• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiếng động lớn này cũng làm tất cả những người có mặt trong quán ăn khuya đều đứng dậy, hiện trường có chút hỗn loạn, lúc này gió vẫn rất lớn, giữa âm thanh ồn ào, Tô Hảo quay đầu lại không nói gì.

Những mảnh vỡ ở nơi cách cô một khoảng khá xa nhưng vẫn khiến tâm người ta sợ hãi.

Chu Dương cũng nhìn những mảnh vỡ nhỏ đó, tim tiếp tục đập mạnh, tay không khỏi siết chặt eo Tô Hào, biết cô không sao, liền quay đầu nhấc điện thoại báo cảnh sát, ngữ điệu lãnh ngạnh: “Đường Đông Thâm, tiểu khu Hoa Huy, có người vứt đồ từ trên cao.”
Người ở đầu kia trả lời.

Chu Dương tiến tới gọi chủ nhà, ngữ khí càng thêm lạnh: “Chương Tân Hoa, cút ra đây!”
Chương Tân Hoa là chủ nhà của Tô Hảo, hai người có thêm WeChat nhau.

Tô Hảo hơi hoàn hồn, giãy giụa khỏi vòng tay Chu Dương, đứng ngồi không yên nhìn ông chủ quầy ăn khuya chạy ra ngoài, hướng về phía lầu chửi ầm lên, cửa sổ trên lầu lắc lư, cũng không nhìn ra ai đã làm chuyện này.

Không ai có thể bình tĩnh khi gặp những chuyện như vậy.

Hôm nay không phải Tô Hảo, cũng sẽ là khác người.

Ông chủ quầy ăn khuya mỗi ngày đều tiếp đãi nhiều khách như vậy, những vị khách đó có thể phải xui xẻo chịu đựng điều này.

Vì thế trước khi cảnh sát và chủ nhà đến, rất nhiều người đứng lại xem, Chu Dương đã nắm lấy cổ tay Tô Hảo, nói: “Đừng qua đó.”
Ngữ khí anh thực lãnh.

Mang theo một chút che giấu lửa giận.

Tô Hảo quay đầu nhìn anh một cái.

Đôi mắt cô ôn nhu như nước, trong hoàn cảnh ồn ào này lại giống như một dòng suối, Chu Dương dựa vào cửa xe, bực bội trong lòng bị cô liếc nhìn giảm đi rất nhiều, anh vô thức liếm khóe môi, cười nhạo một tiếng: “Nhìn cái gì?”
Không được nhìn.

Nhìn nữa sẽ cưỡng hôn em.

Tô Hảo lắc đầu, nói: “Em có hơi sợ.”
“Vào xe ngồi đi.” Anh một tay đem cửa xe kéo ra để cô đi vào, lúc này cảm giác trong xe tương đối an toàn, so với bên ngoài an toàn hơn nhiều.

Tô Hảo nói: “Không cần, anh muốn uống nước không? Em đi mua.”
Trán anh có mồ hôi lăn xuống, Tô Hảo cảm thấy anh cũng bị dọa rồi, Chu Dương lại cúi người vào xe, rút ​​chai nước khoáng bên trong đưa cho cô: “Uống cái này đi.”

“Em không uống đâu.” Tô Hảo đẩy ra.

Lúc này xe cảnh sát đã tới, xe Chương Tân Hoa cũng tới, hai xe cùng nhau dừng lại, Trương Tân Hoa xuống xe, nhìn thấy Chu Dương liền vội vàng tiến lên nói: “Anh Dương, đã lâu không gặp."
Chương Tân Hoa này khá trẻ, mặc áo thun đen cùng quần jean rách, quay đầu nhìn đến Tô Hảo, cười lấy lòng Chu Dương: “Anh Dương, đây là bạn gái anh sao? Thật xinh đẹp.”
Chu Dương vừa rồi còn rõ ràng khó chịu, khí thế cường thịnh, nghe thấy lời này, đôi mắt híp lại, khó chịu bớt đi một chút.

Lúc này.

Tô Hảo lại mềm nhẹ nói: “Tôi không phải bạn gái anh ấy.”
! Chu Dương: “”
Chương Tân Hoa sửng sốt, vừa thấy biểu tình Chu Dương liền hiểu cái gì đó, lúc này nghe đến đây, chớp chớp mắt, thấy sắc mặt Chu Dương càng trở nên u ám.

Anh ta kêu rên trong lòng, chết tiệt.

Cũng may lúc này cảnh sát ập tới, trong số những cảnh sát có người là đàn em của Lý Dịch, cũng coi như quen biết, vài người nói chuyện, Chu Dương lạnh giọng chỉ vào cửa sổ lầu sáu: “602, Chương Tân Hoa cậu lấy giám sát ra.”
“Ơ, được rồi.”
Cả ba tòa nhà ở đây đều thuộc về Chương Tân Hoa, tuổi anh ta cũng không hơn không kém một chủ nhà trọ. Vì vậy, anh sẵn sàng bỏ tiền để lắp đặt camera giám sát, camera đã được chuyển đến, quả nhiên là phòng 602.

Điều này đã tiết kiệm được thời gian điều tra.

Trương Tân Hoa đưa cảnh sát trực tiếp lên lầu để bắt người, Tô Hảo là nhân chứng tại hiện trường, cũng suýt chút nữa trở thành nạn nhân nên hiện tại chưa thể đi.

Một lúc sau, người thuê phòng số 602 bị đưa xuống, là một đôi nam nữ trẻ tuổi, hai người hình như vì cãi nhau, nhà gái tức giận, vốn định ném mảnh thủy tinh hướng vào nhà trai, nhưng nhà trai tránh được nên mảnh thủy tinh kia rơi khỏi cửa sổ.

Lúc này xuống lầu một mới nhìn thấy tình huống.

Chân cũng bị dọa mềm nhũn.

Đặc biệt trong số đó có một nam nhân cao lớn sắc mặt âm trầm, còn quen thuộc với luật pháp nhưng lại không mặc cảnh phục, không biết thân phận sâu cạn mới càng làm người ta sợ hãi.

Trương Tân Hoa giống như đứa em trai, đứng về phía Chu Dương, trước tiên để hai người kia cút ra đường, ngoài ra những việc khác đều tùy theo sắp xếp của cảnh sát.

Lăn lộn xong đã gần 0 giờ.

Tô Hảo rất ít thức đêm, cô không hiểu chuyện này nhưng hai người kia cãi nhau thiếu chút nữa ầm ĩ ra mạng người, loại chuyện này thật sự không thể tha thứ.

Ngay cả cảnh sát cũng có chút hiểu lầm, cho rằng Tô Hảo là bạn gái Chu Dương, chuyện liên quan đến vợ chồng kia, lúc cùng Tô Hảo nói chuyện cũng cũng liên tục nhắc bạn trai cô.

Bạn trai cô.

Bạn trai cô.

Chu Dương đứng ở cửa hút thuốc, mùi bạc hà mát lạnh, anh buông xuống mặt mày, nhướng mày lắng nghe từng tiếng bạn trai cô.

Đáy mắt có vài ý cười.

Chẳng qua rất nhanh, Tô Hảo lại lần nữa nhấn mạnh.

“Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Chu Dương hung hăng cắn thuốc lá, tiếp theo mắt nhìn đồng hồ, xoay người cầm lấy chìa khóa, nhìn Tô Hảo: “Em trở về đi.”
Tô Hảo đáp ứng rồi bước ra.

Hai người cùng đi về hướng cửa, Chương Tân Hoa phải lưu lại xử lý chuyện này, vì lấy lòng Chu Dương nên nói thêm một câu: “Ai, nhìn xem, hai người này thật xứng đôi đấy, sao lại không phải bạn trai bạn gái nhau chứ?”
Tuy rằng anh ta rất tò mò Chu Dương đổi khẩu vị từ khi nào!
Cư nhiên lại thích loại mỹ nhân ôn nhu như nước này.

Ngẫm lại cảm giác đều không quá có khả năng a.

!
Lần này trở về thực thuận lợi, Tô Hảo lên lầu, mở cửa, cả người đều rất mệt, cô tắm rửa, rửa mặt, nằm xuống mắt đều mở không lên, lúc này di động tích tích vang lên, cô nửa mở mắt nhìn thoáng qua.

Chu Dương: Ngủ rồi sao?
Tô Hảo: Ân, chúc ngủ ngon.

Tô Hảo: Còn có, đêm nay rất cảm ơn anh.

Tại Nhất Loan sơn thủy, Chu Dương cũng vừa tắm xong, mặc áo ngủ màu đen, dáng người thon dài, một tay xoa tóc, một tay lấy di động trên tủ đầu giường, cúi đầu xem.

Nhìn tin nhắn cảm ơn mà cô gửi tới.


Ngón tay thon dài soạn: “Không bằng lấy thân báo đáp, thế nào?”
Soạn xong sau đó tạm dừng vài giây, lại từng chữ một được rút về, sắc mặt nam nhân cũng theo từng bước kia hóa thành âm trầm, khó coi.

Mẹ nó.

Anh đặt di động trở lại bàn trà, loảng xoảng một tiếng.

Rất lớn.

Qua tới mười phút, đèn trong phòng mới tắt, Chu Dương nằm xuống nghỉ ngơi, cổ áo theo động tác rộng mở, mơ hồ có thể thấy rõ đường cong lòng ngực.

Trong mộng, lại là eo thon như cành liễu, sự mềm mại khoan khoái trong lòng ngực, tấm màn đen thật lớn hướng bên này đè xuống, dưới áp lực, anh xoay người áp nữ nhân vào cửa xe, cô nghiêng đầu không nhìn anh, lộ ra cổ trắng nõn, nhìn một mảnh da thịt kia, Chu Dương cúi đầu lại gần, chỉ chạm vào một chút.

Ngón tay anh bỗng nhiên siết lại, áp chế cô càng chặt hơn.

Một chút kia đủ làm anh điên mất rồi.

Ầm vang một tiếng.

Sấm chớp ập vào phòng, nam nhân mở mắt ra, giây tiếp theo, anh xốc chăn xuống giường, vừa cởi quần áo lộ ra thân hình thon chắc, vừa tiến vào phòng tắm.

Nước lạnh từ vòi hoa sen rơi xuống đầu mà, Chu Dương gãi gãi tóc, trong mắt mang theo dục vọng mãnh liệt.

Qua mấy ngày, rốt cuộc cũng tới ngày đi công tác, sáng sớm Tô Hảo không đến công ty mà ở nhà thu thập hành lý, vé máy bay công ty cũng đã đặt.

Tô Hảo cầm hành lý một mình gọi taxi tới sân bay, trợ lý Lục chờ ngoài cửa, nhìn thấy cô liền đi tới hỗ trợ cầm hành lý nhưng vẫn duy trì chút khoảng cách nhỏ: “Chu tổng đã ở phòng chờ.”
Tô Hảo sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: “Chu Dương thật sự muốn đi kinh đô sao?”
“Đúng vậy, Chu tổng đã sớm quyết định.” Trợ lý Lục giúp cô gửi vận chuyển hành lý, đưa cô tới phòng chờ, Tô Hảo nga một tiếng, liền không có hỏi nhiều.

Cửa phòng chờ mở ra, bên trong chỉ có Chu Dương, lười biếng nghiêng người xem tạp chí.

Nghe thấy động tĩnh, Chu Dương ngẩng đầu, đôi mắt nhìn qua.

! Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nam nhân dường như sâu hơn, Tô Hảo chào hỏi: “Chào Chu tổng.”
Từ tối lần trước, hai người liền chưa gặp mặt, anh cũng không tới công ty, Tề Lâm là đã đảm nhận chức tổng tài, người của Phí Tiết cũng dần dần quen với sự tồn tại của Tề Lâm.

Đến nỗi chuyện của Chu Dương ở trong nhóm bát quái.

Tô Hảo đại khái cũng biết gần đây anh đến Chu thị hai lần.

Anh thấy Tô Hảo ngồi cách mình hai vị trí thì nhẹ nhàng nhích lại gần, có chút cà lơ phất phơ: “Sao không gọi cho Chu Dương?”
Tô Hảo liếc anh một cái, cầm di động trả lời tin nhắn của Liêu Vân, Liêu Vân nhờ cô mua giúp một ít đặc sản kinh đô gửi về.

Tô Hảo trả lời: “Đang làm việc mà gọi Chu tổng không phải không tốt lắm sao?”
Ngữ khí bình đạm.

Anh híp híp mắt: “Hôm nay sao lại mặc váy hai dây? Vì gặp Thẩm Hách nên lo lắng như vậy sao?”
“Quá nóng.” Tô Hảo gửi xong thì buông di động, cầm tạp chí lên xem.

Chu Dương nhẹ nhàng nghiến răng lui trở về, trợ lý Lục ở phía sau tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại của mình, anh ta nhìn đến mu bàn tay nổi lên gân xanh của Chu Dương, lại nghe được Chu Dương nhắc tới tên của Thẩm thiếu gia, có chút không rõ nguyên do.

Không biết hiện giờ Chu tổng và Tô tiểu thư là cái tình huống gì.

Nhìn như không thân mật nhưng ánh mắt Chu tổng so với trước đây càng có tính xâm lược hơn, chẳng qua khi anh đối mặt với Tô tiểu thư, lại trở nên ôn nhuận vô hại.

Lục Khởi: Tằng Kiêu, tôi có chút chuyện không rõ.

Tằng tổng ở đầu kia đang bận nên không trả lời anh ta.

Trợ lý Lục buông di động, kiên nhẫn chờ.

Nhưng mà rất nhanh đã phải đăng ký, ba người đứng dậy, đi ra ngoài theo hành lang đến trạm kiểm an ninh.

Hôm nay sân bay vẫn rất nhiều người, Chu Dương vẫn là hạc trong bầy gà, khí thế cường thịnh.

Ba người xếp hàng đăng ký, Tô Hảo là nữ nhân nên Chu Dương và trợ lý Lục đều nhường cô lên đầu.

Phía sau cô là Chu Dương, trên người nam nhân mang theo nhàn nhạt mùi hương, ngẫu nhiên đi lên một chút, để vai cô gần cánh tay anh hoặc ngẫu nhiên sẽ chạm vào một chút, nhẹ như nước chảy mây trôi.

Xếp hàng cũng rất nhiều người, không ít cô gái đứng trước Tô Hảo che miệng quay đầu nhìn lại Chu Dương.


Những cô gái đó có lẽ cho rằng Tô Hảo là bạn gái, bị Tô Hảo nhìn thì ngượng ngùng mà quay đầu, sau đó vài người lại gần nhau.

Tiếng sột soạt cũng truyền đến.

“Minh tinh sao?”
“Hình như không phải.”
“Hơi giống vị Chu gia Lê Thành kia! Là một thiếu gia.”
“Cô biết sao?”
“Đọc qua tạp chí nói Lê Thành có rất nhiều thiếu gia diện mạo đẹp đến muốn mệnh, có người nói nơi này bị thừa cao phú soái đấy.”
“Thật vậy chăng? Nhìn diện mạo này tôi có thể đoán, đều là phú nhị đại sao?”
Có người lật tìm ảnh chụp, một lát sau nhỏ giọng nói thầm.

“Có khả năng thật là anh ta đấy.”
Tiếng nghị luận vượt qua kiểm tra an ninh.

Đến lượt Chu Dương, không ít người ngoái đầu lại nhìn.

Đôi mắt anh mỉm cười, phối hợp cầm vé máy bay, hơi mở tay ra, nhất quán phong lưu.

Mấy cô gái vừa mới thảo luận liếc nhìn Tô Hảo, Tô Hảo thập phần bình tĩnh cầm đồ chính mình đi trước, một chút cũng không tính toán chờ Chu Dương như vừa rồi.

Giây tiếp theo, các cô ấy nhìn Chu Dương đi nhanh mà đuổi kịp bước chân Tô Hảo, trợ lý Lục cũng vội vàng lấy đồ của mình đuổi theo, bảo trì khoảng cách 1 mét.

Từ Lê Thành bay đi kinh đô, thời gian khá dài, Tô Hảo bởi vì dậy sớm, lên phi cơ liền có chút buồn ngủ nên nằm xuống liền ngủ.

Chu Dương lật tạp chí, quay đầu gọi tiếp viên yêu cầu chăn đắp cho cô, nhưng sau khi che lại vẫn có một bên bị trượt xuống, trợ lý Lục đến gần vô thức duỗi tay giúp kéo lại.

Tiếp theo, anh ta nhìn thấy Chu Dương cởi đai an toàn đứng lên.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Trợ lý Lục trầm mặc vài giây, dùng sức kéo mạnh, chăn của Tô Hảo hoàn toàn rớt trên mặt đất.

Trợ lý Lục ngã ra sau, nhắm mắt lại giả chết.

Chu Dương hừ lạnh một tiếng, cầm lấy chăn đắp cho Tô Hảo, vì cúi thấp mà hai người thế nhưng thật gần.

Chung quanh dường như không có âm thanh.

Hai tay anh chống trên tay vịn nhìn cô, cô không thoa son môi, đặc biệt mọng nước, đôi mắt anh thâm hơn, cúi đầu, môi mỏng dán sát vào môi đỏ của Tô Hảo.

Mềm mại đến cực điểm, tay anh nắm chặt tay vịn.

Lúc này, di động đặt trong túi Tô Hảo tích tích vang lên, Chu Dương đột nhiên đứng thẳng dậy.

Tô Hảo mở mắt ra, anh lại thực sợ, lập tức ngồi lại ghế mình.

Tô Hảo mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua di động, chỉ là chuông báo mà thôi, cô bắt lấy chăn, tiếp tục ngủ.

Chu Dương chống cằm, xoa xoa khóe môi.

Phi cơ đã bay lên.

Lát sau, Chu Dương nhấc mắt nhìn khuôn mặt nữ nhân chôn trong chăn, anh nhìn nhìn, đôi mắt lại nâng lên đối diện với trợ lý Lục.

Trợ lý Lục đỡ mắt kính, anh ta thấy toàn bộ hành trình, lời nói châm chước, thấm thía: “Chu tổng, ngài lén lút như vậy không tốt lắm, vẫn là quang minh chính đại một chút thì hơn.”
Chu Dương lạnh mặt ——


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK