• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mẫu Đơn Sắc



Buổi sáng, Lâm Mị và Lục Thanh Nhai hội hợp, cùng nhau đi đến khu phố cũ thăm Lục Lương Trù.



Ở chỗ sâu bên trong hẻm nhỏ, con đường đã bị dẫm đến mức gồ ghề lồi lõm, ven đường đều là mấy cửa hàng tạp hóa, lương thực và dầu nhớt, có người đang cưỡi xe đạp, cao giọng kêu lên “Xin tránh đường xin tránh đường”, từ nơi xa xôi truyền tới.



Lục Thanh Nhai bắt lấy cánh tay của Lâm Mị, đẩy cô ra phía sau lưng bảo vệ, đi sang bên phía ven đường, chờ cho chiếc xe đạp vượt gió vượt luôn cả ổ gà lao nhanh qua.



Hôm nay cô ra cửa mặc một cái quần jean màu xanh lam nhạt, sợ làm dơ, trên đường đi đều giữ gìn cẩn thận.



Đi dọc theo con phố, cuối cùng dừng bước chân lại ở trước một cánh cổng sắt rất to, Lục Thanh Nhai gõ cửa, đã nghe thấy tiếng mèo kêu truyền đến từ bên trong.



Một lát sau, cửa mở.



Trên khuôn mặt của Lục Lương Trù vốn dĩ còn mang theo nét tươi cười, nhưng khi vừa nhìn thấy người tới, ý cười đã ngưng hẳn.



Trong l0ng nguc của ông ấy còn đang ôm mèo, buông lỏng tay xoay người, con mèo kia “meo” một cái rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, chạy về phía những cây hoa cao ngang đầu gối trong sân, lá khô bị chấn động đến sột soạt, thong thả rơi xuống.



Lâm Mị do dự liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái, tay vẫn bị anh cầm lấy, dẫn vào bên trong.



Lục Lương Trù ngồi ở trên chiếc ghế ở cửa, đốt điếu thuốc ngậm ở trong miệng, ngửa đầu nhìn Lục Thanh Nhai: “Còn biết phải về cơ à?”



Lâm Mị đánh giá ông ấy.



Đối lập với cái người khí phách dương cương làm chủ doanh nghiệp tư nhân trước kia, Lục Lương Trù của hiện tại thật sự đã già rồi, hai bên đầu hoa râm thì không nói, toàn thân còn phát ra một loại hơi thở tiều tụy suy sụp.



Nỗi đau của việc phá sản và mất vợ, có thể dễ dàng mà khiến cho một người phải suy sụp.



Lục Thanh Nhai không nói lời nào, cầm lấy cái chổi đang dựng ở bên cạnh cửa, giúp ông ấy quét tước sân.



Lục Lương Trù trầm mặc hút thuốc, nâng mắt đánh giá Lâm Mị, ông ấy cảm thấy Lâm Mị có chút quen mắt, nhưng lại không thể gọi ra được tên: “Cháu là……”



“Là vị hôn thê của Lục Thanh Nhai.” Lâm Mị đến gần một bước: “Chú đã từng gặp cháu rồi, chín năm trước, chú thuê cháu làm gia sư tại gia cho Lục Thanh Nhai ……”



“À.” Lục Lương Trù nhớ ra, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn chút: “…… Hai đứa không phải đã chia tay rồi sao?”



Lâm Mị không nói tiếp chuyện này, đến trước mặt ông ấy ngồi xổm xuống, hỏi: “Gần đây chú vẫn ổn chứ? Có thiếu thốn gì không ạ?”



“Không thiếu.” Lục Lương Trù đứng lên: “Vào đi, uống ly trà.”



Lâm Mị liếc mắt vào trong sân một cái.



Lục Lương Trù thoáng chốc lại banh mặt ra: “Cứ để cho nó một mình ở đấy mà quét.”



Ở trong căn nhà cũ đã có niên đại rất lâu, có chút rách nát, nhưng thắng ở chỗ Nam Bắc đều có cửa sổ, cách bố cục thông thấu, lấy ánh sáng tốt.



Lâm Mị ngồi xuống ở phòng khách, đánh giá khắp nơi.



Trên cửa sổ có một con mèo đang ngủ, màu vàng, toàn thân cuộn tròn nằm ở đằng kia.



Lục Lương Trù bưng một ly nước ấm, đặt ở trên bàn trà, đến ngồi xuống đối diện với Lâm Mị.



Bên ngoài truyền đến thanh âm sàn sạt.



Một con mèo nhảy lên đầu gối, Lục Lương Trù xoa xoa lông trên đỉnh đầu nó hai cái, hỏi Lâm Mị: “Mấy năm nay nó thế nào?”



Lâm Mị nhớ tới lần trước ở bệnh viện, Lục Thanh Nhai nói anh đã hơn bốn năm không trở lại đây rồi, có lẽ Lục Lương Trù hoàn toàn không biết gì cả với tình huống hiện tại của anh, bèn nói: “Bây giờ anh ấy là trung đội trưởng, thượng úy vũ cảnh, lập rất nhiều công……”



Lục Lương Trù hừ lạnh một tiếng: “Lập công thì có tác dụng cái rắm gì, tôi thấy sớm hay muộn gì thì nó cũng chết ở bên ngoài.”



Trong lòng Lâm Mị có chút khó chịu: “…… Anh ấy vẫn luôn nhớ thương chú.”



“Bốn, năm năm không về nhà, tôi thấy nó căn bản là không nhớ rõ mình còn có một người ba như tôi đâu.”



“Anh ấy nói…… Ăn tết muốn trở về, sợ chú thấy anh ấy thì lại tức giận, cả năm cũng không vui vẻ được.”



Lục Lương Trù trở nên trầm mặc.



Dù sao thì cũng là chuyện giữa hai ba con bọn họ, Lâm Mị cũng không muốn nói đến quá nhiều, bèn tiếp tục hỏi: “Chú có thiếu cái gì không ạ? Vừa lúc cháu và Lục Thanh Nhai có rảnh, đợi chút chúng cháu đến siêu thị, giúp chú bổ sung một chút.”



“Không cần phải như thế, thôi không thiếu cái gì.” Lục Lương Trù lại đứng lên, đi vào bên trong phòng.



Lâm Mị ngồi một mình có chút xấu hổ, ra cửa đi vào trong sân tìm Lục Thanh Nhai.



Anh đã quét mấy chiếc lá khô rơi xuống trong sân thành một đống, Lâm Mị cầm cái ki hốt rác ở bên cạnh hỗ trợ.



Lục Thanh Nhai nói: “Đừng làm dơ quần áo, đứng đấy, để anh làm.”



Lâm Mị nhường đường đứng sang bên cạnh, rũ mắt nhìn động tác của anh.



Cô nhẹ giọng nói: “Chú ấy vẫn quan tâm đến anh.”



Lục Thanh Nhai trầm mặc.



Anh thực sự rất rõ ràng tâm trạng của Lục Lương Trù, nhưng cũng bởi vì rất rõ ràng như thế, cho nên không dám đi đến trước mặt ông ấy. Chỉ đành nhờ vả Khâu Bác vẫn còn đang ở thành phố Giang Phổ, thỉnh thoảng tới đây nhìn một lát, ông ấy không có việc gì là được.



Ba con hai người đều không giỏi biểu đạt nội tâm, rất nhiều cảm xúc chỉ có thể chờ thời gian trôi qua, tự nhiên mà hóa giải.



Chờ quét đến khi quét sân xong, Lục Thanh Nhai lại cầm lấy bình nước, tưới cho mấy khóm hoa cỏ trong sân. Mèo cũng chạy tán loạn, trắng đen, vàng hoa, đều là mèo đất.



Lâm Mị nghe Lục Thanh Nhai nói, đây đều là những con mèo đi lạc mà Lục Lương Trù nhặt về nuôi.



Mặt trời càng lên cao, Lâm Mị ngồi xuống ở bậc thang, có một con mèo vằn như hổ lại gần cô, nó dựa vào chân cô, nằm xuống phơi nắng ở trên bậc thang



Lâm Mị xoay người lại sờ, nghe thấy nó không kiên nhẫn mà kêu hai tiếng, cười nói với Lục Thanh Nhai: “Thật ra ba của anh rất biết hưởng thụ.”



Lục Thanh Nhai hừ nhẹ một tiếng.



Trong sân tràn ngập hoa mộc, u tĩnh lành lạnh.



Mặt trời chiếu xuống dưới, không cảm thấy nóng rực, chỉ là ấm áp.



Lâm Mị phơi đến mức sắp mơ màng ngủ mất, mãi đến khi ánh sáng trước mặt bị che lấp hoàn toàn. Lục Thanh Nhai cúi người sờ sờ cái trán của cô: “Ngủ rồi?”



“Sắp.”



Lục Thanh Nhai dựa gần cô rồi ngồi xuống, nhìn có hai con mèo đang đánh nhau ở dưới gốc cây chuối tây.



“Có phải là cảm thấy rất nhàm chán hay không? Nếu chán thì nói, chúng ta cũng đi thôi”



Lâm Mị lắc đầu.



Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lâm Mị quay đầu lại, lại thấy Lục Lương Trù đã thay đổi thân quần áo, đổi bộ quần áo vốn dĩ lỏng lẻo trên người, đổi thành áo khoác POLO.



Lâm Mị: “Chú muốn ra ngoài sao?”



Ánh mắt của Lục Lương Trù lướt về phía thân mình của Lục Thanh Nhai đang đưa lưng về phía ông: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn.”



Lâm Mị sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy: “Chú ngồi đi, bọn cháu đi mua giúp chú.”



“Hai người đi mua thì có ích lợi gì, cơm trưa biết nấu chắc?”



Đây là…… Uyển chuyển giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa?



Lâm Mị dứt khoát mà thay anh đưa ra quyết định: “Bọn cháu đi mua, chú nấu…… Bọn cháu lái xe tới đây, rất tiện.”



Nói dứt lời thì kéo Lục Thanh Nhai đang ngồi ở dưới đất lên.



Không khí trong buổi cơm trưa không phải là rất tốt, nhưng may mắn là ba con hai người không ầm ĩ lên, đa số thời điểm cũng chỉ trầm mặc, chỉ có Lâm Mị là năng nổ, tận chức tận trách mà đảm đương vai trò chất kết dính cho hai người.



Ăn cơm xong, Lục Thanh Nhai tự giác mà đi rửa chén.



Lục Lương Trù ở trong phòng khách di chuyển tìm lá trà, hỏi Lâm Mị: “Hai đứa định bao giờ thì kết hôn?”



“Vẫn chưa có tính toán…”



“Với tình hình hiện tại của nó, tình hình hiện tại của nhà chúng tôi, e là đã trèo cao.” Ông ấy tìm ra một hộp Bích Loa Xuân, lấy một chút lá trà ra thả vào trong ly, lại đổ nước sôi vào.



“…… Chú phản đối sao?”



Lục Lương Trù đưa trà qua cho cô: “Tôi phản đối cái gì, chỉ sợ cháu đi theo đứa con bất hiếu này của tôi sẽ chịu thiệt thòi thôi.”



Nước trà nóng bỏng, hơi nóng bốc lên trên mặt, ấm áp dễ chịu.



Lâm Mị nhẹ giọng hỏi: “Chú bình thường vẫn luôn ở tại nơi này sao?…… Lần tới, cháu một mình đến đây thăm chú.”



Vẻ mặt của Lục Lương Trù trở nên hòa hoãn, tuy rằng không cười, nhưng cũng có thể nhìn ra được là đã có sự khác biệt lớn so với lúc mới gặp ở ngoài cửa: “Chú không có việc gì để làm, thường thường đều ở đây thôi, nếu như không có ở nhà, có lẽ chỉ chơi cờ ở nhà đối diện thôi.”



Lâm Mị gật đầu.



Lục Lương Trù nhìn về phía phương hướng trong phòng bếp: “Ăn tết, bảo Lục Thanh Nhai trở về đi. Những ngày như thế còn không trở về, còn ra cái thể thống gì nữa.”



Lâm Mị cười nói: “Được.”



Thời điểm rời đi, Lục Lương Trù tiễn hai người đưa đến cửa, xụ mặt dặn dò Lục Thanh Nhai: “Làm chuyện gì cũng phải làm cho đàng hoàng, người cũng đã hai bảy hai tám rồi, đừng làm chuyện không đứng đắn.”



Lục Thanh Nhai đáp lời.



“Khi nào đi?”



“Ngày kia.”



“Trước khi đi thì tới đây một chuyến, mang chút đồ qua cho chiến hữu của con.”



Lục Thanh Nhai: “Được.”



Dọc theo ánh nắng chiếu theo hướng tây chênh chếch ngõ nhỏ, hai người trở về.



Lâm Mị cười nói: “……Gen của nhà họ Lục các anh.”



Lục Thanh Nhai: “Hửm?”



Lâm Mị nhanh chóng nói: “Không có gì…… Em nói gen của nhà họ Lục các anh tốt thật, đẹp trai cũng được di truyền thật tốt.”



Lục Thanh Nhai bật cười, kéo tay cô, nhắc nhở cô tránh khỏi vũng nước trên mặt được.



Lên trên xe, Lâm Mị hỏi anh: “Buổi chiều anh có sắp xếp gì không?”



“5 giờ phải đi gặp một người.”



“Bạn bè?”



Lục Thanh Nhai “Ừ” một tiếng, Lâm Mị cũng không hỏi nhiều.



Buổi chiếu Lâm Mị có việc phải đi đến phòng làm việc, Lục Thanh Nhai quay về khách sạn nghỉ ngơi, thuận tiện gọi điện thoại cho đám Th4m duệ và Lý Hạo, dò hỏi một chút chuyện trong đội.



Buổi chiều bốn giờ rưỡi, ra khỏi cửa, anh đến trường tiểu học quốc tế của thành phố Giang Phổ như lời hẹn.



Tới sớm mười phút, Lục Thanh Nhai ở cửa đợi trong chốc lát, nghe thấy chuông báo hiệu tan học, hai phút sau, toàn bộ vườn trường giống như là trong nháy mắt trở nên sôi trào.



Không trong chốc lát, những học sinh nhỏ như ong vỡ tổ mà tràn ra khỏi trường học, Lục Thanh Nhai đứng sang bên cạnh nhường đường, để cho những phụ huynh đến đón nhanh chóng hội họp với bé cưng nhà mình.



Sau mười phút trôi qua, những đứa trẻ vội vàng ra cửa nhanh chóng về nhà cũng dần ít đi.



Trong phòng học Lâm Ngôn Cẩn cặp sách trên lưng đã sớm dọn dẹp xong rồi, đi cùng bảy tám đứa trẻ đồng bọn của nó ra ngoài.



Một nhóc mập mạp níu lấy bả vai của Lâm Ngôn Cẩn: “Nhóc Mắt Kính, không phải cậu nói hôm nay ba cậu sẽ đến đón mày hay sao? Ba cậu đâu rồi?”



Lâm Ngôn Cẩn chỉ về phía cổng lớn giương cằm lên: “Thấy không? Chính là người cao nhất kia.”



Có học sinh nữ kinh ngạc hô lên: “…… Chú ấy thật đẹp trai!”



Nhóc mập mạp hừ một tiếng: “Tôi không tin! Cậu đã có ba tại sao không nói sớm?”



“Ba của tôi là quân nhân, nhiều năm nay vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ bí mật, liên quan đến chuyện cơ mật của quốc gia, có thể nói cho các cậu hay sao?”



Mọi người trong lúc nhất thời rất là kính nể.



Nhóc mập mạp: “Chú ấy là quân nhân, vậy tại sao chú ấy là không mặc chế phục chứ!”



Lâm Ngôn Cẩn rất là khinh thường: “Đến đón tôi về nhà tất nhiên phải mặc đồng phục bình thường, bằng không sẽ dọa đến các cậu đấy.”



Những lời giải thích này của Ngôn Cẩn cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, mọi người vốn dĩ không thể nào cãi lại.



Mọi người đã kéo tới cửa rồi, chỉ thấy người đàn ông có vóc dáng cao nhất kia chợt đứng thẳng người lên, cười nói: “Nhóc Mắt Kính, tan học rồi?”



Mọi người đối với cái vị gọi là “chú Lâm” chưa bao giờ lộ mặt này cực kỳ tò mò, sôi nổi quan sát chăm chú.



Lục Thanh Nhai không biết Lâm Ngôn Cẩn đã nói gì, bị mười mấy ánh mắt tràn ngập sự hiếu học, đam mê tìm tòi nọ nhìn chằm chằm, cảm giác hết sức quái dị.



Lại thấy Lâm Ngôn Cẩn đi tới phía trước một bước, thấp giọng hỏi anh: “Chú có mang chứng nhận quân nhân, có mang theo không?”



Lục Thanh Nhai không rõ nguyên do, nhưng vẫn từ trong túi quần lấy ra đưa cho thằng bé.



Lâm Ngôn Cẩn tiếp nhận mở ra nhìn nhìn, ảnh chụp nền hồng, Lục Thanh Nhai mặc một bộ chế phục của vũ cảnh với ba sao trên vai, mặt mày như họa, chính khí lẫm liệt.



Lâm Ngôn Cẩn mím môi, ngón tay “vừa vặn” đè lên cái họ Lục trên giấy chứng nhận kia của Lục Thanh Nhai, chìa ra cho các bạn học của cậu nhóc xem: “Thấy không?”



Chỉ nghe thấy những tiếng “Oa” lên hết lần này đến lần khác, tất cả mọi người vây lại đây, muốn bắt tay với “chú vũ cảnh” một lát.



Lâm Ngôn Cẩn tay mắt lanh lẹ, cản ở phía trước mặt Lục Thanh Nhai:“Chúng tôi còn có việc, đi trước!”



Nói dứt lời, túm chặt lấy Lục Thanh Nhai đang không hiểu gì đi ra ngoài.



Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn thằng bé, rất là nghi hoặc, nhóc con này đang làm gì vậy?



Lâm Ngôn Cẩn đương nhiên là cảm thấy sốt ruột, sợ đợi lâu thêm sẽ càng có thêm nhiều vấn đề, sẽ khiến cho Lục Thanh Nhai biết rằng thằng bé ở sau lưng anh đã nói những gì.



Đã đi ra ngoài được một đoạn xa, Lâm Ngôn Cẩn mới buông anh ra, sửa sang lại cổ áo, giơ chứng nhận quân nhân của anh, giọng điệu hết sức thờ ơ mà nói: “Trả cho chú.”



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK