Khương Nghênh cũng không ngạc nhiên về điều này, Chu Dịch có bản lĩnh như vậy, có thể ăn thịt cả đàn ông và phụ nữ, già trẻ lớn bé ai cũng lấy lòng được.
Đến giờ ăn cơm, cả đám người nhà Chu gia cũng lần lượt về đến nhà.
Chu lão gia tử chỉ có một người con trai duy nhất là Chu Hoài An, cha của Chu Dịch.
Chu Hoài An có ba người con, 2 trai 1 gái,là Chu Duyên, Chu Dịch và một cô con gái nhỏ là Chu Kỳ.
Chu Duyên và Chu Kỳ là do vợ hiện tại của Chu Hoài An sinh ra, Chu Dịch là do thanh mai trúc mã và cũng là mối tình đầu của Chu Hoài An sinh ra.
Cách hòa hợp với nhau của những người này có thể mô tả bằng một vài từ: hòa thuận, hòa hợp, dối trá.
Trong bữa ăn, bà Chu mấy lần dùng đũa gắp thức ăn cho Chu Dịch, hệt như một người mẹ.
Chu Kỳ hờn dỗi "Mẹ, mẹ vẫn luôn thiên vị anh hai của con."
Bà Chu cười hiền lành, "Mẹ không thiên vị anh hai của con, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, mấy người các con đứa nào mẹ cũng đều thương."
Chu Duyên thuận miệng mà tao nhã đáp: "Mẹ vẫn luôn như vậy, luôn yêu A Dịch nhất."
Ba mẹ con kẻ xướng người họa cùng nhau nói chuyện, Chu Dịch dùng thìa uống canh với nụ cười nửa miệng, giống như người được nhắc đến trong cuộc nói chuyện đó không phải anh.
Sau khi ăn xong, Khương Nghênh đứng dậy cùng người hầu dọn dẹp chén đĩa, Chu Kỳ nhẹ giọng nói: "Khương Nghênh, lát nữa gọt cho em một đĩa cam."
Khương Nghênh bình tĩnh, khẽ đáp: "Được."
Chu Dịch đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, quay đầu nhìn Chu Kỳ, "Khương Nghênh?"
Chu Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Em gọi thuận mồm, mấy năm nay em đều gọi như vậy, chị dâu, chị dâu, sau này nhất định em sẽ nhớ kỹ."
Chu Kỳ nói xong, mấy bước liền chạy tới Khương Nghênh, kiều diễm lay lay cánh tay Khương Nghênh, "Chị dâu, em sai rồi, chị rộng lượng bỏ qua cho em nha."
Khương Nghênh khẽ cười, ánh mắt đầy xa lạ, "Không sao."
Chu Dịch liếc hai người một cái, sau đó tiếp tục quay đầu gọi điện thoại, "Người các cậu nhắc tới không được, mời người khác đi."
Đối phương không biết nên nói cái gì, Chu Dịch trong mắt tràn đầy châm chọc, "Được, các người tự xử lý đi."
Cúp điện thoại xong, Chu Dịch xoay người đi vào phòng bếp.
Khương Nghênh đang cúi đầu rửa chén, sợi tóc xõa ra bên tai bị một đôi bàn tay vén ra sau, "Ông nội muốn chúng ta ở lại qua đêm, ý em như nào?"
Khương Nghênh nghe vậy, tay rửa bát dừng lại, "Nghe anh."
Chu Dịch rướn người, cúi đầu ghé sát bên tai đỏ bừng của Khương Nghênh, giọng nói đầy từ tính, "Đừng lo, anh ngủ ở sô pha."
Khương Nghênh bất giác rướn người về phía trước, "Chu Dịch, tránh xa tôi ra."
Chu Dịch cười tủm tỉm, "Sợ cái gì?"
Khương Nghênh đặt chiếc bát trong tay lên giá bát đĩa, xoay người nhìn Chu Dịch, mái tóc buộc xõa xuống, "Truyền thông Chu thị tháng sau tổ chức gặp mặt thường niên, trong vòng một tháng, đừng để lộ ra scandal nữa. "
Chu Dịch đút hai tay vào túi quần, vặn vẹo đôi tay vừa lướt qua tóc Khương Nghênh trong túi quần, "Nếu chẳng may nó bị tuồn ra thì sao?"
Khương Nghênh nhíu mày, "Không thể chú ý sao?"
Chu Dịch cười khẩy, "Có chút khó khăn."
Khương Nghênh đưa tay đẩy anh, "Vậy anh tự nhiên đi!"
Khương Nghênh nói xong liền ra khỏi phòng bếp đi lên lầu, nụ cười trên mặt Chu Dịch vụt tắt, Thiết liếc mắt nhìn người hầu đứng bên cạnh, "Từ giờ để cô ấy bớt làm việc nhà đi."
Người hầu rất sợ Chu Dịch, mặt đỏ bừng trả lời: "Là, là thiếu phu nhân nhất định muốn làm."
Chu Dịch cong môi cười, "Lần sau mà còn để cô ấy làm, thì cô cứ cuốn gói rời đi đi."
Người giúp việc, "..."
Chu Dịch từ phòng bếp đi ra, đụng phải Chu Duyên.
Chu Duyên có phong thái tinh tế và dễ gần, "A Dịch."
Chu Dịch ngày thường coi thường Chu Duyên nhất, hắn nhếch khóe miệng cười lạnh: "Anh cả, có chuyện gì sao?"
Chu Duyên đưa ly rượu đỏ trên tay cho anh, "Em đã kết hôn với Nghênh Nghênh thì hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn chút, nhìn bề ngoài cô ấy mạnh mẽ, nhưng bên trong lại khá mỏng manh."
Chu Dịch vươn tay cầm lấy rượu đỏ trong tay Chu Duyên, khẽ nhướng mày, "Tôi vì sao lại cưới cô ấy, người khác không biết thì thôi đi, đến anh cũng không biết sao?"