Tất cả các quỷ tu ở Phong Đô đều khó mà tưởng tượng, một tiểu thần tiên tốt bụng như Phượng Tuân lại tình nguyện bảo vệ một ác quỷ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Họ nghĩ rằng là do Tạ Huyên cải trang quá tốt, nhưng chỉ có Tạ Huyên không thể đeo mặt nạ trước mặt Phượng Tuân, hôm nay nàng đã lạm dụng chức trách của mười tám tầng địa ngục để báo thù cá nhân, cũng không biết Phượng Tuân có bị mờ mắt hay không.
Ngoài thành Phong Đô, sương mù dày đặc bao phủ, Minh thú phá tan lớp sương mù mờ ảo, cằm của Phượng Tuân tựa lêи đỉиɦ đầu của Tạ Huyên, hắn không đề cập đến bất kỳ chủ đề nào liên quan đến địa ngục, chỉ hỏi về việc tu luyện của Tạ Huyên.
“Còn chưa đột phá được cảnh giới hồn kén sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi nàng.
Tạ Huyên gật đầu: “Lần trước đột phá cảnh giới quá sớm, lần này không thuận lợi như vậy.”
“Thuận lợi?” Phượng Tuân hỏi Tạ Huyên, lần trước như vậy mà cũng gọi là thuận lợi sao?
“Nếu không phải vì ngươi rơi một giọt nước mắt…” Tạ Huyên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, cuối cùng chính giọt nước mắt của Phượng Tuân đã cung cấp cho nàng năng lượng để đột phá cảnh giới.
Bàn tay phủ trên mu bàn tay của Tạ Huyên siết chặt một chút: “Ta đâu có khóc.”
“Tại sao phải phủ nhận cảm xúc của mình?” Tạ Huyên hơi nhíu mày, nàng hỏi: “Phượng Tuân… tại sao lại khóc?”
“Đau là ta, trải qua tất cả là ta, tại sao chỉ nhìn như vậy mà ngươi cũng phải rơi lệ, ngươi không biết nước mắt của ngươi rất quý giá sao?” Khi đối diện với một lĩnh vực không biết, Tạ Huyên sẽ hỏi vô số câu hỏi để Phượng Tuân trả lời, một loạt câu hỏi ập tới khiến Phượng Tuân phải cười bất lực.
“Ta không nên yếu đuối như vậy.” Hắn nhẹ nhàng nói, một lúc lâu, trong sương mù truyền đến tiếng thở dài u ám: “Nhưng lúc đó ngươi đã như vậy, vẫn còn đưa tay lau máu trên mặt ta.”
Chính hành động nhỏ bé này đã phá vỡ phòng tuyến vững chắc của hắn.
“Tại sao phải làm như vậy?” Phượng Tuân phản hỏi Tạ Huyên.
Lần này đến lượt Tạ Huyên im lặng, nàng quay đầu nhìn về phía sương mù vô biên của Phong Đô, không nói một lời.
Tại sao phải làm như vậy? Nàng cũng không biết, lúc đó nàng đã yếu đuối như vậy, sao còn có thể nhường sức lực để lau mặt cho hắn?
Nàng đã bị quỷ mê hoặc rồi.
Thấy Tạ Huyên rơi vào im lặng lâu, Phượng Tuân lại tỏ ra vui vẻ, chỉ liên tục dỗ dành nàng: “Nếu ngươi không muốn nhắc đến chuyện này, sau này sẽ không nói nữa.”
“Khi nào có thể khóc thêm một lần nữa?” Tạ Huyên nhỏ giọng tự nói, nàng vẫn muốn hấp thụ năng lượng lớn như vậy, tương đương với thời gian dài tu luyện trong ảo cảnh địa ngục.
Phượng Tuân nhẹ nhàng cười ôm chặt nàng: “Ta không muốn ngươi lại xuất hiện bộ dạng như vậy.”
Tạ Huyên nghĩ, lần trước hồn thể bạo động nàng gần như đã vượt qua rào cản cuối cùng về ý thức, khi đối mặt với mọi thứ trong quá khứ một cách bình thản, nàng cũng sẽ không bị những chuyện cũ ảnh hưởng nữa.
Đó là lần cuối cùng.
Vì vậy nàng lắc đầu: “Sẽ không nữa.”
Khi hai người bước vào thành Phong Đô, hồn ma trong thành lướt qua, khi đi qua một con phố nào đó, Tạ Huyên cảm thấy chiếc ngọc bội trên cổ tay mình hơi nóng lên.
Ngón tay của nàng nhạy bén co lại, nhưng lại thu hút sự chú ý của Phượng Tuân, để che giấu, nàng chỉ có thể lật tay giả vờ chơi đùa với bàn tay của hắn.
Tạ Huyên vốn định đến cầu Nại Hà xem thử, không ngờ mục tiêu của cô đã xuất hiện trước ở thành Phong Đô.
"Sao vậy?" Phượng Tuân hỏi nàng.
"Bàn tay rất đẹp." Tạ Huyên cũng nói ra sự thật, khen ngợi bàn tay của hắn.
Phượng Tuân nghiêng đầu theo hướng Tạ Huyên cảnh giác nhìn đi, cuối tầm mắt có một linh hồn mơ hồ lạc lõng trốn trong ngõ nhỏ, không biết mình nên đi đâu.
Hắn nhướn mày, coi như không thấy, ánh mắt thanh thản thu về.
Trở về nhà, Tạ Huyên lấy cớ đi tu luyện liền biến mất khỏi tầm mắt của Phượng Tuân, nàng hiện đang ở bên bờ vực tiến vào cảnh giới hồn kén, bất kỳ một cơ hội nhỏ nào cũng có thể ảnh hưởng đến sự đột phá của nàng, vào thời khắc quan trọng này nàng lại một mình đến thành Phong Đô.
Càng đến gần du hồn lang thang vừa xuất hiện ở thành Phong Đô, ngọc bội trên cổ tay Tạ Huyên càng phát nóng, theo dấu hiệu này nàng nhanh chóng tìm thấy quỷ hồn lạc lõng trong góc ngõ.
Quỷ hồn trốn trong góc ngõ rõ ràng là đã chết, nàng ta đã thông qua xét xử của Nghiệt Kính đài để vào thành Phong Đô, sau đó linh hồn của nàng ta sẽ đầu thai luân hồi, nhưng trên người nàng ta rõ ràng vẫn còn hơi thở của sự sống.
Một luồng ánh sáng vàng đỏ mờ nhạt bao trùm hồn thể của nàng ta, chút ánh sáng này lại đang bảo vệ phần xác còn sót lại trên trần gian của nàng ta, loại sức mạnh đảo ngược sinh tử này nàng chỉ từng thấy ở Phượng Tuân.
"Ngươi... với Phượng Tuân có quan hệ gì? Ngươi tên là gì?" Khi kéo du hồn có tuổi tác tương đương mình từ trên mặt đất lên, Tạ Huyên liên tiếp ném ra hai câu hỏi, câu hỏi đầu tiên lại là hỏi về chuyện liên quan đến Phượng Tuân trước.
"Ta? Ta không biết... Phượng Tuân là ai, ngươi là ai, tại sao khi ngươi đến gần thì di vật mẹ ta để lại cho ta lại phát nóng?" Độc Cô Tuyên giơ cổ tay lên, nghi hoặc nhìn Tạ Huyên.
Có người từ ngoài ngõ đi tới, bên thái dương cài một đóa hoa trắng tinh có thể mê hoặc lòng người, khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng quen thuộc, điều này khiến nàng trông rất vô hại.
"Di vật?" Tạ Huyên nâng cổ tay của Độc Cô Tuyên lên, chỉ thấy ngọc bội trên cổ tay nàng ta chính là tộc huy của Tạ gia giống hệt với của nàng, chỉ khi cảm ứng được đồng tộc thì tộc huy này mới phát nóng, không ngờ ở Phong Đô cũng có thể phát huy tác dụng.
Khi Tạ Huyên lấy ngọc bội của mình ra so sánh, Độc Cô Tuyên chú ý đến tộc huy của nàng, kinh ngạc nói: "Ngươi với mẫu hậu ta là đồng tộc."
Mày Tạ Huyền nhíu lại không đáng kể, đến giờ nàng vẫn giữ lại tộc huy này là vì trước kia nàng sợ quên tên mình, nàng không có gia tộc nào đáng tin.
"Ngươi đã chết, nhưng phần xác của ngươi vẫn còn sống... nhưng mệnh số của ngươi quả thật đã đến đây, che chở ngươi là sức mạnh của hắn." Tạ Huyên bắt gặp luồng ánh sáng vàng đỏ chưa tan trên người Độc Cô Tuyên: "Ngươi..."
"Cô nương, ta... ta chỉ là từ Vũ quốc đi đến kinh thành để cầu hôn, trên đường ta va chạm với một đội xe cũng đang quay về kinh thành, chúng ta tình cờ đi cùng đường... Chủ nhân của đoàn xe là một kẻ ngốc, hình như thân phận rất cao quý, đẹp trai nhưng lại không hiểu chuyện, nhìn có vẻ đáng thương."
“Sau đó... sau đó thì đột nhiên có người tấn công đoàn xe của chúng ta, trong cơn hỗn loạn ta nắm tay tên ngốc đó chạy cùng, cuối cùng chúng ta bị dồn đến chân vực, như thể có thứ gì đó đen kịt sắp rơi xuống, rồi ta không biết gì nữa, khi tỉnh dậy ta đã theo những linh hồn khác đi qua cầu Nại Hà và được đưa đến đây.” Độc Cô Tuyên không giấu diếm nhiều với Tạ Huyên, thẳng thắn kể lại trải nghiệm của mình.
Trong Minh giới lạnh lẽo này, việc gặp được đồng tộc đối với Độc Cô Tuyên là một sự an ủi lớn lao.
Tạ Huyên đưa tay ấn vào trán nàng ta, vận dụng sức mạnh xét xử của mình để thu thập ký ức của Độc Cô Tuyên, loại bỏ nhiều chi tiết mà nàng đã bỏ qua, sự việc quả thực đúng như nàng ta nói.
Vậy là, nàng ta đã bị truy sát và chết, nhưng tại sao bây giờ thân xác của nàng ta vẫn còn sống?
Không đúng! Điều này có nghĩa là cuối cùng nàng đã chờ đợi được một cơ hội trở về nhân gian, mắt Tạ Huyên bỗng sáng lên.
“Thân xác của ngươi tuy vẫn còn thở, nhưng linh hồn của ngươi phải vào luân hồi.” Tạ Huyên dẫn Độc Cô Tuyên đi về phía trước, nắm chặt trán mình, cơ hội này đến quá đúng lúc, nàng dự định sẽ vượt qua cảnh giới kén hồn rồi mới rời khỏi Minh giới.
“Ừ, ta biết ta nên chết, tên ngốc cùng ta chạy trốn dường như còn bảo vệ ta, hắn ta thật ngốc, hắn ta có thể bảo vệ ta sao?” Độc Cô Tuyên mơ hồ gật đầu với Tạ Huyên.
“Ngươi có ghét những người ở kinh thành không?” Tạ Huyên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh rơi vào Độc Cô Tuyên.
Có lẽ vì đã giấu kín tâm tư thật sự quá lâu, phản ứng đầu tiên của Độc Cô Tuyên là liên tục lắc đầu, cuối cùng lại thất bại trước ánh mắt bình tĩnh của Tạ Huyên.
“Tạ cô nương, làm sao cô biết được?” Độc Cô Tuyên cúi đầu, che mắt mình, tránh ánh nhìn của Tạ Huyên: “Họ xâm lược đất nước ta, chiếm đoạt đất đai của chúng ta, đưa đi những thần dân được phụ vương bảo vệ, ngay cả ta cũng phải trở thành vật tế để gửi đến kinh thành, thành thân với một vị hoàng tộc mà ta chưa từng gặp — có lẽ địa vị cũng không cao, ta... ta không thể có tâm tư phản nghịch, nếu không đất nước ta sẽ rơi vào nguy hiểm, trên đường đi ta đã chuẩn bị tâm lý, Tạ cô nương... ta...”
Độc Cô Tuyên mềm nhũn ngã xuống trước mặt Tạ Huyên, âm thanh khóc nhẹ nhàng phát ra từ kẽ tay: “Ta thật sự ghét họ, nhưng ta không dám thể hiện ra ngoài, bây giờ ta đã chết, họ có đưa muội muội nhỏ hơn ta mười tuổi đi không? Nó còn quá nhỏ, bên cạnh phụ vương mẫu hậu chỉ còn lại nó...”
Tạ Huyên kịp thời nắm lấy Độc Cô Tuyên, để nàng ta tựa vào vai mình, nước mắt của cô nương trẻ không ngừng rơi xuống.
“Ngươi hãy đưa cho ta tộc huy của mẫu hậu ngươi.” Tộc huy của Tạ gia đi theo linh hồn, lúc này tộc huy trên người Độc Cô Tuyên hình thành một mối liên kết huyền diệu với thân xác của nàng, Tạ Huyên biết, chỉ cần cầm lấy tộc huy trong tay Độc Cô Tuyên, nàng có thể vượt qua Giới Hà, trở về thân xác còn sống của nàng ta.
Độc Cô Tuyên không thể trở về, vì tên của nàng ta đã có trong sổ sinh tử, vào khoảnh khắc cuộc sống kết thúc, nàng ta phải đầu thai vào luân hồi.
Chỉ có Tạ Huyên mới có thể trở về thân xác kỳ diệu, vẫn chưa chết của nàng ta.
“Hả?” Độc Cô Tuyên nắm chặt di vật của mẫu thân, nàng ta ngẩn người nhìn Tạ Huyên, còn có chút không dám giao ra thứ quan trọng như vậy.
“Đúng lúc, ta muốn trở lại nhân gian, những Hoàng tộc trong kinh thành, ta sẽ gϊếŧ thay ngươi.” Tạ Huyên đùa nghịch tộc huy trong tay mình.
“Ngươi là ai?” Độc Cô Tuyên hỏi.
“Không cần hỏi ta từ đâu đến, cũng không cần hỏi ta dự định giả trang ngươi như thế nào để lừa được tất cả mọi người, càng không cần hỏi ta sẽ gϊếŧ những người hoàng tộc đó như thế nào, đây là những việc mà ta phải cân nhắc.”
“Những lời hứa mà ta có thể cho ngươi là, trong những ngày cuối cùng của cuộc đời ngươi, ta sẽ bảo vệ đất nước của ngươi không cần lo lắng gì.”
Tạ Huyên biết rằng mình có thể trực tiếp cướp lấy tộc huy, nhưng nàng lại cho Độc Cô Tuyên một lời hứa để nàng ta yên tâm, việc bảo hộ đất nước của nàng ta am toàn cũng không phải là điều khó khăn - ít nhất cũng dễ dàng, đàng hoàng hơn việc ra tay cướp lấy.
“Ngươi...” Độc Cô Tuyên nhìn vào Tạ Huyên - rõ ràng là một người lạ mà nàng ta mới gặp một lần, nhưng nàng ta lại cảm thấy có thể tin tưởng nàng. Độc Cô Tuyên biết rằng Tạ Huyên hoàn toàn có năng lực cướp đi tất cả những gì trong tay nàng ta, nhưng nàng lại cho mình một lời hứa.
Độc Cô Tuyên chỉ có một lựa chọn, đó là đồng ý với Tạ Huyên.
“Được rồi.” Nàng ta gật đầu một cách kiên quyết và đưa tộc huy của mẫu thân vào tay Tạ Huyên.
Trong khoảnh khắc khi nàng được trở lại nhân gian như mong muốn, Tạ Huyên cảm thấy hồn thể của mình trở nên đầy đủ đến cực điểm, cảm giác này giống như nàng sắp đột phá cảnh giới hồn kén rồi.
Tạ Huyên dựa lưng lại một chút, lúc này là Độc Cô Tuyên hỗ trợ nàng, quá trình vượt qua không thể quay lại, có vẻ chỉ có thể đột phá trước rồi mới đi đến nhân gian... Tạ Huyên nghĩ vậy.
Nàng yêu cầu Độc Cô Tuyên đưa mình về nhà, Phượng Tuân vẫn đang tập kiếm trong sân, thấy Tạ Huyên được người hỗ trợ đi vào, hắn đi tới vài bước, đỡ lấy thân thể của nàng sắp đổ.
Độc Cô Tuyên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Phượng Tuân, hắn là người mà chỉ cần nhìn một cái cũng biết là không thể tiếp cận được.
Nhìn của Phượng Tuân lướt qua ánh sáng vàng đỏ bao quanh người nàng ta, ánh mắt hắn trở nên trầm trọng phức tạp, cuối cùng chỉ trở thành một câu nói bình tĩnh: “Có người quan tâm đến ngươi.”
“A...” Độc Cô Tuyên hơi mơ hồ ngẩng đầu lên, lại thấy Phượng Tuân ôm Tạ Huyên đã biến mất trong sương mù dày đặc.
Phượng Tuân cúi mắt, nhìn thấy hai tộc huy trong tay Tạ Huyên, hắn cúi đầu, để trán chạm vào giữa mày của nàng, hỏi nhỏ: “Ngươi còn trở lại không?”
Lúc này ý thức Tạ Huyên còn mơ hồ, tất cả tâm thần của nàng đều tập trung vào việc ngưng tụ linh hồn chuyển thành hồn kén, đối mặt với câu hỏi của Phượng Tuân, nàng lại có thể thì thầm ra tiếng.
“Chỉ trong vòng một trăm năm thôi.” Cái gọi là cuộc đời đầy sóng gió của loài người, chỉ là những giọt nước nhỏ tụ lại trên sợi dây đàn mà nàng nhìn thấy thôi.
“Ta cũng đã ở Minh giới hơn một nghìn năm, đợi thêm một trăm năm cũng không sao.” Phượng Tuân nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mai của nàng đi.
“Lừa... ta?” Tạ Huyên nói nhỏ trong lúc mơ hồ.
Nhất thời Phượng Tuân không hiểu ý nghĩa của “lừa nàng” mà Tạ Huyên nói, hắn chỉ có thể lặp lại nhỏ: “Không lừa ngươi.”
“Trước khi đi... hãy nhìn ta một lần đi.” Hắn ôm chặt Tạ Huyên, nói.
Lần này, Tạ Huyên không phản hồi nữa, ý thức của nàng đã đi đến một cảnh giới huyền ảo, nàng cảm thấy linh hồn của mình đang hòa nhập với thân thể của mình, sức mạnh tích lũy trước đó đang từng sợi từng sợi cuộn quanh linh hồn của nàng, hóa ra một hình ảnh cụ thể, nàng cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang chảy vào thân thể của mình, thật đáng tiếc, sức mạnh này không thể mang đến nhân gian.
Nàng chìm vào trong thế giới tu luyện, Phượng Tuân lui ra một chút, không tới gần nàng nữa, sưds mạnh của hắn quá mạnh, lúc này sẽ ảnh hưởng đến đột phá của nàng.
Lần đột phá này càng thuận lợi - có lẽ có liên quan đến cơ hội dẫn phát đột phá, là tâm nguyện được đền đáp, đợi lúc Tạ Huyên tỉnh lại, nàng đã thấy mình trở về phòng.
Hẳn là Độc Cô Tuyên dẫn nàng đi tìm Phượng Tuân, sau đó Phượng Tuân dẫn nàng trở về, Tạ Huyên xoay người ngồi dậy, không suy nghĩ nhiều, chỉ tùy ý thu dọn một ít đồ đạc.
Nàng biết rõ những thứ này không có cách nào đem tới nhân gian, nhưng vẫn cố ý bỏ chúng vào trong tay nải của mình, bên trong cũng không có vật phẩm quý giá, đơn giản là một ít đồ vật nhân gian Phượng Tuân đốt cho nàng lúc trước.
Trên lưng đeo tay nải, Tạ Huyên từ cửa sổ phòng nhảy xuống, nàng vận chuyển khí tức, hồn thể giống như chim bay lên trời cao, thuận gió mà đi.
Phượng Tuân ở trong sân luyện kiếm, hắn nhìn thấy Tạ Huyên như chim bay tự do lên trời xanh, hướng về phía nàng, hắn thu kiếm giơ tay, chậm rãi tháo mặt nạ quỷ thủ trên mặt xuống.
Trong lúc vội vàng Tạ Huyên chỉ nghe được một tiếng kiếm trúc xé gió, quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy sau gió tuyết sương mù ở Phong Đô có người tháo mặt nạ quỷ Thủ xuống.
Đáng tiếc - đáng tiếc ngày đó gió tuyết quá lớn, ở nhân gian người chết quá nhiều, trời đầy tuyết bay, sương mù dày đặc, nàng vẫn không thể thấy rõ bộ dáng của hắn.
——
Bàn tay buồn bã của Phượng Tuân dừng lại trên mặt nạ quỷ thủ, khuôn mặt của hắn so với tưởng tượng của mọi người còn trẻ hơn, không tỳ vết, tuấn mỹ, trong suốt, xuất trần, giống như một pho tượng thần chưa dính phàm tục.
Hắn nhìn hướng Tạ Huyên rời đi sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi lấy lại tinh thần hắn mới đeo mặt nạ quỷ thủ lần nữa.
Hắn nói chỉ cho nàng xem.
Yên tĩnh dài đằng đẵng trôi qua, cho đến khi trên vai Phượng Tuân rơi đầy tuyết, hơi ấm trên người hắn tựa hồ đều biến mất.
Có hai chuỗi dấu chân xuất hiện trên đường cái Phong Đô không người, Tần Quảng vương dẫn một vị nam tử cao lớn anh tuấn đến dinh thự Phượng Tuân.
Biểu cảm trên mặt Tần Quảng vương có chút bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù nam tử phía sau có dáng vẻ người trưởng thành, tâm trí lại như trẻ con, trên đường tới hắn ta còn quấn quýt Tần Quảng vương mua cho hắn ta một xâu kẹo hồ lô.
Trong tay nam tử nắm chặt cái gì đó, có năng lượng mạnh mẽ tràn ra, chính vật này khiến Thập điện Diêm vương phải dẫn đường cho hắn ta.
Lúc Phượng Tuân mở cửa, nhìn thấy nam tử này, biểu cảm trên mặt nam tử này cho thấy hắn ta là một kẻ ngốc chân chính.
"Tôn chủ..." Tần Quảng vương quỳ xuống trước mặt Phượng Tuân, giọng ông ta run rẩy: "Ta... ta đưa người tới đây, cáo lui trước."
Phượng Tuân cụp mắt gật đầu, để Tần Quảng vương lui ra trước, giữa trời tuyết đất lạnh này chỉ còn lại hắn và nam tử điên ngốc kia.
"Tuyên... Tuyên tỷ tỷ." Kẻ ngốc khoa chân múa tay vui sướиɠ, tìm người mà mình trước khi chết cũng phải che chở.
"Nàng ta muốn vào luân hồi."
"Luân? Luân hồi cái gì? Tiểu Tầm chỉ biết bánh xe trên xe."
Phượng Tuân ôm kiếm đứng trong tiểu viện Tiêu Tác, vươn ngón tay chỉ một cái, trong nháy mắt thần lực đã chữa trị ý thức hỗn loạn của Cảnh Tầm, hắn ta là kẻ ngốc trời sinh, vì tư duy của hắn ta từ khi sinh ra đã rơi vào trong một mảnh hỗn độn, giống như bị thắt nút chết. Bây giờ Phượng Tuân dùng thần lực thuận theo lý lẽ, chỉ nhấc đầu ngón tay, hai tròng mắt Cảnh Tầm đã khôi phục thanh minh.
"Ngài..." Hắn ta trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Phượng Tuân.
Cảnh Tầm làm lễ một cái: "Cảm ơn đại nhân."
"Ngươi..." Tầm mắt Phượng Tuân rơi vào bàn tay Cảnh Tầm đang nắm chặt.
"Đại nhân, ta biết ta đã tới Minh giới, không thể vãng sinh nữa, chỉ có thể vào luân hồi, lần này đến đây chỉ xin ngài thực hiện một nguyện vọng của ta." Cảnh Tầm sửa sang lại một chút suy nghĩ hỗn độn của mình, rất nhanh nói ra mục đích của mình.
"Mỗi người đều cầu nguyện thần linh, nhưng để đạt thành nguyện vọng vẫn do chính bọn họ cố gắng." Phượng Tuân rũ mắt, bình tĩnh nói, những lời này là từ chối Cảnh Tầm.
"Khi còn bé mẫu thân ta chê ta ồn ào, đã lấy vật này dỗ ta, nói cầm nó đi tìm thần tiên, thần tiên đại nhân không gì không làm được kia sẽ thực hiện nguyện vọng của ta, đại nhân, những lời này của người là lừa gạt kẻ ngốc sao?"
"Chính là vậy." Đôi môi mỏng của Phượng Tuân khẽ rung, tầm mắt lại rơi vào ánh sáng tỏa ra trong tay hắn ta.
Trước đó không lâu, ánh sáng vàng đỏ hộ thân trên người Độc Cô Tuyên là đến từ vật này, lời nói đùa lừa gạt chỉ có kẻ ngốc tin là thật, trước khi chết Cảnh Tầm còn cầm "bảo vật" này muốn bảo vệ Độc Cô Tuyên.
- - Bởi vì Độc Cô Tuyên đã kéo hắn ta rời đi khi xảy ra nguy hiểm, lúc hai người đồng hành với nhau trên đường, cũng chỉ có mình nàng ta không chê hắn ta ngu ngốc.
Cảnh Tầm cầm bảo vật, giơ hai tay lên, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn ta, một chiếc lông phượng hoàng rực rỡ tỏa ra.
Lông phượng hoàng này khác với lông vũ rụng bình thường trên người Phượng Tuân, nó ẩn chứa sức mạnh căn nguyên nhất trên người phượng hoàng, dưới ánh sáng vàng che giấu gốc rễ của nó còn dính một tia huyết sắc.
Thật giống như... Chiếc lông này là rút ra từ trên người phượng hoàng.
Nhưng người cầm nó hết lần này tới lần khác thành kính, trung thành như thế, Cảnh Tầm quỳ trên mặt đất, hèn mọn khẩn cầu Phượng Tuân: "Ta không xin ngài có thể giúp ta khôi phục thần trí, cũng không xin ngài giúp ta vãng sinh, lại càng không xin ngài sắp xếp cho ta kiếp sau có thể viên mãn tốt đẹp, ta không cầu phú quý, không cầu bình an, chỉ hy vọng ngài... có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng của nàng ấy."
"Nàng ấy?" Tầm mắt Phượng Tuân vẫn nhìn lông phượng hoàng.
"Độc Cô Tuyên."
"Nàng ấy đã không còn là nàng ấy."
"Vậy bây giờ nhất định nàng ta cũng đang thực hiện nguyện vọng của mình, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Xin ngài-" Cảnh Tầm lạy phía trước, liên tục dập trán xuống đất, đã có vết máu đỏ.
Cầm lông phượng hoàng trong tay, cầu nguyện với thần linh là có thể trở thành sự thật - đây cũng không phải là truyền thuyết lừa kẻ ngốc, chỉ là chuyện đó xảy ra đã rất lâu rồi, lâu đến mức ngay cả bảo vật trân quý như vậy cũng bị vứt bỏ, rồi lạc đến chỗ một kẻ ngốc.
"Nàng ta cũng không biết ngươi yêu nàng ta, nàng ta có gia quốc của mình, cũng có nguyện vọng hoàn toàn không liên quan đến ngươi."
"Nàng ta chỉ ở chung với ngươi vài ngày, thậm chí nàng ta chỉ coi ngươi là người bình thường, cũng không nảy sinh tình cảm gì với ngươi."
"Vậy mà ngươi vẫn nhất quyết đi theo con đường của mình? Ngươi cầm lông phượng hoàng, bay lên trên, bay lên chín tầng trời kia, cho dù đưa ra nguyện vọng lật đổ sơn hải, nhật nguyệt đảo ngược, cũng sẽ có người thay ngươi thực hiện."
"Đại nhân, ta là kẻ ngốc."
Kẻ ngốc chỉ biết thích cô nương duy nhất coi hắn ta là người bình thường, kẻ ngốc nguyện ý vì tình yêu ngắn ngủi nảy sinh này mà trả giá bảo vật trân quý nhất khi còn bé, kẻ ngốc cũng không thèm để ý cô nương kia có yêu hắn ta hay không.
Đây chính là tình yêu của kẻ ngốc, vì sao phải nói nhiều đạo lý như vậy?
Kẻ ngốc là ngốc nhất.
Trong chốc lát, mặt nạ quỷ thủ trên mặt Phượng Tuân vỡ vụn, hắn tiếp nhận lông phượng hoàng đang cầm trong tay Cảnh Tầm, mảnh lông vũ này đã dùng phương thức buồn cười như vậy để trở lại trên người hắn.
"Được." Hắn trả lời rất có khí phách, thân hình cũng như chim bay vào trời xanh.
Hắn vốn là chim bay, phượng minh cửu thiên, lay động sương mù vô tận của Minh giới, vui vẻ vượt qua Giới Hà, lại không có người đến ngăn cản hắn.
Hiện tại, hắn muốn đi làm tên ngốc kia.