Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Lầu gác ngày trầm, mưa gió dần tới. Lúc Sư Yển Tuyết tới Lan Khê, một trận mưa phùn đang đuổi đến, sắc núi ập xuống mờ mờ ảo ảo trong mưa bụi, một mảng sắc xanh mờ mịt.
Có người đến thăm đạo trường, Tễ Khinh Vân sớm đã đoán trước được, nhưng khoảnh khắc thật sự nhìn thấy Sư Yển Tuyết rồi vẫn có vài phần hồi hộp. Vậy cho nên lời muốn nói đều chắn kín ở bên môi, sau vài lần ngập ngừng, mấp máy khó khăn nói một câu: "Thần Quân đã lâu không gặp."
Đáy mắt của Tễ Khinh Vân chiếu ra thân ảnh của Sư Yển Tuyết, mặc dù Thần Quân đã từng hi sinh, nhưng chân thân vẫn như hồi trước, chỉ là thần hồn yếu ớt hơn trước một chút thôi. Thậm chí so với chân thân nứt vỡ ban đầu, Sư Yển Tuyết bây giờ càng lộ ra sắc sảo hào quang tài năng. Thanh kiếm đẹp nhất đại hoang trong mắt hắn, lại càng hơn hẳn trước kia.
Sau lưng Sư Yển Tuyết rõ ràng còn dắt theo hai con rồng một lớn một nhỏ, nhưng hoàn toàn không thể rơi được vào trong đáy mắt của Tễ Khinh Vân.
Trong mắt kiếm tu chỉ chứa được mỗi kiếm thôi.
"Lần này luận đạo cùng Lan Khê Quân một trận, quả thực có quấy rầy, thứ lỗi." Sư Yển Tuyết đón lấy ánh mắt nóng rực như lửa của Tễ Khinh Vân, đằng sau có Phong Thính Lan ghen tuông ngập trời, hắn chen vào giữa một lòng luận đạo.
Tim Tễ Khinh Vân đập thình thịch, không thể tin nhìn về phía Sư Yển Tuyết, thanh âm khàn khàn nói: "Thần Quân, thật sự bằng lòng luận đạo với ta sao?" Hắn nhất thời có chút lúng túng.
"Đương nhiên, nếu Lan Khê Quân không bằng lòng, ta cũng sẽ không ép buộc."
Không muốn luận đạo đó là không thể nào, đáy mắt Tễ Khinh Vân đã trào ra tràn đầy chiến ý, đầu ngón tay phát run dần dần bình ổn lại, hắn hít sâu một hơi, trong mưa bụi, thân hình hắn thẳng tắp như trúc, lại giống như kiếm sắc sắp ra khỏi vỏ, nghiêm nghị nói: "Lan Khê Tễ Khinh Vân, thỉnh giáo kiếm ý của Thần Quân."
Mắt Sư Yển Tuyết lộ ra khen ngợi, kiếm ý trên người Tễ Khinh Vân như núi xanh trong mưa ở sau lưng, mới nhìn đẹp đẽ mềm mại nhưng lại có một phen đạo ý sừng sững thuần túy. Kiếm ý màu bạc nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngưng tụ ở đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết, dần trở thành trường kiếm.
"Lăng Dương Sư Yển Tuyết, thỉnh giáo kiếm ý của các hạ."
Kiếm phong thổi tản mưa bụi, chiến ý đã nổi lên. Phong Thính Lan nâng tay hạ kết giới, phủ bản thân và A Trì vào bên trong. Cái đuôi của rồng nhỏ vung ra ngoài, A Trì đưa tay ôm lấy ngọn đuôi của mình, nghiêng đầu đặt ở bên miệng gặm.
Phong Thính Lan túm cái đuôi nhỏ bị A Trì gặm đến ướt nhẹp ra, nghiêm túc nói: "Con ngoan, quan sát học hỏi cẩn thận, đều là điểm thi đó. Đợi lát nữa nương của con sợ là sẽ hỏi con đấy."
A Trì sửng sốt, lắc lắc đuôi nhỏ, dè dặt co rúm vào dưới cánh tay Phong Thính Lan.
"Trốn cũng vô dụng, vẫn là lĩnh hội cẩn thận đi." Phong Thính Lan vô tình túm A Trì từ trong lòng ra, ném ra bên kết giới.
Lầu gác mưa bụi che núi xanh, bạch y không có gió mà lay động, mưa bụi nhỏ như mũi kim, lay động theo trường kiếm trong tay Sư Yển Tuyết. Kiếm ý sinh ra từ tâm, đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Dưới muôn vàn mưa bụi, lầu gác trơ trụi, núi xanh tĩnh lặng.
Phong Thính Lan hiếm khi thấy kiếm ý của Sư Yển Tuyết ôn hòa như vậy, ném đi khí thế sát phạt, trắng trong như mây ập xuống trăng sáng, hoa hạnh đồi tuyết. Lại nhìn sang Tễ Khinh Vân, đôi mắt giống như lưu ly nâu bóng ngược muôn vàn mưa bụi, trường kiếm vung như trăng tròn, trong kiếm ý là tầng suối rõ ràng, mưa chiều rả rích.
Bọn họ lần này không hợp cảnh giới, chỉ luận kiếm ý. Tễ Khinh Vân một lòng tu kiếm đạo, kiếm ý thuần túy, ngay cả Sư Yển Tuyết cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Mưa bụi vốn rất nhỏ vào lúc Sư Yển Tuyết chém ra kiếm thứ hai, kiếm ý tức khắc thay đổi, gió lớn mưa rào, ào ào sương lạnh, núi sông màu thiên thanh bị mây đen nặng nề ép xuống. Đợi đến kiếm thứ ba, cuồng phong bão táp nổi lên, sông lớn cuộn ngược, sao chuyển nhật nguyệt, trời đất hơi chấn động.
Chốc lát sau, mưa ngừng mây tản, núi sông yên tĩnh, mây đen nhạt đi, lộ ra bạch y không dính giọt nước.
Trường kiếm tản đi trên đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết, thần văn trắng bạc trên mi tâm của Sư Yển Tuyết lóe lên ánh sáng. Tễ Khinh Vân phía đối diện mắt nhìn trường kiếm trong tay mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức thư thái, lộ ra xúc động nói: "Tạ Thần Quân chỉ giáo."
Sư Yển Tuyết hơi gật đầu: "Kiếm ý của Lan Khê Quân trong suốt, ta cũng không lỗ chuyến này."
Trong mắt Tễ Khinh Vân chỉ còn lại một mình Sư Yển Tuyết, một khắc cũng không nỡ dịch chuyển, ánh mắt sáng rực nói: "Được Thần Quân chỉ điểm, ta tạm thời đi bế quan một khoảng thời gian. Không biết về sau còn có cơ hội luận bàn cùng Thần Quân nữa không."
"Đó là đương nhiên." Sư Yển Tuyết mỉm cười đồng ý, ở lại nói thêm vài câu với hắn, trên vai trầm xuống, có thêm một chiếc huyền y.
"Cẩn thận mưa lạnh." Phong Thính Lan chua nồng nặc bọc Sư Yển Tuyết vào trong huyền y dính đầy long tức, không dấu vết mà che đi tầm mắt nóng rực của Tễ Khinh Vân.
Sư Yển Tuyết làm sao không biết tính khí nhỏ này của Phong Thính Lan chứ, từ biệt đơn giản cùng Tễ Khinh Vân, cầm tay Phong Thính Lan rời đi.
"Thần Quân chậm đã." Tễ Khinh Vân thấp giọng gọi lại, lòng bàn tay bày ra vô số kiếm ý đi về phía của Sư Yển Tuyết. Mi tâm của Phong Thính Lan nhíu chặt, theo ý thức bảo vệ Sư Yển Tuyết vào trong lòng. Kiếm ý đó lại nhập hết toàn bộ vào trong mi tâm của Sư Yển Tuyết.
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Sư Yển Tuyết xoa xoa thần văn trên mi tâm, có chút kinh ngạc.
Tễ Khinh Vân nói: "Năm xưa thu thập kiếm ý của Thần Quân để nghiền ngẫm, bây giờ tính trả lại, hi vọng có thể giúp Thần Quân lấy lại cảnh giới."
"Đa tạ." Sư Yển Tuyết đem kiếm ý trước kia của mình thu vào thức hải, ôm A Trì cùng Phong Thính Lan rời khỏi Lan Khê. Đợi đi xa rồi, Sư Yển Tuyết mới cảm khái nói: "Tễ Khinh Vân quân tử như ngọc, có thể thấy ánh mắt của ngươi không tồi."
Sắc mặt của Phong Thính Lan khẽ biến, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Còn nhắc đến cái này làm gì..."
Sư Yển Tuyết mỉm cười sờ sờ trán A Trì trong lòng: "Để ta xem xem con đã học được cái gì rồi."
A Trì ríu rít một tiếng chui vào trong lòng Sư Yển Tuyết, không chịu ra ngoài. Sư Yển Tuyết xách sau cổ của bé lên, nhấc của con rồng nhỏ ra, dịu dàng nói: "Làm nũng cũng vô dụng."
Phong Thính Lan không đành lòng, vừa muốn cầu tình cho A Trì, lại bị Sư Yển Tuyết cầm lấy tay đặt lên bụng hơi nhô lên của hắn, trong linh tức lộn xộn dưới lòng bàn tay mơ hồ lộ ra một loại quy tắc trật tự quen thuộc.
Sư Yển Tuyết mím môi nhợt nhạt, không nhịn được bật cười nói: "Ngươi xem, nhỏ này sắp đột phá một cảnh giới nhỏ của bản thân rồi."
Phong Thính Lan kinh ngạc vô cùng, một lúc sau mới vỗ vỗ cái đầu nhỏ của A Trì nói: "A Trì về sau muốn được đệ đệ muội muội bảo vệ sao?"
A Trì nước mắt xoay vòng, lẩm bẩm nói: "Không muốn..."
"Vậy thì nghe cha, tu luyện cho tốt đi."
Danh Sách Chương: