“Cám ơn anh Tư!” Cô gái cuối cùng che miệng cười, tiện tay đóng cửa lại, rồi cùng bạn mình cười đùa rời đi.
Anh Tư?
Đinh Huyên tò mò nhìn mấy cô gái kia, đẩy cửa ra.
“Hù!” Bên trong cánh cửa đột nhiên có một người nhảy ra, trên cái mặt nạ hình đầu lâu là đôi mắt tối tăm phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lá cây, vết máu ngoằn ngoèo trên khóe miệng.
“…” Đinh Huyên cầm lấy nắm cửa, nhìn chằm chằm cái đầu lâu trước mặt, không hề nhúc nhích.
“Cô không sợ à?” Tư Nam nghiêng đầu, tháo mặt nạ ra, hơi tiếc nuối, cũng có chút kinh ngạc.
“Tôi không phải con nít.” Đinh Huyên chẳng nói gì, xoay người đóng cửa lại. Cô đi tới tìm chú Kim, kết quả người không ở đây.
“Dựa theo tưởng tượng của tôi, cô nên kêu lớn một tiếng, rồi nhào vào trong lòng tôi.” Một tay anh ta cầm miếng mặt nạ nềm dẻo, dang rộng cánh tay hướng về phía cô.
“Vậy anh suy nghĩ nhiều rồi.” Ở chung mấy ngày nay, Đinh Huyên đã hoàn toàn hiểu được cá tính của Tư Nam. Ngoại trừ việc thích trêu chọc mọi nơi —— theo nhận xét của đồng nghiệp, anh ta trêu Đinh Huyên nhiều nhất —— bình thường Tư Nam không hề phách lối, cũng không ăn nói phô trương, dễ làm việc cùng.
Ngoài cửa trợ lý Tiểu Lâm vội vã xông tới, lại là tình trạng lửa cháy đến mông. Làm trợ lý của Tư Nam, cậu ta gần như vừa kiêm chức bảo mẫu, vừa làm tài xế, cùng với người đại diện, bình thường luôn mặc áo len phối với áo khoác màu đen cộng thêm quần bò, đi lại vội vàng giống như dân văn phòng, còn đặc biệt giống tiểu nhị của khách điếm thời cổ đại: “Mau lên mau lên, phóng viên đến rồi —— tôi đi, tóc anh sao lại rối rồi hả?” Cậu ta vội vàng kéo sếp mình ngồi lên ghế, “Anh không nhớ phải gặp phóng viên sao?! Anh có thể để ý chút không? Đinh Huyên mau giúp đỡ.” Vừa nói cậu ta vừa lấy lược và gel ra từ trong túi.
“Cần tôi gọi nhà tạo hình tới không?” Đinh Huyên cầm lấy chai gel.
“Không kịp không kịp.” Tiểu Lâm trực tiếp dùng tay chỉnh mái tóc của Tư Nam.
“Để tự tôi làm.” Tư Nam lập tức đứng dậy, nhíu mày ghét bỏ, “Dựa vào công phu cửu âm bạch cốt trảo của cậu à.”
Trong lúc nói chuyện, phóng viên liền gõ cửa tiến vào.
“Tư Nam, đã lâu không gặp rồi!” Nữ phóng viên dẫn đầu mặt mày rạng rỡ, đi tới bắt tay với Tư Nam. Đi theo sau còn có thợ quay phim và một đồng nghiệp.
“Xin chào xin chào.” Tư Nam vươn tay.
Bởi vì phòng tập diễn khá đơn sơ, không thích hợp để phỏng vấn, thế nên địa điểm phỏng vấn đổi sang phòng khách dưới lầu. Tiểu Lâm giống như bà người hầu thời xưa vừa xuống lầu vừa thì thầm bên tai Tư Nam nói dông dài.
“Ngoại trừ ‘Thương Long’ không được nói thêm cái khác. Có thể khen phóng viên xinh đẹp, nhưng mà không được phép nói những lời khác đại loại như vậy! Nghiêm túc một chút cho tôi. Nhớ kỹ con người của anh được thể hiện ra là mẫu đàn ông lạc quan thỉnh thoảng lộ ra chút u buồn thoang thoảng.”
“Mẫu đàn ông lạc quan u buồn?” Tư Nam lặp lại lần nữa, lập tức rùng mình một cái như là muốn nổi da gà đến run rẩy, “Lâm Đông Hải cậu không đi viết kịch bản phim thần tượng thật là thiệt thòi quá rồi.”
“Hứ, cái này không phải giám đốc công ty yêu cầu sao?!” Tiểu Lâm ở đằng sau nhỏ giọng oán giận, “Một mình tôi hầu hạ tên điên là anh còn chưa đủ vất vả hả! Bảo anh tuyển thêm vài trợ lý nữa thì lại không thích!”
“Trở về tôi phát tiền thưởng cho cậu.” Tư Nam không quay đầu lại, sau đó lại cười với Đinh Huyên, “Lát nữa phỏng vấn, cô cũng vào nghe đi. Kịch bản ‘Thương Long’ tôi còn chưa xem hết, cô ở bên cạnh có thể nhắc một chút.”
……
Trợ lý Từ là phóng viên của một trang web diễn đàn giải trí, lần phỏng vấn độc quyền này đã được thỏa thuận từ sớm, nội dung chính là về lý do tại sao Tư Nam không lấy thù lao khi nhận kịch bản ‘Thương Long’, cũng vì thế mà rút khỏi một bộ phim điện ảnh.
Ánh đèn sáng trắng vừa bật lên, Tư Nam một giây trước còn nói cười vui vẻ lập tức tiến vào khuôn mẫu làm việc, thu lại nụ cười cầm micro hướng về máy quay chào hỏi nho nhã lịch sự: “Chào mọi người, tôi là Tư Nam.”
Đinh Huyên đứng đằng sau thợ quay phim nhìn nữ phóng viên và Tư Nam trao đổi. Dù sao cũng là phóng viên giải trí, sau khi hỏi một số vấn đề về “Thương Long”, đề tài mau chóng chuyển sang phương diện tình cảm cá nhân của Tư Nam.
“Thế nên, dựa theo lời anh vừa mới nói bây giờ còn chưa có ý định yêu đương?” Nữ phóng viên cười khanh khách hỏi.
“Trước mắt tôi vẫn lấy sự nghiệp làm trọng. Tuổi trẻ mà, nên phấn đấu.” Tư Nam cười cười, ánh mắt hơi nheo lại, lông mi của anh ta rất dày, cảm giác như là cánh bươm bướm. Dưới ngọn đèn nụ cười của anh ta, nhất là ánh mắt đã hiện ra thần thái mang chút do dự, tựa như che giấu bí mật dưới ánh trăng không thể lộ ra ánh sáng.
“Bởi vậy lần này tôi mới quyết định tiếp nhận ‘Thương Long’. Thật ra quay phim truyền hình điện ảnh nhiều rồi, trở lại sân khấu kịch nói không quen cho lắm, dù sao cách diễn xuất không hề giống nhau, tôi cần tìm về cảm giác từng chút một. Nhưng tất cả đều đáng giá.” Tư Nam mặt nhăn mày nhíu, không lộ ra vẻ thuận lợi đem đề tài này trở về chuyện sự nghiệp, “Giáo sư Cổ là ân sư của tôi. Có thể diễn xuất kịch bản của thầy, tôi rất vinh hạnh. Năm đó khi tôi khó khăn nhất, sống tại tầng hầm âm u ẩm ướt trong mùa đông, ăn mì liên tục một tháng trời. Các đốt ngón tay sưng phù rất đau đớn, là giáo sư Cổ đã giúp đỡ tôi.”
“Giúp đỡ thế nào?” Nữ phóng viên hỏi tiếp.
“Để tôi dọn đến nhà thầy. Khi đó cô vẫn còn sống, cũng đặc biệt quan tâm tới tôi. Tóm lại, một ngày làm thầy cả đời làm cha, trong lòng tôi địa vị của thầy giống như cha tôi vậy.” Rất rõ ràng, anh ta không muốn nhắc tới quá nhiều chuyện quá khứ, sau đó lại thoải mái cười rộ lên, “Căn phòng này hơi lạnh, cần chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút không? Tôi thấy vị phóng viên này cứ chà tay mãi.”
Đinh Huyên lặng lẽ rời khỏi phòng. Thật ra Tư Nam rất giỏi ứng phó với giới truyền thông, không cần cô ở bên cạnh nhắc nhở. Mà Đinh Huyên cũng không ngờ rằng Tư Nam luôn đùa giỡn vô ưu vô lự, lại có một khoảng thời gian vùng vẫy trong khốn cùng thất vọng.
“Phải, lát nữa đến bệnh viện. Anh trực tiếp chạy xe qua đây đi.” Tiểu Lâm đứng bên ngoài nhận điện thoại.
“Các anh cũng muốn đến bệnh viện thăm chủ nhiệm Cầu?” Đợi cậu ta nói chuyện xong, Đinh Huyên hỏi, “Tôi nghe nói ông ấy đã tỉnh lại.”
Tiểu Lâm ngẩn người, gật đầu: “Cô cũng muốn đến bệnh viện thăm ông ta?”
“Không phải…tôi muốn đến bệnh viện tìm người.” Đinh Huyên nói.
“Vậy lát nữa ngồi xe với chúng tôi đi luôn, tiện đường mà.” Tiểu Lâm nói.
“Không cần không cần.” Đinh Huyên xua tay liên tục.
“Cái này có gì khách khí chứ. Đừng lo tới Tư Nam.” Tiểu Lâm nói thẳng, có lẽ nhìn ra sự lo ngại của Đinh Huyên, “Cô yên tâm anh ta lên xe sẽ ngoan ngoãn, chứng say xe của anh ta nặng lắm.”
Kết quả là không thể từ chối lời mời của Tiểu Lâm, Đinh Huyên ngồi nhờ xe bọn họ đến bệnh viện. Tư Nam quả nhiên say xe, một giây trước còn vui vẻ, đợi khi tài xế khởi động lái xe đi, anh ta liền nghiêm mặt ngồi im tại chỗ. Chỉ còn lại Tiểu Lâm và Đinh Huyên trò chuyện.
Tới bệnh viện, Tư Nam trang bị sẵn sàng, mũ khăn quàng cổ khẩu trang, tất cả đều che kín, lúc này mới đi ra gặp người.
Vừa mới đến đại sảnh, Đinh Huyên phát hiện ra điểm bất thường.
Xe cảnh sát dừng tại cổng, đèn trên đầu xe lấp lóe. Sau khi cửa xe mở ra, người đầu tiên xuống xe là cảnh sát Thiệu, đang gọi điện thoại.
“Hai người lên trước đi, tôi đi gặp một người quen.” Đinh Huyên vẫy tay với bọn họ, định đi qua xem thử.
“Haiz, bên kia có cảnh sát đấy, cô muốn cản trở công vụ à?” Tư Nam kéo cô lại, nhíu mày, âm thanh rất nghiêm túc.
“Tôi quen với cảnh sát. Tạm biệt!”
Thấy Đinh Huyên đã chạy qua, Tư Nam đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Đi thôi đi thôi.” Tiểu Lâm hối thúc nói, “Bên này nhiều người lắm.”
Tư Nam xoay người, không hề quay đầu hướng về thang máy.
“Cảnh sát Thiệu, các anh đây là ——” Đinh Huyên nuốt lại nửa câu sau.
Xe cảnh sát lại có thêm ba người bước xuống, hai bên là nữ cảnh sát, chính giữa là vợ chủ nhiệm Cầu đeo còng tay. Giờ phút này bà ta trông còn già hơn trước kia mười tuổi, tóc bạc một nửa, vẻ mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt tuyệt vọng, hốc mắt đỏ ngầu, bước chân lảo đảo, giống như linh hồn bị rút đi hơn phân nửa.
“Đinh Huyên, đi qua bên cạnh một chút.” Cảnh sát Thiệu ngăn cô lại lùi ra sau, nhường đường đi cho nữ cảnh sát, “Chủ nhiệm Cầu nhảy lầu, bây giờ đang cấp cứu. Tình hình không lạc quan cho lắm, bởi vậy bây giờ chúng tôi nghe theo thỉnh cầu của người nhà và nghi phạm Nghiêm Thu Hồng, để nghi phạm Nghiêm Thu Hồng đến bệnh viện thăm.”
“Nhảy, nhảy lầu? Không phải nói đêm qua vừa mới tỉnh lại sao? Bây giờ đã nhảy lầu rồi?” Đinh Huyên ngạc nhiên.
“Đúng. Có lẽ không chịu nổi kích thích. Hiện tại dư luận đang xôn xao mọi người đều biết cả.” Cảnh sát Thiệu nhỏ giọng nói, “Chúng tôi tìm được người phụ nữ có quan hệ bất chính với ông ta. Vợ ông ta Nghiêm Thu Hồng xem ra cũng sắp gục ngã.”
Đầu óc Đinh Huyên tựa như bị kim đâm đột nhiên đau nhói, cảnh sát Thiệu nói gì nữa cô hoàn toàn không nghe thấy.
Nghiêm Thu Hồng được nữ cảnh sát dẫn đi, quần chúng vây xem náo nhiệt cũng tản đi. Để lại tiếng bàn luận lời đồn ở đằng sau. Còn Đinh Huyên thì đột ngột mở to hai mắt, cảm giác lạnh lẽo từ xương sống dâng lên.
Trên cổ Nghiêm Thu Hồng, hình như có một con thanh xà tựa như ngọc bích thoắt ẩn thoắt hiện.
Đầu rắn từ bả vai của bà ta ngẩng đầu lên, phun ra chất độc đỏ tươi, dần dần biến mất.
Đinh Huyên xoay người bỏ chạy, vội vàng chen vào thang máy, bấm lầu tám. Từ lầu tám trực tiếp đi qua cầu vượt quẹo sang một tầng khác, ở đó có văn phòng của Đoàn Luật Minh.
Bước chân cô dồn dập, hoàn toàn không kịp quan sát người xung quanh, cho đến khi đi ngang qua trạm y tá bị y tá Tiểu Tề từng quen biết cao giọng gọi cô lại.
“Đinh Huyên!”
Đinh Huyên bỗng nhiên quay đầu lại.
“Đinh Huyên, mau tới đây mau tới đây, bộ phim truyền hình quay tại bệnh viện chúng tôi sắp chiếu rồi! Hơn nữa cô diễn viên thân thích của cô, thật sự giống cô quá đi! Ồ, là cô này cô này!” Tiểu Tề tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng giữ cô lại tỏ ý xem tivi ở khu chờ đợi bên cạnh.
Trong quảng cáo trên tivi đang chiếu xuất hiện bốn chữ to “Liễu diệp nhân tâm”, sau đó từng hình ảnh hiện lên từ Nhan Nghiên đến Lý Nhiên, rồi tới Đinh Nhược Kỳ mặc trang phục y tá, tươi tắn rạng rỡ, nụ cười động lòng người.
Nhưng mà trong đầu Đinh Huyên lại là một mảnh mờ mịt.
Tại trạm y tá, Uông Ninh ngồi trên ghế, y tá trưởng đang thấp giọng an ủi bà. Chồng Uông Ninh vóc dáng cao gầy, đeo mắt kính, đang trầm lặng làm thủ tục, đối với tâm trạng của vợ ông ấy cũng không còn sức trấn an. Hai vợ chồng đều có quan hệ rất tốt với chủ nhiệm Cầu. Con gái nhà họ Cầu mới hai mươi tuổi, hơn nữa lại xuất hiện kẻ thứ ba như con thiêu thân, bây giờ không có ai đáng tin cậy, chuyện bệnh viện chỉ có ông ấy và Uông Ninh đến làm thay.
“Các người không biết đâu,” khuôn mặt Uông Ninh sưng phù, đôi mắt thâm đen nghiêm trọng, “Đàn anh của tôi tuyệt đối sẽ không nhảy lầu. Cả đời này anh ấy chịu khổ rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là người sẽ nhảy lầu.”
Đinh Huyên đứng trên hành lang, nhìn thấy Uông Ninh đau lòng muốn chết, lỗ tai cô còn nghe Tiểu Tề vẫn hưng phấn xì xào gì đó, nhưng mà cô hoàn toàn không phản ứng lại.
Trong tầm mắt mơ hồ, trước mắt có người đi tới, một vệt trắng sáng rỡ. Đứng thẳng trước mặt cô.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp vuốt ve trên cổ cô.
Đinh Huyên hoàn hồn, trông thấy trước mắt rõ ràng, khuôn mặt nghiêm nghị của Đoàn Luật Minh.
Các y tá xung quanh hít một hơi. Tiểu Tề lại nhỏ giọng “wow” một tiếng, giậm chân một cái, giống như thấy được một mặt rất kích động lòng người.
Có điều xét thấy bác sĩ Đoàn bình thường hiếm khi có tiếp xúc thân thể với người khác ngoại trừ bệnh nhân, thế nên đối với các y tá ngưỡng mộ anh, cảnh tượng này coi như kích động lòng người ——
Bác sĩ Đoàn lại vô cùng thân thiết vuốt ve cổ bạn gái mình trước mặt nhiều người như vậy.
Song, chỉ có Đinh Huyên mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi rời khỏi cổ cô, trong tay Đoàn Luật Minh bắt lấy một con thanh xà. Con thanh xà bảy tấc bị bóp chặt, mau chóng lấy cơ thể lượn vòng trên cánh tay Đoàn Luật Minh, chuẩn bị chiến đấu trận cuối cùng, nhưng nó lại đột nhiên biến thành một làn khói xanh.
Anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có sự bí ẩn tối tăm mà cô đọc không hiểu.
Anh chẳng nói gì.