnh hưởng, bị xuất huyết chảy rất nhiều máu, còn có đỉnh đầu bị chấn động mãnh liệt, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là mấy cái xương sườn bị gẫy đã đâm thủng phổi, có lúc sẽ không hít thở được, bây giờ đang tiến hành trị liệu, dự đoán tỷ lệ thành công chỉ có ba mươi phần trăm, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

“Còn nữa, phải nhanh chóng nộp lệ phí, nếu không có thuốc để trị liệu thì cho dù ca mổ có thành công đi chăng nữa cũng rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.”

Đôi môi của Tô Lưu Cảnh trắng bệc run rẩy, khuôn mặt liền tái nhợt đi nỗ lực cất tiếng nói: “Vậy cần. . . . . . Bao nhiêu tiền ạ?”

Bác sĩ trầm ngâm suy tính một lát, đưa đầu ngón tay lên nói: “Chi phí cho ca mổ, cộng với tiền thuốc, còn cả nằm điều trị tối thiểu phải mất tám mươi vạn, dĩ nhiên đây là không bao gồm những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”

Con số này nghe thật đáng sợ, Tô Lưu Cảnh nghe xong lập tức nhắm hai mắt lại.

Bác sĩ vừa nhìn cô thì cũng đoán được không đào đâu ra số tiền lớn như vậy, than thở một tiếng rồi khuyên nhủ: “Khoản phí này thật sự quá lớn, cộng thêm việc người gây ra tai nạn đã chạy mất nên chú cho là, nếu như cháu thật sự không có tiền thì không bằng dừng giải phẫu lại, hơn nữa ca mổ này có tính nguy hiểm rất cao, kể cả cháu có nộp tiền thì bệnh nhân cũng không nhất định. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt đứt: “Không! Không thể! Cháu cầu chú nhất định phải mổ cho em trai của cháu, còn tiền thì. . . . . . Tiền cháu nhất định sẽ kiếm được, làm ơn đừng dừng phẫu thuật lại, cháu chỉ có một người em này thôi, không thể, tuyệt đối không thể để cho em ấy chết được. . . . . .” Tô Lưu Cảnh không mạch lạc nói một hơi, kéo tay áo của bác sĩ mà năn nỉ ỉ ôi, thiếu chút nữa còn quỳ xuống.

Bác sĩ vội vàng đỡ cô dậy: “Này, cháu đừng như vậy chứ, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Tô Lưu Cảnh liền cúi người thật sâu xuống, sau đó gạt hết nước mắt ở trên mặt rồi vội vã xông ra ngoài: “Cháu sẽ đi kiếm tiền! Chú làm ơn, nhất định phải cứu em trai của cháu! Cháu sẽ đi ngay bây giờ!”

Không còn thời gian để nghĩ tới phương pháp xử lí khác, Tô Lưu Cảnh lập tức chạy vào”Nhất Hào Hội Tụ” .

“Quản lý Trương, tôi cầu xin ông, em trai của tôi bị người ta đâm phải, còn đang ở trong phòng cấp cứu chờ phí phẫu thuật, có thể trước trả cho em mấy năm tiền lương, bây giờ em không có biện pháp gì cả, cầu xin ông. . . . . .”

“Ái chà, cô không phải là không biết quy củ ở chỗ chúng ta, tiền lương không thể nào trả trước được, nếu mà như vậy thì còn kinh doanh như thế nào được chứ?” Người đàn ông trung niên bụng phệ kiểu cách nói, trên mặt không hề có một tia xúc động nào.

Tô Lưu Cảnh cũng không để ý bất kỳ cái gì nữa, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn khẩn cầu: “Quản lý Trương , tôi thật sự là không còn biện pháp khác, tính mạng của em trai tôi đang nằm ở trong tay của ông, tôi xin thề sẽ làm trâu làm ngựa cho ông, mong ông hãy giúp tôi một chút. . . . . .”

Ánh mắt vẩn đục của quản lý Trương liền chớp một cái, nói: “Cái này thì tôi không thể giúp được . . . . . Trừ phi, cô chịu ra sân khấu, vậy thì lại là chuyện khác rồi.”

Tô Lưu Cảnh hơi ngẩn ra, lên sân khấu sao? !

“Thế nào, có phải không muốn không?” Giọng của Quản lý Trương liền trầm xuống, chỉ cần cô lắc đầu một cái thì không muốn bàn thêm gì nữa.

Tô Lưu Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt, rỉ ra một tia máu đỏ tươi, chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng thật giống như trải qua tang thương cả đời rồi. Rốt cuộc mới chậm rãi, gật đầu.

Quản lý Trương thoả mãn gật gật đầu, liền đáp: “Hôm nay sẽ an bài khách cho cô, nếu tình huống tốt thì một đêm có thể bán được tám chín vạn. Đúng rồi, cô vẫn là xử nữ chứ?”

Tô Lưu Cảnh cả kinh, mắt bỗng dưng mở to, toàn thân cứng ngắc, run rẩy, nắm tay thật chặt rồi gắt gao cắn môi dưới, không biết phải trả lời như thế nào.

Quản lý Trương liền kinh ngạc nói: “Nếu không phải là xử nữ thì cũng không có biện pháp nào, muốn kiếm tám mươi vạn trừ phi cô đi làm tình nhân cho người ta.”

Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Quản lý Trương thấy không có ích lợi gì liền chê cười nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước tổng giám đốc Triệu còn hỏi tôi hồ sơ cá nhân của cô, muốn bao nuôi cô nhưng đáng tiếc đã bị cô cự tuyệt. Nếu không thì bây giờ tôi hỏi người ta xem có còn muốn cô nữa không? Chỉ là đi vào giày rách thì giá cả kia không giống nhau đâu.” Sau đó liền xoay người đi không thèm để ý tới cô nữa.

Tô Lưu Cảnh thất hồn lạc phách từ Hội Tụ đi ra, thứ đang cầm trong tay chính là danh thiếp của Triệu tổng, bị siết thật chặt, cơ hồ đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, giầy bị rớt từ lúc nào cũng không biết, trên mặt đầy tuyệt vọng, người đi ngang qua nhìn thấy cô như vậy không ai là không thương cảm cả. . . . . .

 

Quyển 1 – Chương 10: Do dự

Lúc này, một chiếc xe Benz màu đen sang trọng tiến tới.

Hình Hạo Xuyên đang ngồi ở bên trong, nghiêm túc phê duyệt tài liệu ở trên đầu gối, chợt nhớ tới cái gì, liền ngẩng đầu hỏi: “Lưu Thừa, tôi bảo cậu điều tra tư liệu về cô gái kia đã tra được chưa?”

Lưu Thừa đẩy gọng kính lên, nói mạch lạc rõ ràng: “Tổng giám đốc, cô gái kia tên là Tô Lưu Cảnh, cha đang ở trong tù, còn mẹ thì bị bệnh chết cách đây mười năm, năm nay mười tám tuổi, trong nhà có một em trai đầu óc không phát triển, bây giờ đang ở ‘ Nhất Hào Hội Tụ ’ làm nhân viên tạp vụ.”

Hình Hạo Xuyên liền nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi, bút máy màu vàng trong tay lưu loát ký tên của mình trên tài liệu .

Kể từ buổi sáng của ba ngày trước, anh vẫn luôn vô ý nhớ đến cô gái kia, nhớ tới cái đêm điên đảo đó, nhớ tới khuôn mặt giống với Nhược Nhược ba phần, nhớ tới ánh mắt quật cường của cô lúc rời đi, cùng với đáy mắt chất chứa những giọt nước mắt. . . . . .

Đó là đêm đầu tiên của cô ấy. . . . . .

Đúng lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Lưu Thừa vội vàng báo cáo: “Là phu nhân ạ.”

Đầu của Hình Hạo Xuyên lại bắt đầu đau, bất đắc dĩ ấn xuống một phím màu đen ngay bên cạnh sườn, trên màn ảnh màu đen bên tay phải lập tức hiển hiện ra hình ảnh của mẹ Hình vô cùng rõ nét: “Mẹ, có chuyện gì không?”

Trên màn hình mẹ Hình mặc dù đã năm mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng cực tốt, nên trên mặt không có một tí nếp nhăn nào: “Hạo Xuyên à, mấy ngày nay con đã không về nhà rồi, muốn trốn mẹ hay sao chứ?”

Thấy mẹ mình khởi binh vấn tội, Hình Hạo Xuyên vội cười ha hả nói: “Nào dám trốn mẹ chứ, gần đây công ty quá bận rộn mà thôi.”

Mẹ Hình cũng không thèm chịu nể mặt mũi của con trai liền nói: “Kỳ hạn ba ngày đã qua rồi, con đã nghĩ kỹ chưa? Mẹ đã giúp con an bài một cuộc xem mắt rồi, đối phương là nhị tiểu thư của Chu gia, dáng dấp không tệ, tính tình cũng vô cùng tốt. Con nhất định sẽ hài lòng, nếu không thì mẹ sẽ tiếp tục sắp xếp cho con!” Với ý không đạt mục đích quyết không bỏ qua cho anh.

Hình Hạo Xuyên cười khổ nói: “Mẹ, chuyện này không phiền mẹ quan tâm, con sẽ tự mình đi tìm.”

Ánh mắt của mẹ Hình lập tức sáng lên : “Nói vậy , thì chắc là con đã nhìn trúng cô gái nào đó rồi hả ? Mang về cho ta xem một chút.”

Hình Hạo Xuyên lại cảm thấy nhức đầu rồi.

“Không phải nói cho qua loa đại khái đấy chứ? Tiếu Như Nghê không thể nào trở về đâu! Mẹ cho con biết, trong vòng một tuần nếu không tìm cho ta một cô gái để làm vợ thì cũng đừng trách mẹ tự mình động thủ đấy!” Mẹ Hình liền trừng mắt đe dọa.

Một lần nữa nghe được cái tên cấm kỵ đó, Hình Hạo Xuyên liền cau mày nói: “Mẹ, mẹ. . . . . .”

Còn chưa nói hết thì đã bị mẹ Hình cắt đứt, mẹ Hình nói quả quyết như chém đinh chặt sắt: “Mẹ mặc kệ! Dù sao một tuần lễ nữa nếu không nhìn thấy con dâu của ta, thì con cứ theo thế mà làm đi!” Nói xong liền tức giận cúp điện thoại, rõ ràng không muốn phân rõ phải trái nữa rồi.

Một tuần lễ, Hình Hạo Xuyên liền ôm đầu, rên thầm ở trong lòng thân, cũng không phải là nhà máy sản xuất, tìm vợ có kiểu này nữa sao?

Thư ký Lưu Thừa vừa nhìn vừa cười trộm, tổng giám đốc không cái gì không thắng sợ rằng chỉ có ở lão phu nhân mới trị được thôi, liền cẩn thận nhắc nhở: “Tổng giám đốc, làm sao bây giờ? Còn cái ước hẹn ba năm kia của ngài . . . . . .”

Nghe mấy chữ này, Hình Hạo Xuyên liền giật mình, giống như một bí mật bị niêm phong tận đáy lòng đột nhiên bị chạm đến, sắc mặt lập tức lạnh xuống .

Lưu Thừa thấy anh đột nhiên trở nên lạnh băng như vậy liền phát run, vội im lặng không dám bép xép nữa.

Hình Hạo Xuyên ngồi vắt chéo trân ở trên ghế , một thân âu phục màu đen cẩn thận tỉ mit, cơ thể thon dài to lớn nửa lộ ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt đươc chiếu rọi dưới ánh mặt trời giống như thiên thần vừa tuấn mỹ nhưng lại như không có thật. Dưới đôi mày kiếm là một đôi tróng mắt đen thăm thẳm, bên trong chất chứa một chút ánh sáng rực rỡ, sóng mũi cao ở trên gương mặt tuấn lãng tạo nên đường cong hoàn mỹ, đôi môi dày mỏng vừa phải đã từng khiến cho nhiều phụ nữ muốn nhào đến mà thưởng thức mùi vị của nó.

Áo sơ mi màu đen nhãn hiệu Flange, đã cởi ra một cúc áo, lộ ra cái cổ màu cổ đồng ở bên trong, càng thêm mị hoặc, loáng thoáng trên cổ là một sợi dây có mặt thánh giá làm bằng thạch anh đen, xung quanh nó được viền bằng bạch kim, ở dưới ánh mặt trời càng làm cho người ta chói mắt.

Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không nói một lời, chân mày khẽ nhíu lại lộ ra vẻ thâm trầm khó tả, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bắp đùi, tản mát ra một cỗ hơi thở khiến người khác không dám tới gần.

Ước hẹn ba năm.

Ban đầu lúc Tiếu Như Nghê không lời từ biệt đi theo người đàn ông kia, chỉ để lại cho anh bốn chữ: Chờ em ba năm.

Ba năm, đã hai năm trôi qua rồi, một chút tin tức của cô cũng không có, tại sao anh phải đợi cô ba năm chứ? Hình Hạo Xuyên anh khi nào lại trở nên rẻ mạt như vậy?

Còn có một năm nữa thôi, anh còn phải tiếp tục chờ đợi hay sao? Hay là nghe theo lời của mẹ anh, hoàn toàn quên cô đi bắt đầu lại lần nữa? Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược. . . . . .

Đột nhiên, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên vô tình nhìn ra bên ngoài, chỉ thoáng nhìn qua thôi nhưng lại thấy trước cửa của quán rượu có một bóng dáng nhỏ gầy quen thuộc , chân mày tuấn dật hơi nhíu hạ xuống, lập tức ra lệnh: “Dừng xe!”

Chiếc xe Benz hào hoa nhanh chóng dừng lại ở ven đường, hấp dẫn không ít ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

Lưu Thừa kinh ngạc nhìn Hình Hạo Xuyên, nhưng mà anh cũng không giải thích là đang nhìn cái gì, ánh mắt đen nhánh thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi hơi mím lại, không nói một lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK