• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Khởi đã lập tức hối hận, Chu Dương quay đầu nhìn anh ta.
Môi Lục Khởi mím lại, tay nắm chặt áo khoác, có chút chột dạ.

Vài giây sau, Chu Dương hừ lạnh: “Các người đều nhìn tôi như thế này?”
Anh thu tay sửa lại cổ áo, đi hướng cửa văn phòng Đường Duệ, đến phía trước, anh tạm dừng, nói: “Tôi thực sự sai rồi.”
Giọng nói trầm thấp, đầy sự bất lực.
Lục Khởi yên lặng đi theo.
Thật ra có thể thấy được Chu tổng đã thay đổi trong khoảng thời gian này, những thay đổi của một người có thể được nhìn thấy qua ngôn hành cử chỉ, đuôi lông mày hay chỉ là những việc gần đây nhất.
Cơ bản không phải việc mà Chu Dương sẽ làm.
Anh chưa bao giờ ăn dấm của bạn gái, trước nay cũng không để ý quá khứ của bạn gái và càng không có hứng thú đi tìm hiểu, các cô ấy chỉ có thể chiều theo ý anh, huống hồ là cho Chu Dương xem sắc mặt.
Bọn họ làm sao dám, mỗi lần đều cẩn thận thử, cảm thấy tâm tình anh tốt thì mới giở tính khí nhỏ ra, tâm tình Chu Dương tốt sẽ mắt nhắm mắt mở, nếu không sẽ cười như không cười, một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phải ngoan ngoãn.
Chu tổng như vậy.
Thật sự khó mà tưởng tượng được sẽ đuổi theo phía sau một nữ nhân, thấy được mà sờ không được, còn phải cúi đầu lấy lòng.
Hừm hừm hừm.
Cũng thật xứng đáng.
*

Buổi sáng Thành Linh dậy sớm làm rất nhiều bánh trứng, Tô Hảo gói lại mang đến Mỹ Thông, công ty này không có nhà ăn lầu hai như Phí Tiết, không mang bữa sáng cũng đến đó ăn được, Mỹ Thông không bao ăn, mọi người phải tự lo cho bản thân, người trẻ tuổi thường sẽ bỏ bữa sáng để ngủ thêm vài phút.
Đây là bữa sáng đầu tiên của Tô Hảo.
Vài người trong công ty đều điên cả rồi, cầm găng dùng một lần ăn đến đầy miệng.

Ngay cả người vẫn đang ngủ nướng như Nghiêm Sùng cũng bước ra khỏi chăn, nắm lấy một cuộn tóc lớn rồi ăn nó.
Bà chủ Kỳ Kỳ cũng ăn nhưng hiển nhiên tâm tình không quá tốt, pha một ly sữa cũng không để ý tới Nghiêm Sùng.
Tô Hảo nhìn bà chủ vài lần, ngồi trước văn phòng bắt đầu xử lý đơn hàng đã nhận vào buổi tối, điện thoại của cô có tải phần mềm, buổi tối nếu có thông báo của khách hàng sẽ thỉnh thoảng hy sinh thời gian rảnh rỗi để trả lời, nhưng về cơ bản là rất ít.

Sau khi in đơn, Tô Hảo đi đến kho.
Kho chỉ có một phòng duy nhất nhưng lại rất nhiều hàng hóa.
Tô Hảo đang đóng gói từng món thì tiếng cửa vang lên, cô quay đầu nhìn lại, Kỳ Kỳ với biểu tình uể oải đi tới đứng bên cạnh cô, giúp cô xem đơn.
Tô Hảo suy nghĩ một chút, hỏi: “Tâm tình chị không tốt sao?”
“Ừ.” Kỳ kỳ nói: “Có chút hối hận khi kết hôn.”
“Làm sao vậy?”
“Sau khi kết hôn, củi gạo mắm muối thật phiền ấy, chị không thích cha mẹ anh ấy, cha mẹ anh ấy cũng không thích chị, nhưng ngày nghỉ lại phải về nhà đó, thật sự quá phiền, chị lại không muốn giả vờ thích họ.” Kỳ Kỳ thở dài, dán đơn lên hàng đã đóng gói: “Nếu được lựa chọn lại, chị nhất định sẽ nói chuyện yêu đương cả đời.”
Tô Hảo dừng lại.
Xoay người lại lấy son môi, kiểm tra rồi đóng gói lại, một thời gian nữa nếu việc kinh doanh tốt hơn thì Mỹ Thông sẽ mở rộng tuyển dụng, Tô Hảo nói: “Kết hôn không tốt sao?”
“Thật sự không tốt.” Kỳ Kỳ ôm cánh tay Tô Hảo, thở dài nói: “Thật sự đấy, em không biết Lê Thành này có bao nhiêu cô gái trẻ kiếm tiền mà không cần kết hôn đâu, chỉ yêu đương và tận hưởng cuộc sống nhiều hơn.”
Tô Hảo gật gật đầu.
Các cô gái ở thành phố lớn có suy nghĩ hiện đại hơn.
Kỳ Kỳ thấp giọng nói: “Em đừng nhìn Nghiêm Sùng sở hữu công ty nhỏ như thế, anh ta được nhiều người thích lắm, kết hôn rồi mà cũng không buông tha, vì chuyện này mà chị phiền muốn chết.”
Tô Hảo sửng sốt.
Cô nhìn về phía Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ nhún vai: “Nhưng chị không sợ, công ty này là của chị, anh ấy cũng chỉ có cái danh mà thôi, thật phiền.”
“Nhưng vẫn phải chú ý.” Tô Hảo nhắc nhở nói, Kỳ Kỳ gật đầu: “Biết chứ, để xem sao, tối hôm qua cãi nhau nên bây giờ cả hai không muốn nói chuyện.”
Nghiêm Sùng hiện tại còn chưa rời giường.
Tô Hảo vỗ vỗ vai Kỳ Kỳ an ủi.
Hai người ở kho hàng đóng gói xong thì ra ngoài, tâm tình Kỳ Kỳ dường như đã tốt hơn.

Tô Hảo kéo ghế ngồi xuống, tối qua Liêu Vân nhắn tin cho cô, nói sau khi gặp bác sĩ, cô ấy đã chuẩn bị trở lại Giang Thị, tiếc nuối duy nhất chính là không gặp được Tô Hảo.
Tô Hảo cười trả lời: “Vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Sau đó cô xem lại cuộc trò chuyện tư vấn với khách hàng, hơi ấm sót lại vẫn còn đó.

Lúc này, điện thoại trên bàn tích tích vang lên.
Tô Hảo click mở.
Lý Dịch đã gửi tới một bức ảnh.
Ảnh được phóng to.
Là Đường Duệ ngồi rất gần một đồng nghiệp nữ, hai người thấp giọng đang nói chuyện, Đường Duệ còn nhìn đồng nghiệp nữ kia, đôi mắt tựa như ẩn tình.
Tô Hảo nhíu mày.
Lý Dịch: Chu Dương nói để cô xem cái này, có phải cũng nên kéo đen Đường Duệ không? Như vậy mới công bằng.
Tô Hảo: Đó là Hàn Thiến Thiến, tôi biết cô ấy, là bạn tốt lâu năm của Đường Duệ.
Lý Dịch:.......
Lý Dịch: Ồ.
Đầu kia.
Chu Dương đen mặt, ném điện thoại lại cho Lý Dịch.
Lý Dịch dựa vào sô pha, tiếp nhận, nhìn lướt qua thì thấy cuộc trò chuyện.
Anh ta chợt bật cười.
Bắt lấy điếu thuốc trong miệng, lay di động vài cái: “Cậu xem, châm ngòi ly gián cũng không thành công à?”
Chu Dương hung hăng giật cổ áo sơmi xuống: “Như thế nào mới có thể làm cô ấy kéo tôi ra khỏi danh sách đen?”
Lý Dịch: “Quỳ thì sao?”
Chu Dương: “...”
*
Kỳ Kỳ đang trong tâm trạng tồi tệ, buổi chiều lại cãi nhau với Nghiêm Sùng một trận.

Chiều chưa đến 6 giờ đã kéo Tô Hảo đi dạo, Tô Hảo không còn cách nào đành vội gọi điện cho Thành Linh, nói buổi tối sẽ không về nhà ăn tối, sau đó cùng Kỳ Kỳ ngồi xe đến trung tâm thương mại, tới Lê Thành lâu như vậy, dường như đã tới nơi này cùng Thành Linh và Tô Thiến một hai lần.
Kỳ Kỳ muốn ăn cá hầm cải chua, Tô Hảo cũng đi ăn cùng cô ấy, hai người gọi cá hầm cải chua thì gặp phải ghế mát xa bên ngoài, hai người liền chạy tới.
Tô Hảo ít khi lăn lộn như vậy, chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Sau khi Kỳ Kỳ nói về bản thân mình và Nghiêm Sùng, cô ấy hỏi Tô Hảo: “Hảo Hảo, em xinh đẹp như vậy nên được rất nhiều người theo đuổi, đúng không?”
Tô Hảo lấy chiếc đũa dừng lại, nói: “Không có đâu.”
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy có chút giả dối, cô nói: “Cũng tính là có.”
“Là kiểu người nào thế?” Kỳ Kỳ rất tò mò, đôi mắt mở to.
Tô Hảo giương mắt cười: “Không có gì đáng nói cả.”
Kỳ Kỳ: “Không sao đâu, rồi sẽ gặp được người tốt thôi.”
“Em tốt như vậy mà.”
Tô Hảo lại cười, gắp cá khối cúi đầu ăn.


Cổ cô tinh tế, mặt mày tú lệ, chỉ cần ngồi ở đây thôi đã rất chọc người chú ý, Kỳ Kỳ chống cằm thưởng thức.
Ăn xong cơm chiều, Kỳ Kỳ muốn mua quần áo, Tô Hảo cũng đi cùng, Kỳ Kỳ nói: “Nếu chị cảm thấy không thoải mái, chị sẽ tiêu tiền, tiêu đủ rồi thì lòng thoải mái hơn.”
Tô Hảo gật đầu: “Tiêu tiền giúp giảm áp lực.”
“Đúng vậy, ha ha ha.”
Một hơi mua mấy ngàn nhân dân tệ tiền quần áo, Kỳ Kỳ hỏi Tô Hảo mua luôn không, Tô Hảo chọn một cái váy, cuối tháng này là sinh nhật Tô Thiến.
Sinh nhật Tô Thiến xong là đến Tết.
Thời gian trôi quá nhanh.
Lê Thành dường như không có mùa đông, nghe nói đến cuối tháng mười hai mới có chút lạnh, vẫn là theo âm lịch.

Váy Tô Hảo mua là váy ôm vừa vặn, khoác thêm áo khoác bên ngoài là được.
Mua sắm xong.
Kỳ Kỳ gọi taxi, hai người cùng lên xe.
Màn đêm dâng lên, vẫn phồn hoa như cũ.
Xe đến tiểu khu Hoa Huy, Tô Hảo đẩy cửa xe xuống, dường như giẫm phải thứ gì đó rồi, cô bước lên hai bước.
“Tô Hảo.” Giọng nam nhân trầm thấp truyền đến.
Tô Hảo xoay người, nhíu mày.
Chu Dương đi tới trước mặt, lơ đãng rũ mắt nhìn xuống, một giây sau, anh quỳ một chân cúi đầu cột dây giày cho cô.
Muôn vàn ngọn đèn chiếu trên người anh.
Chỉ nhìn đến cổ áo rộng mở cùng với sườn mặt góc cạnh rõ ràng.
Cách đó không xa.
Kỳ Kỳ dại người ra.
Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ kiêu ngạo dừng lại, Lý Tú vội vàng xuống xe, khiếp sợ nhìn Chu Dương.
Đó...
Đó vẫn là anh sao?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK