Có ánh trăng sáng chiếu tỏ, người trong lều có thể thấy rõ mặt nhau.
Không còn là tám năm trước, một người mười chín tuổi, một người cũng mới chỉ hai mốt.
Lúc ấy, chuyện bé cỡ hạt đậu cũng thành chuyện lớn bằng trời, mỗi ngày cãi cọ ầm ĩ, rất nhiều mâu thuẫn bị đem ra mổ xẻ, cũng chẳng qua chỉ là một người cố chấp ấu trĩ, một người lại càng cố chấp ấu trĩ hơn nữa.
Không ngờ rằng lại sẽ chia xa. Khi chia tay, cũng không ngờ rằng không thể chia xa nhau được.
Bọn họ đều đã trưởng thành, trong những tháng năm được ví như sương mai ấy,
hóa ra không phải chỉ có một mình cô trằn trọc thao thức, canh cánh trong tim vì mối tình đầu ngắn ngủi, cũng không phải chỉ có một mình cô không có tiền đồ mà chạy đến nhà họ Lục tìm người, nhưng cuối cùng lại nhận lại cảnh người đi nhà trống.
Anh cũng đi tìm cô.
Cô đột nhiên cảm thấy tất cả đã bình thường như cũ.
Cánh tay của Lục Thanh Nhai ôm chặt lấy cô, cái mũi cọ lên làn da ở cổ cô, sợi tóc mang theo một mùi hương thơm ngọt, như có như không mà xoa dịu những cảm xúc phức tạp chua xót chợt nảy sinh trong lòng.
Lâm Mị quay mặt qua nhìn anh: “…… Em biết là anh muốn hỏi, vậy hãy hỏi đi, mấy năm nay, em chưa từng ở cùng người đàn ông khác……”
Dạng câu nói này rất quen thuộc, Lục Thanh Nhai phản ứng một chút, cười, cánh tay càng siết chặt cô hơn: “…… Anh không muốn hỏi.”
Lâm Mị nói: “Nhưng em muốn hỏi……”
“Không có.” Lục Thanh Nhai trả lời cực kỳ dứt khoát.
Con người anh về chuyện tình cảm có chút sạch sẽ quá mức, tuy rằng sau khi hòa nhập chung với mọi người trong đội, những truyện cười nói bậy gì đó, anh ít nhiều thì cũng đã được “trau dồi” rồi, nhưng bản chất thì vẫn có nguyên tắc của bản thân, nếu không phải trái tim chân chính rung động mà chỉ là quan hệ x4c thịt thuần túy, anh không thể nào chấp nhận được. Bởi vì bận rộn nên không có tâm tư, đến khi có tâm tư thì tùy tiện tắm rửa một cái là đã giải quyết xong.
Cánh tay Lục Thanh Nhai gác ở trên eo cô, vu0t ve từng tấc da thịt mềm mịn, bóng loáng như làn nước mùa thu.
Đột nhiên lại muốn trêu cô, anh ghé sát vào lỗ tai cô cười hỏi: “Cô Lâm này, anh có tiến bộ không?”
Lâm Mị nhỏ giọng: “…… Trước kia không đạt tiêu chuẩn, hiện tại cũng coi như tạm đạt tiêu chuẩn.”
Đã rất lâu rồi không làm, thể lực khôi phục rất nhanh. Lục Thanh Nhai cười nhẹ, xoay người lại đặt cô xuống dưới thân “…… Vậy thì lại đến một lần nữa, tranh thủ dành trọn điểm số.”
Lần này kéo dài khoảng chừng nửa giờ. Thể lực của người tham gia quân ngũ quả thực quá tốt, đè cô xuống lăn lộn qua lại. Cô không dám kêu lên thành tiếng, chịu không nổi thì cắn lên bả vai của anh. Cảm xúc lung tung rối loạn, giống như là bơi hàng trăm vòng trong hồ nước ấm, vừa mệt lại vừa thoải mái.
Thật sự chịu không nổi, xin tha, lúc này Lục Thanh Nhai mới buông tha cô.
Hai người đầy mồ hôi và những thứ khác. Cô nằm dài hơi thở cũng trở nên khàn khàn, nhéo cánh tay của Lục Thanh Nhai một cái: “Em muốn đi tắm rửa.”
Lục Thanh Nhai mặc quần áo xong trước, đến lều của Ngôn Cẩn đang ngủ xem xét tình huống. Nhóc con vẫn đang ngủ say sưa, xốc thảm lông lên, rớt khỏi bụng. Lục Thanh Nhai sợ thằng bé bị cảm mạo, lại kéo góc chăn lên đắp cẩn thận lên bụng của nó, lại kiểm tra rồi thiết bị báo hiệu nguy hiểm một chút rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Lâm Mị cũng đã mặc xong quần áo rồi, bảo anh đứng đây trông Ngôn Cẩn, tự bản thân cô đi qua đó cũng được.
Lục Thanh Nhai kéo lấy băng ghế rồi ngồi xuống, nhìn theo bóng dáng cô đang soi đèn pin đi dần về trung tâm dịch vụ.
Chín năm trước, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mị, anh thực sự không nghĩ tới, bản thân mình thế mà sẽ dây dưa chặt chẽ với cô như vậy.
Anh duỗi tay tìm thuốc lá, ấn bật lửa châm thuốc, hút một ngụm, vừa nặng nề lại vừa thỏa mãn nhả ra.
Lâm Mị rất nhanh đã quay trở lại, mang theo hơi nước cùng chút mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.
Cô không vào lều ngày mà dựa gần vào người anh rồi ngồi trong chốc lát, cũng không nói chuyện, chỉ kéo bàn tay của anh lại, lăn qua lộn lại chơi với ngón tay anh, giống như đây là thứ thú vị nhất thế gian vậy.
Khi bọn họ lại trở lại lều trại, cô ngồi dưới đất, mở túi hành lý bản thân mang đến đây ra, móc ra một đống chai lọ vại bình, bắt đầu theo thứ tự mà bôi lên mặt mình.
Lục Thanh Nhai nhìn cô cười: “…… Bình thường anh đã ăn vào trong miệng nhiều đồ đến như vậy à?”
Lâm Mị liếc anh một cái: “Biết em bao nhiêu tuổi rồi không?”
Lục Thanh Nhai hồi tưởng lại Lâm Mị của chín năm trước kia, nếu so sánh đối lập với người trước mắt này, cũng không cảm thấy có khác biệt gì quá lớn.
Anh nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại di động ra, ấn vài cái, một bức ảnh nhảy ra, nhìn chăm chút rồi lại liếc cô một cái.
Ánh mắt của Lâm Mị đảo tới: “Anh đang xem cái gì……”
“Không……”
Lâm Mị tay mắt lanh lẹ, đoạt lấy —— nếu Lục Thanh Nhai thật sự không muốn để cho cô xem, vậy cô chắc chắn sẽ không có cơ hội thành công đoạt được.
Là một tấm ảnh chụp chung, ảnh chụp từ chín năm trước, khi đó vẫn còn là thế giới của mấy chiếc điện thoại cùi bắp, độ phân giải của ảnh chụp ra rất thấp.
Tấm ảnh này cô rất quen thuộc.
Bởi vì cô cũng còn giữ.
Không dám đặt ở trong điện thoại, chỉ lưu trữ trong kho QQ, chỉ một cái album duy nhất, còn cài mật khẩu bảo mật.
Tấm ảnh này là do Đơn Đông Đình chụp cho bọn họ, chụp vào lúc nghỉ lễ quốc khánh dài hạn bọn họ cùng nhau đi chơi.
Đơn Đông Đình nói câu nói rất ngốc nghếch “đến đây cười một cái”, cánh tay anh ôm lấy bả vai cô, rất phối hợp nở nụ cười hướng về phía màn ảnh.
Lâm Mị vẫn luôn cảm thấy bức ảnh này không thể nào chụp được một phần mười vẻ đẹp của Lục Thanh Nhai, nhưng chỉ có một tấm này thôi, cho dù có không hoàn hảo đi chăng thì cô cũng phải cất giữ.
Đến sau này lại trở thành bằng chứng duy nhất.
Trong ảnh, bản thân cô so với Lục Thanh Nhai còn khó coi hơn, dáng vẻ quê mùa.
Thật ra trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc cuồn cuộn, giống như là khi cô quay đầu nhìn lại con đường mà bọn họ đã đi, lại phát hiện tuy rằng bọn họ không trên cùng một con đường, nhưng lại cùng đi về một hướng.
Không phải cô độc.
Ngoài miệng vẫn nói: “…… Ảnh chụp ngáo như vậy mà anh còn giữ hả.”
Lục Thanh Nhai nhìn cô, cười nói: “Ngáo thì ngáo, dù sao thì cũng là vợ nhỏ nhà mình.”
Lâm Mị đi về phía gối đầu tìm điện thoại của bản thân, mở khóa rồi đưa cho Lục Thanh Nhai: “…… Album có ảnh chụp của em, đẹp lắm, anh tùy tiện chọn một tấm, sau này lúc anh giới thiệu cô vợ nhỏ của mình, đừng lấy tấm ảnh cũ này cho người khác nhìn……” Cô nhớ đến một câu nói đang rất thịnh hành trên mạng gần đây mà Ngôn Cẩn hay nói: “…… Em không cần mặt mũi nữa hay sao?”
Lục Thanh Nhai cười.
Thật ra anh chưa từng cho bất cứ một ai xem tấm ảnh cũ này cả, chỉ vào lúc trước khi bắt đầu nhiệm vụ và sau khi kết thúc nhiệm vụ mới lấy ra liếc mắt vài cái thôi.
Nhận lấy điện thoại, mở album ra, mới hiểu được dụng tâm chân thành của Lâm Mị.
Chính là để anh xem ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Ngôn Cẩn.
Anh yên tĩnh mà lướt lướt màn hình, ngón tay lướt qua phía trước từng tấm từng tấm lướt ảnh chụp.
Xuân hạ thu đông, thời gian hồi tưởng.
Đó là quãng thời gian có chút ngắn ngủi lại có chút dài dòng mà anh chưa từng tham dự, cô lại nhẹ nhàng trải qua.
Lục Thanh Nhai ném điện thoại qua một bên, duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo vào trong l0ng nguc của bản thân nhấn một cái.
Trong tay của Lâm Mị còn đang cầm đồ vật, chỉ đành phải giơ cánh tay lên.
Lục Thanh Nhai đoạt lấy, gác qua một bên, nắm chặt cánh tay của cô, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Nụ hôn tràn ngập sự hối tiếc và chân thành.
*******
Ngày hôm sau, Lục Thanh Nhai đưa hai người vào trong một thôn dân tộc, sau đó nhanh chóng quay lại thành phố trước giờ cơm chiều.
Lâm Mị nói với anh những sắp xếp sau đó: “Em muốn đưa Mắt Kính đến những thành phố xung quanh khu vực này chơi một vòng, thứ sáu lại trở về đây trải qua ngày cuối tuần, sau đó chúng em sẽ trở về.”
Lâm Mị nhìn về phía Ngôn Cẩn: “Có thể chứ?”
Ngôn Cẩn: “Có thể có thể, con vẫn còn chưa ăn cơm cùng với chú Quan đâu đấy!”
Lục Thanh Nhai: “……”
Lâm Mị hỏi Lục Thanh Nhai: “Còn anh thấy thế nào?”
“Thứ năm quay lại đây đi, tham mưu trưởng đến đây thị sát, bọn anh mượn một sân trường đại học, cùng ngày có biểu diễn bắn xa, quần chúng có thể tham quan chiến đấu.”
Ngôn Cẩn hưng phấn nói: “Con muốn xem —— chú Quan sẽ tham gia chứ ạ?”
Lục Thanh Nhai: “…… Sẽ.”
Anh quay đầu liếc mắt nhìn Ngôn Cẩn một cái: “Chú và đội trưởng Quan của cháu, cháu hy vọng ai thắng?”
“Đội trưởng Quan không phải là tay súng bắn tỉa sao? Hẳn là chú ấy thắng nhỉ…”
“……”
Lục Thanh Nhai một câu cũng không muốn nói nữa.
Bữa cơm được giải quyết ở gần đó, Lục Thanh Nhai đưa hai người về đến hoa viên Hồ Đồng. Đêm nay anh phải quay về doanh trại, không thể ở bên ngoài, ngày hôm sau có huấn luyện thường xuyên theo quy định, nên anh đã sắp xếp để Lưu Đống đến lúc đó sẽ đưa bọn họ ra nhà ga trước rồi.
Sau khi sắp xếp xong, vừa nhìn thời gian, đã đến giờ nên về đơn vị.
Lâm Mị cầm chìa khóa lên, nói với Lâm Ngôn Cẩn: “Mắt Kính, mẹ xuống lầu tiễn chú ấy một chút, con đợi trong nhà nhé.”
Bầu trời cũng đang tối dần, sắc trời chập choạng, đèn đường sáng lên, có chút cảm giác giống như là mới tảng sáng.
Xe dừng ở dưới bóng tàng cây dưới cửa tiểu khu.
Vừa đóng cửa lại, Lục Thanh Nhai đã vươn người qua đó, cười khẽ hỏi: “Luyến tiếc anh?”
Cô “Ừ” một tiếng.
Hai cánh tay cô ôm thật chặt eo anh, dựa gần vào thân thể ấm áp dễ chịu của anh: “Chờ tuần sau trở lại đây, em sẽ tìm thời điểm thích hợp, nói mọi chuyện cho Mắt Kính.”
Lục Thanh Nhai trầm mặc một chốc, đồng ý.
Thế nhưng lại vẫn không thể nào cảm thấy lạc quan được, nếu như hoán đổi vị trí mà nói, anh cảm thấy nếu bản thân là Mắt Kính, có một người ba như vậy, vậy hơn phân nửa là sẽ muốn đi lên đánh cho người đó răng rơi đầy đất mới thôi.
Nhưng mà cho dù tình hình là như thế nào đi chăng nữa, điều nên nói thì vẫn phải nói.
Nghĩ nghĩ, anh nói: “Để cho thằng bé quyết định đi, chúng ta phối hợp với thằng bé là được.”
“Vậy không được, nếu như thằng bé muốn hai chúng ta chia tay, em chắc chắn không thể phối hợp với thằng bé đâu.”
Lục Thanh Nhai cười, cúi đầu lại chạm lên đôi môi của cô một cái, nhìn thời gian, thấy đã đến lúc cần phải đi rồi thì hỏi: “Hôn thêm một chút?”
Cũng không phải là thực sự muốn đặt câu hỏi, vừa dứt lời đã siết lấy vòng eo của cô, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, vói vào dây dưa, rất nhanh đã khiến cho người nọ thở không ra hơi.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, ngón tay nhéo lên gương mặt của cô một cái: “Anh đi rồi, buổi tối hai người ngủ phải đóng cửa thật cẩn thận đấy.”
Lâm Mị ừ một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn anh đã có phản ứng, quần cũng bị đội lên, còn rất rõ ràng. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bên tai lại nóng lên.
Lục Thanh Nhai cũng cúi đầu nhìn xuống, cởi áo thun ra, ít nhiều gì cũng che lại một chút, dán lại bên lỗ tai của cô cười nhẹ, nụ cười có chút ngả ngớn: “…… Tính sổ với em sau.”
Trên lầu, Ngôn Cẩn mở TV lên, đang xem một chương trình về quân sự.
Lâm Mị đặt chìa khóa xuống rồi đổi giày, thằng bé hỏi: “Đội trưởng Lục đi rồi ạ?”
“Ừ.”
Lâm Mị đến bên cạnh thằng bé ngồi xuống, ở bên cạnh nó cùng xem TV một lát, quay đầu liếc nhìn thằng bé một cái, há mồm, cuối cùng lại nhìn về phía TV.
Cô trầm mặc hồi lâu, đứng lên: “Con muốn ăn trái cây hay không, mẹ rửa một chút……”
“Mẹ, có phải mẹ muốn hỏi con cảm thấy đội trưởng Lục như thế nào hay không?”
Bước chân Lâm Mị dừng lại một chút.
Lâm Ngôn Cẩn nhìn chằm chằm màn hình TV: “…… Mẹ thích chú ấy không?”
Lâm Mị lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị một đứa trẻ còn chưa lên mười thẩm vấn, có chút không thể thích ứng: “…… Xem như là vậy đi.”
“Con nhìn thấy hai người hôn nhau.”
Lâm Mị: “……”
“…… Con người của đội trưởng Lục khá tốt, buổi tối hình như còn qua lều dém chăn cho con.”
“……”
Cho nên buổi sáng ngày hôm nay, cô còn cố ý quay về lều trại của Ngôn Cẩn thật sớm, nhưng vốn dĩ là vô dụng, trẻ con cũng có giác quan riêng của nó.
Lâm Mị quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lâm Ngôn Cẩn quay đầu lại, nhìn cô mà cười, chính là nụ cười khi đã thực hiện được quỷ kế: “…… Nếu như là chú ấy đến làm ba dượng của con, vậy thì con đồng ý.”
Ba dượng.
Lâm Mị thở dài một hơi ở trong lòng.
“Mắt Kính này.” Lâm Mị không thể không dặn dò thêm hai câu: “…… Chuyện này, con phải giữ bí mật cho mami trước, đừng nói cho ông ngoại bà ngoại nhé, được không?”
“Vì sao ạ?”
Lâm Mị ậm ừ một chút: “…… Hai người bọn họ không thích người tham gia quân ngũ.”
Ngôn Cẩn trầm mặc một chút: “…… Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, có phải ba ruột của con cũng là người tham gia quân ngũ, sau đó vì chấp hành nhiệm vụ mà hy sinh?”
Lâm Mị vội nói: “Không phải —— con đừng suy nghĩ vớ vẩn, trở về nhà đợi mẹ suy nghĩ kỹ rồi, lúc ấy sẽ kể cho con.”
Trong lòng thầm than một tiếng, ông giời con ơi, con đừng có nguyền rủa người như thế, đó là ba ruột của con đấy.
- -----oOo------