Quyển 1 – Chương 29: Hoài tâm yêu cha đứa trẻ
Trong phòng bệnh, Giản Nhụy Ái khẽ mở mắt ra, mới vừa rồi rõ ràng đang cãi vả với Đơn Triết Hạo, thế nào đột nhiên té xỉu? Cô đã ngất bao lâu rồi?
Đây là đâu vậy?
Cô đưa tay đi xoa xoa huyệt thái dương của mình, cô phát hiện trên tay mình còn có một cây kim truyền dịch?
Nơi này là bệnh viện? Cô khẽ cau mày, nhớ tới Đơn Triết Hạo cũng bị thương, vừa định đứng dậy đi tìm Đơn Triết Hạo, đã nhìn thấy Quyền Hàn và Trác Đan Tinh từ đi vào cửa, sắc mặt hai người vô cùng kém.
Nhìn thân thể to lớn đang đi lại: “Nhụy Ái, đã tỉnh? Thân thể có nơi nào không thoải mái?”
Giản Nhụy Ái sững sờ, nhìn hai người, hỏi “Các người. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?”
“Mới vừa rồi có người báo cho chúng tớ biết.” Trác Đan Tinh kéo Quyền Hàn, sợ anh không khống chế được cảm xúc, thương hại chạy tới bên cạnh Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái vô lực gật đầu một cái, nhìn chai nước biển trên tay mình, thản nhiên cười nói: “Bác sĩ nói thế nào ạ? Tại sao lại muốn em giữ gìn sức khỏe?”
Quyền Hàn đưa mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Giản Nhụy Ái, tận lực đem lòng đau xót của mình che kín: “Nhụy Ái, em mang thai!”
“Cái gì?” Giản Nhụy Ái khiếp sợ ngồi dậy, hướng Quyền Hàn hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Anh đi nhanh đến đỡ lấy thân thể cô, Quyền Hàn biết khi cô nghe được tin tức này, sẽ khiếp sợ, làm cô không thể nào tin nổi: “Nhụy Ái, có phải là con của Đơn Triết Hạo hay không? Anh không phải đang khi dễ em, nói cho anh Quyền Hàn biết, coi như anh ta là kẻ giàu có, vậy thì thế nào? Anh Quyền Hàn sẽ thay em đòi lại công bằng.”
“Anh Quyền Hàn, anh không cần kích động như thế, xem một chút vẻ mặt Nhụy Ái, anh định lấy lại công đạo cho ai vậy?.” Trác Đan Tính kéo Quyền Hàn kích động đi ra ngoài, tốt bụng nhắc nhở rằng chuyện này chỉ có Nhụy Ái mới có quyền lên tiếng.
Giản Nhụy Ái lấy tay che miệng, mắt đẹp lộ ra một tia hạnh phúc không dám tin: “Anh Quyền Hàn, em thật sự đã mang thai sao?” Giọng nói của cô đầy run rẩy.
Quyền Hàn nhìn thấy nụ cười kinh ngạc mang theo vui mừng của Giản Nhụy Ái, trong lòng anh có cổ ghen tuông, nhưng ghen tuông này lại không thể cho Giản Nhụy Ái đang chìm trong vui mừng phát hiện ra.
Anh lắc đầu một cái, lộ ra nụ cười gượng: “Đúng, em đã làm mẹ, nếu như em. . . . . .” anh nghĩ nói nếu như không muốn, có thể phá thai … Lời nói, lại bị Giản Nhụy Ái ép buộc quay vào.
“Em mang thai!” Giản Nhụy Ái kinh ngạc trợn to hai mắt, hốc mắt dần dần ửng hồng, nước mắt xông thẳng ra ngoài.
Đây là sự thực? Cô sắp làm mẹ sao? Cô cúi đầu vuốt ve chiếc bụng nhỏ của mình, thật không ngờ trong đây đang chứa đựng một sinh mệnh nhỏ.
Cô và Đơn Triết Hạo đều chưa có kinh nghiệm sống, trận này sẽ là khảo nghiệm chân chính nhất về cảm giác trong lòng Đơn Triết Hạo, lúc vừa mới hiểu lòng, lại xuất hiện một sinh mệnh nhỏ!
Cô nghi ngờ vì sao mình mang đứa bé của Đơn Triết Hạo!
Cô tự hỏi mình có thích đứa bé này không?!
Trời cao đưa cho bọn họ một đứa bé, là có ý gì? Chẳng lẽ ông trời cũng cảm thấy bọn họ nên ở bên nhau sao?
Hạnh phúc, giống như cơn gió lớn thổi tới, tràn vào nội tâm Giản Nhụy Ái, làm hạnh phúc ngập muôn lối.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười hạnh phúc, làm sao Giản Nhụy Ái có thể nghi ngờ? Thời điểm bọn họ làm chuyện kia, cho tới bây giờ Đơn Triết Hạo đều không dùng biện pháp ngừa thai nào, mà cô cũng không uống thuốc tránh thai, về phương diện này Đơn Triết Hạo rất mạnh mẽ, không muốn nghi ngờ gì nữa. . . . . .
Đứa bé, kết tinh của cô và Đơn Triết Hạo, nhưng Đơn Triết Hạo sẽ thích đứa bé này sao?
Mắt đẹp thoáng qua chuyện anh kiên định cứu cô, người đàn ông kia phân thân cứu cô, có phải trong lòng anh đã có cô không.
Nghĩ tới đây tâm cô thở ra một tiếng, vì suy nghĩ lung tung của mình mà mặt mày đỏ bừng, cô không thể đợi chờ muốn mang tin tức này báo cho Đơn Triết Hạo.
“Nhụy Ái, thế nào? Chẳng lẽ em không thích đứa bé này sao?” Quyền Hàn nhìn vẻ mặt phức tạp của Giản Nhụy Ái, hiểu lầm tâm ý của cô, có chút lo lắng mà hỏi.
“Không có, em… em thật sự rất vui mừng, em nghĩ muốn đi nói cho Đơn Triết Hạo, anh Quyền Hàn, Đơn Triết Hạo đang ở đâu vậy?” Giản Nhụy Ái hỏi.
Quyền Hàn nhìn hai mắt tràn đầy hạnh phúc, vì chuyện mình mang thai của cô, cái loại kêu ngạo khi lên thiêng chức làm mẹ, khiến tim anh đau nhói.
Anh nhìn hai mắt Giản Nhụy Ái như đang đợi chờ đáp án của anh, Giản Nhụy Ái thích Đơn Triết Hạo, cái tin tức này anh không thể tiêu hóa được, nhưng cũng chẳng dám biểu lộ ra ngoài.
“Đơn Triết Hạo, đang phẫu thuật?”
“Cái gì?” Giản Nhụy Ái mãnh liệt đứng lên, ngực vì thế đau đớn kịch liệt, cô khổ sở dùng ta che ngực: “Đơn Triết Hạo, anh ấy như thế nào?”
Trác Đan Tinh vội vàng đỡ Giản Nhụy Ái trở lại giường, nhìn vẻ mặt Giản Nhụy Ái, trong lòng không đành lòng, nhưng bệnh tình Đơn Triết Hạo không cách nào giấu giếm: “Đơn Triết Hạo, anh. . . . . . cánh tay anh ta bị bom nơ-tron, không xử lý tốt, lại lây gió rét, sốt cao không lùi, bây giờ đang cấp cứu.”
Thân thể Giản Nhụy Ái bỗng chấn động, khiếp sợ với chuỗi tin tức vừa nhận được, lòng của cô giống như ngừng đập, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, tin vui phút chốc chuyển biến thành ảm đảm.
“Đan Tinh, cậu nói cái gì?” Cô khẩn trương nắm lấy cánh tay Trác Đan Tinh, không thể tự tin hỏi.
Quyền Hàn thấy bộ dáng khẩn trương của Giản Nhụy Ái, anh vô cùng đau lòng, nhưng anh vẫn cố gắng nở một nụ cười, trấn an nói: “Nhụy Ái, em đừng khẩn trương như thế, bác sĩ bảo đây chỉ là một cuộc phẩu thuật đơn giản, chờ sốt cao giảm, Đơn Triết Hạo sẽ không có chuyện gì, Đơn Triết Hạo thân thể cường tráng, nghị lực kiên cường, không có chuyện gì.”
Giản Nhụy Ái mím môi, nói: “Vậy cũng tốt.” Trong lòng khẩn trương dần được thả lỏng, vẫn không yên lòng về Đơn Triết Hạo: “Em nghĩ em nên đi thăm anh ấy một chút.”
Quyền Hàn không biết đến nơi nào tìm được xe lăn? Đem Giản Nhụy Ái thả vào xe lăn, mặt anh mang theo một tia mất mát, nhưng Giản Nhụy Ái không chút phát hiện, mà Trác Đan Tinh vẫn nhìn chằm chằm Quyền Hàn, trong lòng yên lặng than thở .
“Lạc Tình Tình, không có sự đồng ý của Tổng giám đốc Đơn, cô không có quyền được thăm anh ấy.”
Từ khúc quanh Giản Nhụy Ái chuẩn bị xuất hiện, nghe được lời Y Thiếu Thiên nói, giật mình, quay lại nhìn Y Thiếu Thiên và cô gái đứng bên cạnh cậu ta, họ đang nói chuyện căn bản không để ý đến cô.
“Y Thiếu Thiên, anh cho tôi đi gặp Tiểu Hạo đi, nhất định anh ấy sẽ đồng ý gặp tôi.”
“LạcTình Tình, chẳng lẽ cô chưa hiểu sao? Từ khi cô chấp nhận rời bỏ bữa tiệc cầu hôn, tình cảm của hai người đã hết, Tổng giám đốc Đơn đã tìm được tình yêu mới, hi vọng cô đã quyết định đi rồi thì đừng quay lại.”
“Y Thiếu Thiên, tại sao lại đối với tôi như thế? Trước kia chúng ta là bạn bè mà?”
Sắc mặt Giản Nhụy Ái trở nên khó coi, Y Thiếu Thiên – người này cô biết đó chính là thư ký đi bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Mà người đối diện với cậu ta, lại khiến Giản Nhụy Ái khiếp sợ – Lạc Tình Tình!
Cái tên này nhảy vào màng nhĩ của Giản Nhụy Ái, khiến cô hít thở không thông.
Lạc Tình Tình chính là người đã khiến Đơn Triết Hạo đau đớn, anh làm bữa tiệc trên du thuyền chính là vì cô gái này.
Giản Nhụy Ái biết tâm ý của anh, nghe được ba chữ Lạc Tình Tình, nó giống như Bom Nguyên Tử khiến trái tim Giản Nhụy Ái nổ tung.
Cô nên như thế nào đây, đúng vậy! Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo một lòng yêu cô gái kia?
Quyển 1 – Chương 30: Lạc tình tình xuất hiện
Chính là cô gái trước mắt vô cùng xinh đẹp, phải nói là rất xinh đẹp, là một mỹ nhân khó gặp ở thế giới thực.
Cô ấy chính là Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái giống như hung hăng bị người dội một chậu nước lạnh, tâm từ vui mừng lại trở nên đau đớn.
Cô gái kia quá xinh đẹp, khiến tâm cô trở nên đau đớn, đau nhói như có ai đó đâm vào ngực.
Cô đau lòng không dám tiến lên phía trước, Giản Nhụy Ái biết mình mềm yếu, cô không muốn nghe thấy Đơn Triết Hạo nói lời yêu thương với Lạc Tình Tình.
Nếu như cô không cảm nhận được tim mình đập nhanh thế nào, cô có thể tiếp nhận; nhưng giờ khắc này cô không tiếp thu nổi, cô sẽ điên mất.
Giản Nhụy Ái đưa tay vuốt mi tâm của mình.
“Nhụy Ái, em sao thế?” Giọng nói của Quyền Hàn không lớn không nhỏ, đánh vỡ đoạn đối thoại của Y Thiếu Thiên và Lạc Tình Tình.
Y Thiếu Thiên nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như cố ý, hoặc cậu vốn chính là cố ý, dùng giọng nói lớn đến chói tai: “Bà Đơn, bà đi thăm tổng giám đốc Đơn sao, vừa mới tách ra mấy giây, liền bắt đầu nhớ tổng giám đốc rồi, thật là hai người ân ái quá mức.”
“Tôi. . . . . .” Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Y Thiếu Thiên, chống lại ánh mắt của Lạc Tình Tình, ánh mắt của cô ta rất đẹp, con ngươi tràn đầy nước mắt, xem ra là người điềm đạm và đáng yêu, làm cho người ta đều không nhẫn tâm nhìn thấy cô ta tổn thương.
Lạc Tình Tình liếc Giản Nhụy Ái mấy lần, thấy vẻ bề ngoài vô cùng bình thường của cô, trong lòng hừ lạnh, Y Thiếu Thiên muốn tìm một cô gái để đuổi mình, cũng phải tìm một phụ nữ đẹp hơn chứ.
Cô gái bình thường như thế, căn bản cũng không phải là đối thủ của cô!
Lạc Tình Tình cảm thấy hao tâm tổn sức mãi không phải là biện pháp: “Y Thiếu Thiên, hôm nay không tiện, hôm nào đó tôi lại đến, phiền toái chuyển lời đến Tiểu Hạo, tôi đã trở về.”
Tự tin, xinh đẹp, toàn thân phát ra phong cách đặc biệt, những thứ kia đặc biệt khiến Giản Nhụy Ái vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng cô run lên, không dám nhìn tiếp rồi.
“Tiểu thư Giản, cô đừng để ý, tổng giám đốc Đơn, sẽ không quay về đâu, cô yên tâm đi, tôi xin đảm bảo, trong lòng tổng giám đốc Đơn chỉ có mình cô thôi, nếu không anh ấy sẽ không vì cô mà ngay cả sinh mạng của mình cũng không quan tâm”
Y Thiếu Thiên không biết vì sao anh lại rất thích cô gái trước mắt; có lẽ bởi sự đơn thuần, đáng yêu của cô, nếu là vợ của Tổng giám đốc Đơn thì Giản Nhụy Ái thì thích hợp nhất.
“Tôi. . . . . . Tôi không biết, tôi đi trước!”
Quyền Hàn và Trác Đan Tinh không rõ nguyên do, thấy Giản Nhụy Ái rời đi, chỉ có thể nghe đi theo cô
“Các ngươi không nên vào, để cho tớ được yên tĩnh.” Giản Nhụy Ái ngăn hai người ở cửa, hiện tại đầu óc cô rối loạn, cũng không muốn bọn họ cùng vào, cô chỉ muốn ở một mình, suy nghĩ mọi chuyện thật kỹ.
Lạc Tình Tình!
Ba chữ này rơi vào đầu Giản Nhụy Ái, Lạc Tình Tình trở lại, có phải Đơn Triết Hạo sẽ hoài tâm quay lại với Lạc Tình Tình không?
Không dám nghĩ tới?
Một điểm cũng không cảm tưởng tượng! Tại sao cô lại cảm giác đau như thế? luống cuống như vậy?
Nếu như Đơn Triết Hạo đồng ý quay lại với Lạc Tình Tình, cô nên làm như thế nào?
Cô chưa là gì để điên cuồng ghen tỵ với cô gái kia.
Hiện tại cô ghen tỵ với Lạc Tình Tình, bởi vì cô gái kia mới là người trong lòng Đơn Triết Hạo, cô chẳng quả chỉ là con rối trong lòng anh, thậm chí chỉ là bạn trên giường.
Giản Nhụy Ái đau lòng che bụng của mình, chẳng lẽ đứa bé này không nên ra đời, hay chào đời liền chịu cảnh không cha?
Không nên như vậy! Cô không nên suy nghĩ như hế!
“Anh Quyền Hàn, anh muốn làm gì?” Trác Đan Tinh cố gắng ngăn cản Quyền Hàn đang mất khống chế, cô biết anh muốn làm gì? Nhưng cô không thể để cho anh làm chuyện ngu ngốc.
“Buông anh ra, anh muốn đi tìm Đơn Triết Hạo tính sổ, tại sao anh ta dám khi dễ Nhụy Ái?”
Quyền Hàn nhìn Giản Nhụy Ái thất vọng, ánh mắt kinh hoảng, anh liền tức giận, tư thái nho nhã bình thường vì Giản Nhụy Ái đã sớm tan thành mây khói.
Liền muốn đi tìm Đơn Triết Hạo hỏi rõ!
“Anh Quyền Hàn, tính sổ? Anh biết hai người họ xảy ra chuyện gì không? Anh chẳng biết chuyện gì cả? Làm sao lại tìm anh ấy tính sổ? Anh lỗ mãng liều lĩnh đi như thế càng làm Giản Nhụy Ái đau lòng hơn. Anh Quyền Hàn, anh bình tĩnh một chút, không cần tức giận để đầu óc không tỉnh táo, như vậy căn bản không giúp được Nhụy Ái, anh nghe rõ chưa?”
Quyền Hàn bỗng ngồi xuống, đôi tay vê kéo tóc chính mình, vẻ mặt khổ sở: “Đáng chết, đây không đúng, kia cũng không được làm, anh nên làm như thế nào mới giúp được cho Giản Nhụy Ái?”
“Chúng ta có thể giúp đỡ chính là cái gì cũng không cần hỏi? Tin tưởng Nhụy Ái, yên lặng làm trụ cột cho cô ấy, cứ là như vậy.”
Gặp chuyện rồi, Trác Đan Tinh vĩnh viễn là người tỉnh táo nhất, tỉnh táo phân tích tình huống nghiêm trọng, phân tích cách giải quyết.
Đơn Triết Hạo hôn mê tỉnh lại, mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng, nồng nặc mùi thuốc, nhìn thấy trên tay còn có kim truyền dịch.
Đi vào bệnh viện, anh liền tiến vào trạng thái hôn mê.
Không phải tiểu nha đầu kia như thế nào?
Nhưng anh biết Giản Nhụy Ái bình an vô sự, nhớ tới bọn họ cùng nhau trải nghiệm tất cả, không ngờ sinh mạng của mình, còn phải dựa vào cô gái yếu đuối kia cứu giúp, trong lòng không khỏi buồn cười, đôi môi quyến rũ nở ra nụ cười bình thản.
Anh lắc đầu một cái, khó khăn ngồi dậy, nhìn hai người đàn ông đang đứng ở đầu giường, hỏi “Giản Nhụy Ái?”
“Cô ấy không sao.” Y Thiếu Thiên lên tiếng trả lời.
Đơn Triết Hạo nhìn vẻ ấp a ấp úng ấy của Y Thiếu Thiên, mới vừa bệnh một trận, vốn là không có tính nhẫn nại; Đơn Triết Hạo càng thêm thiếu tính nhẫn nại nói: “Có lời gì? Mau nói đi?”
“Lạc Tình Tình trở lại, Giản Nhụy Ái cũng nhìn thấy.” Y Thiếu Thiên nhìn sắc mặt Đơn Triết Hạo.
Cậu rõ ràng biết Lạc Tình Tình có địa vị như thế nào trong lòng Đơn Triết Hạo, không rõ ràng lắm trình độ quan tâm của Đơn Triết Hạo dành cho Giản Nhụy Ái?
Giản nhụy Ái ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, anh thoát một cái có thể nhìn ra, Giản Nhụy Ái đơn thuần và trong veo người ta nhìn qua liền thấy đáy lòng cô.
Đơn Triết Hạo dịu dàng đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Lạc Tình Tình trở lại, cô ấy lại dám trở lại!
Cảnh tưởng ngày đó trên du thuyền, cô vứt bỏ anh, rõ mồn một trước mắt, anh chưa tìm cô tính sổ là tốt rồi, Lạc Tình Tình dám quay trở lại!
Cô gái đáng chết!
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám làm anh mất mặt như thế, Đơn Triết Hạo nắm thực chặt quả đấm trong tay.
“Cô ta nói gì?”
“Tớ không để cho cô ta vào, cô ta nói sẽ ở tới tìm ngươi.”
“Giản Nhụy Ái?”
“Cô ấy ở phòng bệnh 210 rồi, cách cậu ba phòng.”
Đơn Triết Hạo đưa tay nhổ hết ống tiêm ra, không để ý đến Y Thiếu Thiên và Cụ Duệ Tường đang cố ý ngăn trở, đứng dậy muốn đi tìm Giản Nhụy Ái.
Anh mở cửa phòng, mới biết đã khuya khoắt, bệnh viện yên lặng, anh bước nhanh đi tới phòng của Giản Nhụy Ái.
Gian phòng vẫn sáng đèn, hành lang vắng có Quyền Hàn đang ngủ gục.
Anh đẩy cửa ra, đi vào, lại phát hiện Giản Nhụy Ái ngồi lên trên giường, an ổn ngủ thiếp đi, lông mi dài đắp lên đôi mắt to tròn của cô.