Lão Lý nói xong, Chu Dịch theo bản năng nhìn về phía Khương Nghênh.
Khương Nghênh trên môi nở nụ cười, dường như không để tâm lời nói của Lão Lý một chút nào.
Chu Dịch cắn chặt đầu mẩu thuốc, "Lão già"
Chu Dịch ra khỏi khách sạn, sai người lái xe đưa Lão Lý đi thăm bạn cũ, sau đó quay đầu nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt tự nhiên nói: "Về chỗ của em hay tới chỗ của tôi?"
Khương Nghênh sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu được ý của Chu Dịch là gì: "Sáng mai tôi có cuộc họp sớm."
Chu Dịch khoác áo vest lên tay, cười như không cười mà nói: "Vậy thì đến chỗ của em đi! Tiết kiệm cho em chút thời gian."
Chiều cao của Khương Nghênh khi đứng so cùng phụ nữ thì không phải thấp, nhưng đứng trước mặt Chu Dịch, cô vẫn thấp hơn anh hẳn một cái đầu.
Hai người lúc này nhìn nhau, môi mòng Khương Nghênh kích động: "Hôm nay tôi không có hứng thú."
Chu Dịch đi tới, cúi đầu ghé sát vào tai cô, "Vậy em đừng cử động, để tôi làm."
Khương Nghênh, "..."
Bị kiểu người như Chu Dịch nhắm đến cũng giống như con mồi bị thợ săn nhắm tới.
Thẳng cho đến khi ngồi lên xe Chu Dịch, Khương Nghênh mới hối hận vì sự bốc đồng của mình đêm đó.
Rõ ràng là đã tỉnh, tại sao lại...
Dẫn đến hậu quả là hiện tại cô có muốn từ chối, thấy thế nào cũng đều quá mức già mồm.
Nói thế nào nhỉ, giống như bạn làm cũng đã làm rồi nhưng vẫn muốn lập một đền thờ trinh tiết.
Cả hai người ngồi trong xe đều im lặng, Trần trợ lý ngồi phía trước thỉnh thoảng lại từ chiếc gương trước mặt nhìn về hai người phía sau, trong đầu tràn ngập những dấu hỏi chấm lớn.
Hai người họ là bắt đầu từ khi nào?
Rõ ràng anh ta ngày nào cũng đi theo ông chủ, vậy mà trước đó một chút manh mối cũng không phát hiện ra?
Trần trợ lý vừa lái xe, vừa suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, cố gắng phân tích xem có dấu hiệu gì không.
Nhưng hồi tưởng lại trong đầu cả nửa ngày thì cũng toàn là cảnh hai người đối chọi gay gắt, nửa phần phân cảnh mập mờ cũng không có.
Xe tới khu nhà của Khương Nghênh, hai người một trước một sau lần lượt xuống xe.
Trần trợ lý cũng nhanh chân xuống xe hỏi Chu Dịch: "Chu Tổng, sáng mai mấy giờ tới đón cậu?"
Chu Dịch ghét bỏ nhìn Trần trợ lý, "Mười một giờ."
Trần trợ lý, "Buổi sáng ngày mai có buổi họp thường kỳ?"
Chu Dịch: "Hoãn đến mười một giờ, à đúng rồi, anh nhớ đi đem xe của phu nhân đỗ ở khách sạn về đây."
Trần trợ lý: "Hả? Vâng."
Cái xứng hô phu nhân này, từ trước đến nay đều là Trần trợ lý dùng để gọi Khương Nghênh.
Chu Dịch không phản bác nhưng cũng chưa từng thừa nhận, đây là lần đầu tiên Chu Dịch thẳng thắn thừa nhận Khương Nghênh là vợ mình.
Không chỉ có Trần trợ lý không thích ứng được với việc thay đổi cách gọi Khương Nghênh của Chu Dịch. Mà ngay cả chính Khương Nghênh cũng không có thích ứng kịp, lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra.
Nơi ở của Khương Nghênh không thể so được với nơi ở của Chu Dịch.
Nơi Chu Dịch ở là biệt thự, còn nhà cô chỉ là căn hộ chung cư, có hai phòng ngủ và một phòng khách, tổng diện tích chưa đến 90 mét vuông.
Hai người lần lượt bước vào cửa, Khương Nghênh vừa định nói ở nhà cô không có dép đi dành cho nam thì bất ngờ bị Chu Dịch ôm từ phía sau.
Chu Dịch cao lớn, gần như đem thân thể cô ôm trong lồng ngực.
Cơ thể Khương Nghênh không nhịn được mà run lên, Chu Dịch ở bên tai cô cười nhẹ, "Nếu hôm nay không phải vì có lão Lý, thì em cũng không định ăn cơm với tôi phải không?"
Khương Nghênh không phản bác, môi mỏng của Chu Dịch đi từ vanh tai xuống sau cổ của cô, đầu lưỡi xẹt qua sau đó cắn nhẹ một cái.
Bị Chu Dịch cắn nhẹ mà không hề biết trước, Khương Nghênh nhịn không được, giữa đôi môi đỏ mọng thoát ra một tiếng kêu rên.
Chu Dịch đem cô giam giữa anh và cửa nhà trong đại sảnh, giữ chặt eo cô không cho cô cử động, anh cười có chút giễu cợt: "Kéo quần lên liền không muốn nhận nợ?"
Khương Nghênh hai má nóng bừng, hít sâu vài hơi: "Tôi muốn đi tắm."
Chu Dịch nghe vậy, ôm lấy eo cô, thản nhiên nói: "Được, cùng nhau tắm."
Khương Nghênh cắn môi dưới, "Tôi tự tắm."
Chu Dịch: "Tự mình tắm thì có ý nghĩa gì? Tắm uyên ương thử xem."
Khương Nghênh rất hối hận vì đã đi tắm, nhất là khi bị ép trên vách tường phòng tắm, hai chân mềm nhũn đứng cũng không thể đứng vững.
Sau đó Chu Dịch bế cô lên giường, nằm phía trên người cô mà cúi xuống hôn, Khương Nghênh nhướng mi nhìn về phía anh: "Anh và Quan Lôi cãi nhau à?"
Chu Dịch dừng động tác hôn cô lại, nhíu mày: "Lúc này nhắc đến người phụ nữ khác có thích hợp không?"
Khương Nghênh: "Thích hợp. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là cần giải quyết nhu cầu bản thân thôi mà."
Cánh tay Chu Dịch vòng qua siết chặt eo Khương Nghênh, nhéo nhéo tạo ra một một vết đỏ trên vòng eo của cô, "Không phải mới vừa rồi em còn kêu mệt mỏi sao? Tôi cảm thấy em vẫn chưa mệt."
Cuối cùng Khương Nghênh cũng không biết Chu Dịch có phải cãi nhau với Quan Lôi hay không
Chu Dịch đã đích thân dạy cô ý nghĩa của việc mệt mỏi đến mức không thể suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nghênh đang ngủ ngon lành trong vòng tay Chu Dịch thì điện thoại di động trên bàn đầu giường reo lên.
Nghe tiếng chuông quen thuộc, Khương Nghênh vươn cánh tay trắng nõn cầm lấy điện thoại, bấm nút nghe: "Alo"
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng không lên tiếng trong vài giây.
Khương Nghênh tưởng rằng đầu bên kia không nghe thấy tiếng mình nên trở mình lại nói: "Alo, xin chào, ai vậy?"
Đối phương "..."
Đúng lúc Khương Nghênh đang định bỏ cuộc và cúp máy, giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười của Chu Dịch truyền vào tai cô: "Nghênh Nghênh, thứ em đang cầm là điện thoại di động của tôi."
Khương Nghênh nghe vậy sững sờ, cảm giác buồn ngủ bên trong người lập tức trở thành thanh tỉnh.
Khương Nghênh cầm lấy điện thoại nhìn vào màn hình điện thoại, trong đó hiển thị rõ ràng cuộc gọi đến là của Triệu Sáng.
Triệu Sáng không dám thở mạnh ở đầu bên kia điện thoại, loay hoay mấy hồi cuối cùng cũng mở miệng nói: "Khương, Khương quản lý."
Khương Nghênh, "..."
Cái gì gọi là hiện trường cái chết lớn? Chính là tình cảnh hiện tại
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, ném điện thoại vào trong ngực Chu Dịch, mặc lại chiếc áo ngủ trên người rồi bước vào phòng tắm.
Chu Dịch cười nhẹ, cầm điện thoại lên nói chuyện với Triệu Sáng: "Nói đi."
Triệu Sáng ho nhẹ, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống: "Chu Tổng, có phải tôi gọi điện thoại không đúng lúc không?"
Chu Dịch nửa ngồi nửa nằm trên giường, không biết là vô tình hay cố ý, trầm giọng nói hướng về phía cửa phòng tắm: "Nghênh Nghênh, rót giúp tôi cốc nước."
Khương Nghênh đang rửa mặt trong phòng tắm, nghe được lời Chu Dịch nói, tay nắm chặt cốc đựng bàn chải đánh răng.
Triệu Sáng, "..."
Triệu Sáng chưa bao giờ muốn biến mất trong tích tắc như lúc này, một lời bài hát chợt hiện lên trong đầu ông ta lúc này: Tôi hẳn là phải ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe, để xem các người có bao nhiêu ngọt ngào...
Chu Dịch nói xong với Khương Nghênh lại quay sang nói điện thoại: "Triệu Sáng."
Triệu Sáng hãi hùng khiếp vía nói: "Chu, Chu Tổng."
Chu Dịch trong giọng vẫn mang theo ý cười: "Gọi điện thoại có việc gì?"
Không biết có phải Triệu Sáng ảo giác hay không, nhưng Chu Dịch trong điện thoại có vẻ tâm tình rất tốt, không hề có chút không vui do bị người khác chen ngang giấc ngủ: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút về chuyện cuộc họp thường niên, tôi mới làm một văn bản quy hoạch mới. Muốn đem tới cho cậu xem qua trước."
Chu Dịch nói: "Ông đưa tới cho Khương quản lý xem đi!"
Triệu Sáng: "Vâng, vâng, à Chu Tổng, nếu như không có việc gì..."
Triệu Sáng muốn nói 'Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy', vừa đúng lúc cửa phòng tắm bị mở ra từ bên trong, Khương Nghênh bước ra.
Chu Dịch nhìn cô, trên khóe môi nở nụ cười tà ác, "Triệu Sáng nói ông ta đã làm một văn bản kế hoạch mới, lát nữa em đến công ty xem một chút."
Khương Nghênh, "..."
Triệu Sáng: Chu Tổng, cậu có nhất thiết phải xác định người đối diện là Khương quản lý không?Tôi không muốn biết gì hết nha!!