Sư Yển Tuyết nghiến răng áp chế cơn đau, bàn tay run rẩy duỗi ra đẩy hắn: "Nếu Thần Tộc thất bại... Nó sinh ra chính là tù nhân..."
"Sư Yển Tuyết!" Hai mắt Phong Thính Lan đỏ sậm, trong lòng dằn vặt. Một bên là phụ thân sống chết không rõ của hắn, một bên là đạo lữ lâm bồn sắp sinh của hắn, hắn phải chọn như thế nào?
Một tiếng thở dài vang lên, Sư Yển Tuyết lật tay vòng qua cổ Phong Thính Lan, bất ngờ nâng eo lên đưa môi lên hôn lên khóe môi của hắn. Phong Thính Lan sững sờ, gần trong gang tấc chính là đôi mắt của Sư Yển Tuyết, lông mi dài bị mồ hôi thấm ướt dính thành sợi, che nửa đi con ngươi đen trắng rõ ràng chan chứa tình cảm, sóng sánh như nước thu muốn nói lại thôi của hắn.
"Thính Lan..." Sư Yển Tuyết cố sức thở đều một hơi, miễn cưỡng cong cong đôi mắt nhợt nhạt lên: "Lần này đi cẩn thận."
Phong Thính Lan cúi đầu xuống, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, loáng thoáng run rẩy. Đợi đến khi ngẩng đầu lên, toàn thân hắn đã ngập sát ý, một tay hắn nâng Thiên Quân dậy, cúi người dập đầu: "Quân phụ, A Tuyết... A Tuyết phải giao cho người rồi, ta đi trợ giúp phụ vương." Hắn đứng dậy nhìn Sư Yển Tuyết một cái thật sâu.
"Đi." Sư Yển Tuyết nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.
Phong Thính Lan dằn lòng xuống, rồng ngâm phóng vút lên trời cao, một mảng huyền sắc cứng như sấm sét xông thẳng vào mây.
Nguyên Tân áp chế huyết khí dâng lên trong lồng ngực, nhìn Sư Yển Tuyết nói: "Thính Lan đi rồi, chỉ sợ ngươi càng khó..."
Sư Yển Tuyết lắc lắc đầu, mất sức mà ngã xuống giường, đau đớn giống như làm hắn tê dại. Mất đi sự che chở của long tức, trứng rồng đáng thương trong bụng giống như không tìm thấy đường ra, hoảng hốt lo sợ. Phong Thính Lan có ở cùng hay không đều không thay đổi được gì, là Thiên Đạo muốn đoạt mạng của hắn.
Ánh sáng nhạt trong lòng bàn tay Nguyên Tân thoáng hiện lên, vừa muốn đặt lên trên bụng Sư Yển Tuyết, lại bị một tay Sư Yển Tuyết nhẹ nhàng ấn xuống mép giường.
"Không cần." Hô hấp của Sư Yển Tuyết dần dần yếu đi, thanh âm cũng thấp không thể nghe thấy: "Ta đã nợ ngươi quá nhiều..."
Sắc mặt Nguyên Tân trắng bệch, vết máu trên khóe môi vẫn còn, nghe thấy lời này bỗng dưng ngẩng đầu lên: "Ngươi bằng lòng cứu Thính Lan, lại yêu thương bảo vệ nó như thế, là chúng ta mắc nợ ngươi."
Đầu ngón tay Sư Yển Tuyết lạnh ngắt, chỗ vết nứt trên nguyên thần đã lờ mờ sắp hóa thành bột mịn, hắn từ từ nhắm mắt lại, bên tai quy về yên tĩnh. Trong lòng Nguyên Tân kinh hãi, cắn đứ đầu ngón tay vội vàng vẽ một ấn khóa hồn vào trong lòng bàn tay Sư Yển Tuyết, lớn tiếng gọi tỉnh hắn.
Đau đớn trong bụng lại lũ lượt kéo tới, Sư Yển Tuyết bị ép mở mắt ra, nắm chặt lấy thành trúc trước giường nâng người kêu lên, bây giờ toàn thân ướt đẫm giống như vừa vớt ra từ trong nước, hắn ngửa đầu thở gấp vài hơi, nhưng bất ngờ lại cảm nhận được một đạo long tức mạnh mẽ bá đạo.
Nguyên Tân cũng ngây người, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Huyền Uyên!"
Thiên Đế nửa người ngấm máu mà tới, máu ở chỗ vết thương trên vai hắn chảy ra cuồn cuộn, thấm ướt đẫm huyền y. Đợi đến khi hóa thành hình người, cũng chỉ đứng ở ngoài cửa, nói: "Nguyên Tân, Thính Lan đã thay ta thủ ở trong trận."
"Ngươi thế nào rồi?" Nguyên Tân cảm nhận được huyết khí nồng đậm bên ngoài cửa, tim cũng theo đó mà bị nhấc bổng lên.
Thiên Đế không đáp lời, một lúc lâu sau mới nói: "Ngân Linh Tử, Bình Nghi, Phỉ Liêm đều đã chết ở trong Tru Tiên Trận."
Đầu ngón tay Sư Yển Tuyết đột nhiên xiết chặt lại, trong họng dâng lên tanh ngọt, suýt nữa ói một búng máu ra ngoài. Những người này đều là tiên thiên thần linh duy nhất còn sót lại sau đại kiếp, là xương sống của Thần Tộc.
"Sư Yển Tuyết, lần đánh cờ này không chỉ là hai tộc thần ma, mà là Thiên Đạo muốn giết tất cả tiên thiên thần linh." Huyền Uyên vừa dứt lời, lôi kiếp chấn động đằng chân trời, là cảnh cáo của Thiên Đạo.
Sư Yển Tuyết cắn chặt môi dưới, nuốt xuống vị tanh ngọt trong miệng, trầm mặc nhìn trứng rồng trĩu nặng rất lâu rồi chưa sinh ra này. Đây là Thiên Đạo vô tình lựa chọn, định trước tiên thiên thần linh phải bị vùi lấp biến mất trong lịch sử dài rộng, đại hoang này chung quy cũng sẽ biến đổi, chỉ có bọn họ lui màn mới có thời kì mới mở ra, mà địa vị của bọn họ cuối cùng cũng sẽ bị thay thế.
"Ta có thể chết." Sư Yển Tuyết nâng mắt lên, tầm mắt xuyên qua lầu trúc, rơi xuống phía chân trời vô tận, hướng về phía Thiên Đạo lập lời thề: "Nếu ta chết đi, xin giáng công đức cùng khí vận còn lại cho con ta." Phía chân trời ầm ầm một đạo sấm thần, là Thiên Đạo đã đồng ý.
Huyền Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa màn trời đen kịt đánh thẳng kim quang công đức xuống đằng sau lầu trúc.
Cách một cánh cửa, Sư Yển Tuyết phát ra tiếng hét đau đớn. Hắn là thanh kiếm đệ nhất của trời đất sơ khai, lúc sinh ra gọi trăng sáng lên một ngày, chiếu thấy băng tuyết của đại hoang. Chữ khắc cổ xưa trên thân kiếm, đó từng là lời mở đầu của trời đất. Mà bây giờ Thiên Đạo lại muốn hắn tiêu vong.
Một đường sáng trong suốt chiếu xuống lầu trúc, cửa trúc mở lớn, hai tay Nguyên Tân nâng một quả trứng rồng. Vỏ trứng tỏa ra ánh sáng óng ánh rực rỡ như ánh trăng, công đức của Thiên Đạo đều rơi xuống người nó. Nguyên Tân cẩn thận nâng trứng rồng, cúi người quỳ nửa ở trước giường đặt trứng rồng tới bên tay Sư Yển Tuyết.
Đầu ngón tay trắng bệch dính máu dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể chạm nhè nhẹ vào một điểm đỏ tươi trên vỏ trứng. Tóc đen của Sư Yển Tuyết tản ra khắp giường, mặt trắng hơn cả tuyết, máu thấm đẫm huyền y trên người lại men theo mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn chảy ngoằn nghoèo xuống dưới. Đôi lông mi dài dính mồ hôi che lấp ánh sáng trong đáy mắt, hắn nghiêng đầu lẳng lặng nhìn quả trứng rồng ngoan ngoãn nằm bên tay kia, hồi lâu sau, khóe môi cong lên độ cong rất nhỏ.
Nguyên thần tán loạn khiến cho trước mắt Sư Yển Tuyết mờ hồ một vùng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đi tới, cuối cùng mở miệng nói: "Huyền Uyên, ta có thể chết, nhưng ta không thể thua."
"Đem nấu chảy ta, đánh thành binh khí."
"Giao cho, Phong Thính Lan."