Uông Ninh dẫn Đinh Huyên đến buổi họp tại nhà hát gặp được giáo sư Cổ cao tuổi, ít giao du bên ngoài. Tại đây ngoài những người phụ trách ở nhà hát, thì chính là những nhân vật thâm niên trong giới kịch nói, đếm qua đếm lại Đinh Huyên là người có bằng cấp thấp nhất, cũng chẳng có vị trí chính thức, chỉ dời ghế ngồi ở phía sau Uông Ninh. Đáng lẽ với trình độ chuyên môn của Đinh Huyên, cô không thể tham dự loại hội nghị này, nhưng có Uông Ninh ở đây, mọi người liền ngầm đồng ý.
Giáo sư Cổ vẫn ngồi xe lăn, đeo máy trợ thính, triệu chứng Parkinson đã hiện ra, bàn tay bưng tách trà không ngừng run rẩy, nhưng cặp mắt vẫn sáng trong như xưa, tuy không nói nhiều, nhưng từng câu đều hợp lý. Giáo sư Cổ có mặt tại đây chủ yếu lắng nghe mọi người bàn bạc, thay mặt ông ta trao đổi với mọi người chính là một trợ lý hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, hai má hơi lõm, trên mũi đeo mắt kính gọng đen, có cảm giác của dân trí thức vào những năm tám mươi, cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt nghiêm túc.
Ngồi bên cạnh là chủ nhiệm nhà hát thành phố, bốn mươi lăm tuổi nhậm chức chủ nhiệm, hiện giờ đã hơn năm mươi, nhưng lại trông trẻ hơn thực tế nhiều, khuôn mặt chữ quốc (国), phong thái vô cùng nho nhã, nói năng từ tốn, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến như đang nói về thơ ca thư họa.
Trung tâm chính của buổi họp chính là vở kịch “Thương Long”, từ việc chọn vai đến buổi mở màn bán vé, thảo luận về bất cứ điều gì. Phía nhà hát đương nhiên muốn mời nhiều học trò diễn viên của giáo sư Cổ, để việc bán vé thuận lợi hơn, mà bên phía học viện của Uông Ninh thì càng hy vọng sinh viên của trường mình giành được nhiều cơ hội hơn, đương nhiên giá cả của sinh viên rẻ hơn là mời ngôi sao rất nhiều.
Di động Đinh Huyên rung lên, cô vội vàng định tắt máy.
Uông Ninh dựa vào lưng ghế, lướt mắt qua một cái liền trông thấy ba chữ “Đoàn Luật Minh” trên màn hình di động chợt tắt, “Em đi ra ngoài nhận điện thoại đi.”
“Cám ơn cô…” Đinh Huyên đỏ mặt, đặt cuốn sổ tay xuống, cầm di động ra ngoài.
“Em vẫn còn ở nhà hát? Cần bao lâu nữa?” Điện thoại vừa nối máy, Đoàn Luật Minh liền hỏi.
“Chừng một tiếng nữa, sắp bàn xong rồi.” Đinh Huyên quay đầu nhìn về phía văn phòng, “Sao vậy?”
“Tôi ở cửa sau đợi em.”
“À, được.” Đinh Huyên sửng sốt một chút.
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy.
“Chủ nhiệm Cầu họp ở đây à?” Tại đầu cầu thang có một người đàn bà vội vàng đi lên, ngữ khí hối hả, ngắt ngang sự sững sờ của Đinh Huyên.
“Đúng vậy.” Đinh Huyên gật đầu.
Người kia nhíu mày, hình như đang suy nghĩ việc lớn nào đó mà lưỡng lự. Mái tóc bà ta hơi rối bời, có lẽ bị gió thổi. Bà ta mặc bộ quần áo vải nỉ màu đen, trên mặt vải bị bong ra dính lên tóc. Khuôn mặt có phần già trước tuổi, hơn nữa không để ý chăm sóc, bọng mắt trông càng sâu hơn, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, sắc mặt tiều tụy.
Người đàn bà túm chặt túi xách, sau khi chần chừ thì tiến lên vươn tay, rốt cuộc như là hạ quyết tâm muốn gõ cửa, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
“Bà…tôi có thể giúp bà chuyện gì không?” Đinh Huyên thử hỏi.
Không ngờ người này vừa nhấc mắt lên, lông mi nhíu lại: “Bớt tỏ vẻ gần gũi với tôi đi.” Bà ta nói tiếp, “Cô đi vào nói một tiếng với người họ Cầu, bảo ông ta trở về văn phòng gặp tôi.” Nói xong, bà ta không hề quay đầu mà xoay người bỏ đi.
Đinh Huyên cảm thấy người này thật là khó hiểu, nhưng sau khi vào trong, cô vẫn nhỏ giọng nhắn lại tin tức này với chủ nhiệm Cầu.
Nghe nói như thế, sắc mặt chủ nhiệm Cầu nhất thời rất khó coi, ông ta xua tay: “Đừng để ý tới bà ta.” Nói xong, tiếp tục họp.
Trở về chỗ ngồi, Uông Ninh cầm kịch bản khẽ hỏi cô: “Vợ của chủ nhiệm Cầu tới à?”
“Đó là vợ của chủ nhiệm ạ?” Đinh Huyên kinh ngạc mở to mắt.
“Nếu trông lớn hơn chủ nhiệm chừng mười tuổi, thì đúng vậy.” Uông Ninh gật đầu chắc chắn, trong mặt hiện lên một tia thương hại. Đinh Huyên theo bản năng cảm thấy, người nên thương hại là chủ nhiệm Cầu, mà không phải vợ ông ta. Uông Ninh và chủ nhiệm Cầu coi như là đàn anh đàn em quen biết từ hồi học khoa chính quy, quan hệ rất tốt.
Nửa tiếng sau buổi họp chấm dứt, chủ nhiệm Cầu cùng hai vị phó chủ nhiệm tiễn mọi người ra ngoài, giáo sư Cổ đã ngồi xe riêng rời khỏi.
“Uông Ninh sau lần này em có dự định gì không? Viết kịch bản sân khấu đi, anh đích thân sắp xếp cho em.” Chủ nhiệm Cầu vừa đi vừa nói.
“Viết kịch bản sân khấu mệt mỏi lắm, tốn tinh lực,” Uông Ninh thở dài, “Mục tiêu hiện tại của em là kiếm tiền, viết kịch bản phim vẫn thoải mái hơn chút.” Hết cách rồi, áp lực nuôi con nhỏ tại thành phố lớn quá nhiều.
“Lần trước anh nghe lão Dư nói…” Chủ nhiệm Cầu hạ thấp giọng, khi cười rộ lên nếp nhăn tại khóe mắt trông rất ôn hòa.
Lão Dư chính là chồng của Uông Ninh. Nếu nói đến chuyện nhà, vậy thì không phải phạm vi mà Đinh Huyên có thể nghe ngóng. Cô lễ phép tạm biệt với bọn họ, đúng lúc trông thấy chiếc xe của Đoàn Luật Minh ở ven đường cách đó không xa.
Cô xoay người chạy tới, tâm tình của cô nhảy nhót. Trông thấy Đoàn Luật Minh mở cửa xuống xe, cô chợt nảy sinh ý nghĩ rất muốn nhào vào trong lòng anh.
“Giáo sư hướng dẫn vẫn còn ở đây, anh muốn đưa cô ấy trở về luôn không?” Đinh Huyên chạy nhanh nên hơi đau hông, một tay cô đè thắt lưng, tay kia nới lỏng khăn quàng cổ xuống đầu vai.
“Người nói chuyện với giáo sư của em là ai?” Đoàn Luật Minh nhìn sang bên kia, hơi híp mắt.
“Chủ nhiệm Cầu, chủ nhiệm nhà hát thành phố đấy.” Đinh Huyên không hề nghĩ ngợi nói.
Đoàn Luật Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, tầm mắt cũng không chuyển dời.
“Sao thế?” Đinh Huyên tò mò quay đầu nhìn lại.
“Em còn nhớ, tôi có thể nhìn thấy…số mệnh không?” Đoàn Luật Minh thản nhiên cất tiếng.
Đinh Huyên gật đầu, đang muốn lên tiếng nói: “Ý anh là ——” Sắc mặt cô đột nhiên tái xanh.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không lâu sau người đàn bà nhìn thấy ở trên lầu đột nhiên từ trong cửa chính nhà hát lao sang đây, trong tay lóe lên tia sáng sắc bén.
Cùng lúc người xung quanh thét to lên, sau gáy chủ nhiệm Cầu chảy ra máu tươi.
Sắc mặt chủ nhiệm Cầu hết sức kinh hãi, hình như còn chưa biết xảy ra chuyện gì, một tay chạm vào ót, sau đó gục xuống. Uông Ninh lau máu dính trên mặt, nhất thời quỳ xuống, bà không hét to, sự việc thình lình xảy ra nhưng bà lại bình tĩnh khác thường, lấy tay bụm lại vết đâm sau gáy của đàn anh, mà từ góc độ của Đinh Huyên nhìn qua, toàn thân bà đang run rẩy.
Bảo vệ xông lên khống chế người đàn bà vẫn cầm dao, bà ta trông ngỡ ngàng, đột nhiên đôi chân mềm nhũn, kéo giọng cất tiếng khóc.
Gần như cùng lúc đó, Đinh Huyên mau chóng quay đầu, túm chặt cánh tay của Đoàn Luật Minh: “Cứu người!” Thấy anh không nhúc nhích tí nào, cô hấp tấp nói, “Mau đi cứu người!”
Đoàn Luật Minh rốt cuộc đi nhanh về phía bên kia, vừa đi vừa cởi áo khoác, căn dặn Đinh Huyên: “Gọi 120, tiện thể báo cảnh sát.”
Mười phút sau, tiếng còi xe cấp cứu đưa đi chủ nhiệm Cầu lên cơn sốc mất máu hôn mê, Uông Ninh sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên trì giúp đỡ, cùng với Đoàn Luật Minh là bác sĩ cấp cứu tại hiện trường.
Đoàn Luật Minh hoàn toàn không kịp dặn dò Đinh Huyên điều gì. Cô đứng dưới cột điện, trên quần áo còn dính vết máu khi giúp đỡ ban nãy, vẫn còn chưa khô. Gió Bắc thổi tới, ý lạnh thấu xương còn thoang thoảng mùi máu tươi, khiến toàn thân cô lạnh lẽo, tầm nhìn trắng xóa mất đi màu sắc là một mảnh thê lương.
Đám người xem náo nhiệt xung quanh vẫn chưa tản đi, líu ríu bàn tán về thảm kịch ban nãy. Cảnh sát mặc đồng phục vẫn đang điều tra hiện trường. Tại cửa rạp hát còn lưu lại một vũng máu lớn vô cùng chói mắt.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen im ắng dừng tại đầu đường, sau một lúc lâu thì cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
(*) Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu. (nguồn: hatdauthan wordpress)
“Ở đây vừa mới xảy ra sự cố. Anh đừng xuống xe, ngộ nhỡ bị chụp hình sẽ không tốt đâu.” Trợ lý vội vàng từ trong đám người chen chúc đi qua đây.
“Chuyện gì?” Người đàn ông tựa vào cửa xe, vóc dáng cao gầy, nhét tai nghe trong lỗ tai, hai tay đút trong túi quần bò, trên mũi đeo kính đen.
“Nghe đồn là trong nhà hát này một ông chủ nhiệm cùng với bồ nhí hẹn riêng bên ngoài, sau đó bà vợ chém bồ nhí.” Trợ lý nói, sau đó phát hiện ông chủ của cậu ta tháo kính đen xuống, tầm mắt hình như không hề hướng về phía đám đông, “Này, anh có nghe tôi nói không hả?”
Mà đối phương lại làm lơ, đột nhiên lấy ra khăn tay từ trong túi, đi tới cột điện cách đó mấy mét, dừng lại rồi đưa khăn tay đến trước mắt Đinh Huyên.
“Tôi tưởng rằng, cô gái giống như cô, không có ai nhẫn tâm để cô đứng một mình lẻ loi tại đây.”