Vì nhà tôi gần quán nhất nên tôi trở lại sớm nhất , mặt ông V hầm hầm , không biết lúc chúng tôi về đã có chuyện gì xảy ra , hay lũ khách trẩu hôm nọ cũng tắm mưa tiện thể ghé thăm chúng tôi
- “ Ý , nhỏ ơi , thằng nhỏ đi đâu vậy “ . Nhỏ nói với tôi kiểu châm biếm.
- “ Sao ?? thấy người ta đẹp trai hơn phải không ??? Quần tây , áo trắng , giày ba ta , quá học sinh, quá men lì luôn ha
- “ Tự tin thấy ớn , nhưng mà … cũng đẹp trai thiệt , hihi “ . Mỗi lần nhỏ cười , tim tôi như ngừng đập , hơi thở tôi cũng thấy không đều . Lạ thật , vậy là những suy nghĩ của tôi về nhỏ đều sai , nhỏ không hề ghét tôi như tôi nghĩ , mà tính nhỏ đôi khi như đứa trẻ con , những thứ nhỏ thích , nhỏ muốn , bị ai đó phá ngang là nhỏ sẽ nổi cơn thịnh nộ.
- “ Ê , nhóc , nhóc biết gì chưa “
- “ chuyện gì ??? “
- “ Lúc nãy mấy đứa ra tát nước đó “
- “ Thì sao “
- “ Mấy đứa tát sao , tát luôn cả cá của ông V ra rồi “. Nhỏ nói khẽ như không muốn ai nghe thấy chuyện đó . Tôi chợt giật mình vì câu nói đó của nhỏ , tôi chợt nhớ lại khi bước vào quán , mặt ông V đã hầm hầm như thịt bằm nấu cháo
- “ Haha , tếu , thôi kệ có sao đâu , tại ỗng kêu tát chứ ai muốn đâu “
- “Coi chừng ỗng đuổi việc , ỗng trừ lương cho chứ ở đó mà cười “ .
Vì trời mưa nên hầu hết khách đều lên phòng máy lạnh và lầu trên ngồi hết , tôi được dịp trò chuyện với nhỏ , chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời , từ việc học cho tới tình yêu , nhỏ đã từng yêu một người , nhưng đã chia tay vì lợi dụng nhỏ , tới nay nhỏ chưa quen ai khác , sư huynh chỉ là tấm bình phông mà hai người đã giao ước, chắc là để tránh bị làm phiền, nhưng tôi biết rằng sư huynh cũng có tình cảm với nhỏ. Vậy là lại hết một ngày , tôi như muốn thời gian kéo dài ra nữa hoặc tốt hơn có thể dừng lại ở giây phút này , lại phải chờ đến hôm sau để gặp nhỏ.
Hôm nay , nhỏ tới sớm hơn thường lệ , tôi ngó xung quanh nhưng không thấy sư huynh đâu cả , tôi mừng thầm trong lòng .
- “ Sao nay đi làm sớm vậy “
- “ Chị mới đi lấy áo dài về , hôm nay ra làm tiếp tân “ . Nhỏ nói tôi mới để ý , ở bên kia có một người con gái đang đứng nói chuyện với ông V , thì ra đó là tiếp tân mới của quán , chị này tên T , sinh viên ở trọ đang kiếm việc .
Đọc tới đây chắc các thím cũng thắc mắc là ông quản lý ở đâu mà chỉ thấy nhắc tới mỗi chủ quán . Em xin nói sơ qua luôn , ông quản lý đầu tiên là ông phỏng vấn em tuổi trung niên , khó tính đúng chất quản lý , bắt tụi em phải làm thế này thế kia , cấm cười , cấm nói , cấm ngồi , tiền tip không được lấy , tiền tip phải để vào trong thùng tiền tip , cuối tháng tổng lại chia đều … cho Quản lý với ông V , em thề chưa lấy được đồng típ nào từ trong cái thùng đó , cứ gần đầy là hôm sau lại mất hết
- “ Với cái quán này , tôi chỉ cần đưa 5 đứa nhân viên của bên tôi qua đây là dư sức phục vụ hết “ . WTF ?? ông trêu tôi à , chạy cho xúc quần , họ hàng nhà ông ra nhặt còn không kịp ấy chứ.
Cũng vì chém hơi quá mà bọn nhân viên quán cũng tiễn ỗng đi cùng bao bố luôn
- “ Thế có áo dài rồi , sao chưa mặc đi “ . Tôi thắc mắc.
- “ Đang tính đi thay nè , nhóc đứng đợi nha , cho nhóc là người đầu tiên thấy “. Nhỏ cười rồi quay lưng đi.
Nhỏ bước ra với chiếc áo dài chấm banh
Hai ngày , chính xác là hai ngày sau , hai ngày làm việc mà không một câu giao tiếp với nhỏ , thời gian này như kéo dài ra , ngồi ngó trời , ngó đất , ngó mây , ngó xe thay vì ngó nhỏ như mọi hôm , tôi không thể nào diễn tả nổi cái cảm giác lúc ấy , tôi chỉ biết một điều rằng 1 ngày của tôi , tôi chỉ mong đến lúc tan giờ làm để gặp được nhỏ dù chẳng nói với nhau được lời nào. Tối hôm đó , khoảng 9h30 10h tối , đường vắng không có xe chạy qua chạy lại , khách cũng chỉ loe nghoe vài người , tôi ngồi gác chân lên yên xe , phì phò điếu thuốc , có 1 thằng chạy xế độ , không đội nón bảo hiểm , vừa chạy vừa nẹt bô qua quán , đhs lúc ấy tôi cũng trẻ trâu mà lại nghĩ :” bố thằng trẻ trâu , xoè mẹ mày đê
- “ Đm ông V , tôi vẫn ở ngoài mà , chơi cl gì vậy "
- “ Chạy ra cửa sau đi “ . Tiếng thằng nào tôi không nghe rõ , lúc này tôi có mà quéo cả họ cả hàng lại.
Kịp định thần lại , tôi cầm 2 viên gạch lúc nãy sát chồng ghế vứt đi chỗ khác , tránh bị thịt vì chống cự , không biết tôi trẻ trâu , nhát gan hay thông minh và biết suy nghĩ . “ Oèn oèn .. oèn… “ , tiếng nẹt bô của lũ thanh niên nào đó từ xa , khoảng 5 giây sau trước mắt tôi là 6 chiếc xe không tem , không gương , đủ màu đủ sắc , đèn pha các kiểu , mỗi chiếc tống 3 có chiếc tống 2 , đứa cầm gạch , cứa cầm cây , tôi để ý có 3 thằng cầm khúc vải đen