• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 33: Giản nhụy ái, là bạn gái của tôi

Tâm Giản Nhụy Ái thật lòng nguyện ý, từng tế bào đều nguyện ý làm bạn gái Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo hài lòng ôm lấy cô, một bàn tay to lớn choàng qua hông cô, một bàn tay cô giúp cô lau nước mắt.

“Đừng khóc, nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy như ngày tận thế đang đến vậy, Địa Cầu diệt vong; đừng khóc, lòng của anh sẽ đau chết mất, sau này sẽ không để cho em khóc nữa, anh sẽ cố gắng khiến cho em hạnh phúc, để cho em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới.”

“Đơn Triết Hạo!” trái tim Giản NhụynÁi như nở hoa, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo.

“Gọi anh là Hạo, anh gọi em Tiểu Nhụy, có nghe hay không, Tiểu Nhụy. . . . . .”

“Hạo. . . . . .” mặt Giản Nhụy Ái đã ửng hồng rồi, miệng cười thật tươi: “Hạo. . . . . .”

“Hiện tại ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mới có thể hồi phục.” Đơn Triết Hạo nói xong, đứng lên muốn rời đi.

“Chờ một chút. . . . . .” Giản Nhụy Ái không nhịn được thở nhẹ.

Cô đưa mắt nhìn mặt của anh, muốn nói cho anh, chuyện đứa nhỏ, lời đến khóe miệng, không biết nên nói như thế nào: “em. . . . . .”

“Được rồi, em không rời anh được sao? Đứa ngốc, anh ở sát vách, sẽ không đi nơi nào? An tâm ngủ đi!”

Giản Nhụy Ái không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, ngoài miệng nâng lên nụ cười, cả người bị hơi thở ấm áp của anh xuyên qua, đây chính là cảm giác mà cô thích.

Dù là anh không quan tâm cô nhiều, cả người cô vẫn cảm thấy như mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Quyền Hàn ngồi ở ghế dài trước phòng bệnh, tức giận nhìn Đơn Triết Hạo, người lúc nào cũng ôn hòa và có chừng mực như Quyền Hàn, đối mặt với Đơn Triết Hạo, gương mặt anh tuấn cũng mang vẻ tức giận, đỏ mắt hồng, râu trên mặt nhô ra, hiển nhiên ngủ không được ngon giấc.

Đơn Triết Hạo đóng cửa lại, thấy bóng dáng Quyền Hàn vẫn xem thường rời đi.

“Đơn Triết Hạo, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

Nếu như không phải vì người trước mắt, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, Giản Nhụy Ái được anh bảo vệ nhiều năm thế mà lại rơi vào tay người khác, tâm cũng cảm thấy đau.

Đơn Triết Hạo cùng anh đối mặt, nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, khinh miệt nói: “Tôi làm chuyện gì, không cần xin phép anh!”

“Đơn Triết Hạo, cậu đừng có mà không nhìn cao thấp nhé!” Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo chọc giận, rống to.

“Ai cao ai thấp?” Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, bĩu môi: “Tôi rất ghét ai dùng từ không cụ thể!”

“Đơn Triết Hạo, cậu không thích Giản Nhụy Ái, thì rời xa cô ấy đi!”

“Tôi có thích hay không, không có quan hệ gì với anh, huống chi Giản Nhụy Ái yêu tôi, anh cảm thấy tôi có thể rời khỏi cô ấy sao? Vậy thì anh thích Giản Nhụy Ái, anh muốn dùng thủ đoạn, để cho tôi rời đi!” Mi mắt Đơn Triết Hạo trở nên lạnh lẽo, tự nhiên nói ra.

Thích, giống như cây kim khiến dây thần kinh anh đau nhói, đôi tay tạo thành quả đấm, ánh mắt như kẻ sắp giết người, thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi không cho phép cậu làm tổn thương cô ấy, nghe rõ chưa!”

“Vậy tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách trông nom chuyện của tôi.” Đơn Triết Hạo cười lạnh, ánh mắt khóa chặt Quyền Hàn, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.

Quyền Hàn biết trên thương trường Đơn Triết Hạo là một người ngang ngược, không ai bì nổi, không ngờ gặp anh ta, anh ta cũng bá đạo như thế, lạnh lùng, khiến anh tức đến xanh mặt, đôi tay nắm thành quả đấm, nếu như không phải vì nghĩ cho Giản Nhụy Ái, anh thật muốn ra tay với anh ta.

“Tôi không quan tâm chuyện tình cảm của cậu, nhưng cậu làm tổn thương Nhụy Ái, tôi phải nhúng tay vào!”

Tùy, Đơn Triết Hạo dùng tay nắm lấy cổ áo của Quyền Hàn, không khách khí nói: “Giản Nhụy Ái, cô ấy là người phụ nữ của Đơn Triết Hạo, về sau không cần chú ý đến cô ấy, anh tốt nhất cút xa một chút cho tôi.”

Tiếp theo, nhẹ buông tay, Quyền Hàn lảo đảo mấy bước, nhếch nhác lo lắng, giống như gà trống thua trận, vô lực ngã trên ghế.

Anh rõ ràng biết Giản Nhụy Ái yêu Đơn Triết Hạo, còn anh thủy chung là người nằm ngoài cuộc tình của họ.

Đơn Triết Hạo lạnh lùng quét nhìn ngồi trên ghế, sau đó xoay người rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm sau, Giản Nhụy Ái xuất hiện tại phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, cô ngồi đầu ở giường giúp Đơn Triết Hạo gọt táo .

Y Thiếu Thiên nhìn một màn ấm áp, đùa giỡn nói: “Không ngờ Giản Nhụy Ái gấp như thế, đã chuẩn bị thành bà Đơn rồi à, đem Đơn tổng chăm sóc kỹ thế.”

Cụ Duệ Tường phối hợp quăng ánh mắt đi tới.

Khiến trái táo trong tay Giản Nhụy Ái có chút vội vã, suýt tự cắt vào tay mình, ‘a!’

Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên một cái, Y Thiếu Thiên cũng không dám chọc nữa.

Anh kéo tay Giản Nhụy Ái, quan sát cẩn thận: “Như thế nào?”

Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo đang quan tâm mình, trong lòng ‘hồi hộp’ một phen, bốn con mắt đều nhìn cô, mặt khẽ ửng hồng, xấu hổ rút tay về: “Em . . . . . em không sao.”

Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua, đặt tay lên eo cô, làm hại Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, tựa vào người của Đơn Triết Hạo.

Anh hướng về phía hai người bạn mình, tuyên bố: “Tôi nói cho các người biết một chuyện?”

“Chuyện gì?” Y Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo.

Cụ Duệ Tường hứng thú nghiêng đầu nhìn bọn họ, đợi lời nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo.

“Cô ấy.” Đơn Triết Hạo đem cây dao gặm và quả táo trên tay Giản Nhụy Ái đặt ở đầu giường, ôm cổ của cô, động tác hù cô sợ, cảm giác Đơn Triết Hạo có cái gì đó không đúng, câu nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo, càng làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người .

Thấy anh nói: “Từ nay về sau, cô ấy chính là bạn gái của tôi.” Anh chính thức tuyên thệ chủ quyền.

“Oa ồ! Quá tuyệt vời!” Y Thiếu Thiên liền nói, cười ha ha.

“Chúc mừng hai người!” Cụ Duệ Tường chân thành chúc mừng, từ khi Lạc Tình Tình rời đi, chẳng thấy Đơn Triết Hạo đối đãi với cô gái nào như thế.

Đến phiên Giản Nhụy Ái mờ mịt, thấy bọn họ mỉm cười, cô cảm thấy thật xin lỗi, muốn biểu đạt chút cảm xúc, trong phòng bệnh đột nhiên có một người nữa bước vào.

 

Quyển 1 – Chương 34: Không thể đuổi con anh đi

Kể cả Đơn Triết Hạo cũng bất ngờ!

Chỉ thấy cô gái vóc người cao gầy, mặc chiếc áo đầm màu lam nhạt, đôi mắt sáng, đi giày cao gót, mỗi bước đi đều khiến căn phòng vang lên âm thanh, chiếc mắt kính to che mất đôi mắt của cô ta.

Nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô ấy, đôi môi vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, trên tay cầm một bó hoa tươi.

Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nhìn về phía cô ta, dò xét cẩn thận cô gái kia, cô biết rõ người đó là ai, tâm cô như bị sét đánh giữa trời quang, lòng đau nhói.

Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhìn ra cửa, ngay cả Giản Nhụy Ái khẽ kêu lên, anh cũng như không nhìn thấy, đưa mắt nhìn chằm chằm người ngoài cửa.

Lạc Tình Tình!

Thân thể to lớn của Đơn Triết Hạo bỗng chấn động, trong mắt kinh ngạc, không ngờ cô ta biết mất lâu như thế, lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt anh như vậy.

Trên người cô vẫn tồn tại dáng vẻ dịu dàng, chỉ là vẻ mặt tái nhợt, so với gương mặt đỏ thắm trước kia, có chút khác biệt, coi như cô ta trang điểm để che giấu, nhưng son phấn nhiều đến mấy, cũng không che đậy được, cô tiều tụy.

Chỉ thấy Lạc Tình Tình tự nhiên đi vào, bỏ qua sự chú ý của tất cả mọi người, đi đến trước mặt Đơn Triết Hạo, tự nhiên đem hoa đặt bên cạnh Đơn Triết Hạo, chuyên tâm đem hoa cắm vào bình, động tác thuần thục giống như cô mới chính là chủ nhân của căn phòng này.

Cả căn phòng không tiếng động, lẳng lặng nhìn cô, suy đoán phản ứng của cô.

Lạc Tình Tình hạ mắt xuống, ngay sau đó, nước mắt lưu lại trên khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm nói: “Hạo, em đã trở về.”

Vẻ ngoài điềm đạm và đáng yêu, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo đem tất cả dò xét một lần, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại trên người Giản Nhụy Ái, lại thấy một đôi mắt đầy vẻ ưu thương.

Cô biết Lạc Tình Tình sao?

Khi anh nhìn thấy vẻ đau lòng của cô, trong lòng anh giống như xẹt qua một vết thương.

Lạc Tình Tình biết ánh mắt Đơn Triết Hạo đang nhìn người nào, hướng về phía Giản Nhụy Ái, mỉm cười nói: “Cám ơn cô đã chăm sóc Hạo, về sau tôi sẽ gọt táo cho anh ấy!”

Lời của cô thành công gieo vào không khí một quả bom lợi hại, trong nháy mắt đem đầu óc Giản Nhụy Ái nổ thành tro bụi. Trong giây lát đó, vật trên tay cô đã rơi vào tay Lạc Tình Tình.

Giản Nhụy Ái giật mình đứng nơi đó, không biết làm sao, linh hồn đã bị người ta lấy hết, cô nhìn Lạc Tình Tình, không biết cô ta đang tính làm gì?

Nhưng nhìn cô ta bình tĩnh, tự cấp cho mình quyền gọt táo cho Đơn Triết Hạo ăn, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Ý nghĩ như vậy khiến Giản Nhụy Ái nổi điên, ghen tỵ, tâm tình thiện lương nay bị xé thành trăm mảnh!

Không chỉ có Giản Nhụy Ái kinh ngạc, Y Thiên Thiên và Cụ Duệ Tương đứng bên cạnh cũng kinh ngạc!

Đơn Triết Hạo đang nằm trên giường, trong lòng như bị rách ra mảnh lớn, sóng đánh ầm ầm, thân thể to lớn ngồi dậy, hung hăng đoạt lấy cây dao trong tay Lạc Tình Tình.

Anh nhìn chăm chăm vào Lạc Tình Tình, giận dữ hét: “Lạc Tình Tình, cô đang muốn làm gì? Cô chạy trốn, tôi còn chưa tính sổ với cô, hiện tại cô đến đây làm gì?”

Nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt Lạc Tình Tình, cô nhìn chăm chăm Đơn Triết Hạo, trong mắt không cần nói cũng biết, toàn là tia đau lòng, giống như nó bao hàm quá nhiều đau thương trong câu chuyện xưa.

“Hạo, em có nguyên nhân nên mới xa anh, nhưng anh phải tin tưởng em, em yêu anh, anh nhất định phải tin tưởng em.”

Nói dứt lời rồi, cô liền liều mình nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, động tác thân mật như vậy, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đơn Triết Hạo dùng sức kéo Lạc Tình Tình ra, quắc mắt trừng mi rống giận: “Lạc Tình Tình, tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô đừng có chọc giận tôi.”

“Hạo, làm sao anh có thể nói những lời làm người khác đau lòng như thế? Từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ lớn tiếng với em, sẽ không đánh em. Hôm nay anh lại muốn đánh em, cũng bởi vì em không nói lời giả dối, anh muốn đánh em, em hiểu anh… Anh không muốn em rời khỏi anh?”

Y Thiên Thiên đem Lạc Tình Tình kéo ra: “Lạc Tình Tình, cô không cần quá đáng như thế, không nói đạo lý. Tổng giám đốc Đơn đã có bạn gái khác, cô còn ôm tổng giám đốc Đơn như thế, bạn gái anh ấy sẽ nghĩ như thế nào.”

“Phụ nữ… bạn gái?” Lạc Tình Tình lườm Giản Nhụy Ái một cái, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo: “Anh… Chúng ta chưa chia tay, làm sao anh lại tìm bạn gái khác? Anh thật quá đáng.”

“Trước, chỉ vì cảm thấy cô hiểu được tôi, nên mới cùng cô qua lại, ngày đó cô chọn rời đi, cũng biết hậu quả, tôi không muốn làm khó cô… tốt nhất cô nên thức thời một chút, rời khỏi đây cho tôi.”

Đơn Triết Hạo giận dữ hầm hừ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tình Tình một cái, cũng cảm thấy bẩn.

Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn bọn họ, cô mím môi nhìn tất cả, tay mất tự nhiên, giống như lòng của cô, níu thật chặt lấy đau thương.

“Y Thiên Thiên, kéo cô ta ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô gái điên này ở trong phòng tôi nữa, lôi đi.” Tròng mắt Đơn Triết Hạo đầy tức giận, lộ ra tia không nhịn được.

Y Thiên Thiên nhận được mệnh lệnh, không chờ đợi, mở cửa đuổi người: “Lạc Tình Tình, cô không cần nổi điên. Tổng giám đốc Đơn đã không còn thích cô, cô nên nhanh chóng rời đi, tránh cho mọi người lúng túng!”

“Tôi… Không cần đi, Hạo, em biết sai lầm của mình rồi, em nên đối với người lớn nói nhỏ nhẹ một chút. Em hiểu rõ mình sai rồi, cầu xin anh đừng đuổi em đi. Em không thể rời xa anh, cầu xin anh.”

“Y Thiên Thiên, cậu ăn cơm chùa sao…”

Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo tuyệt tình như thế, nhưng từ nhỏ hai người đã cùng lớn lên, ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình của Đơn Triết Hạo. Đơn Triết Hạo thích mềm không thích cứng, anh sẽ không tha cho ai phản bội mình, tự mình chấp nhận phản bội anh, nhất định anh sẽ không tha thứ cho người đó.

Không có được sự tha thứ của anh, chỉ là người khác, đó không phải là chuyện liên quan đến cô.

“Hạo, anh không thể vô tình như thế, anh có thể đuổi em đi, nhưng anh không thể đuổi con của mình đi…”

Lạc Tình Tình ngã quỵ trong phòng bệnh, trước ánh mắt của mọi người, cô bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK