• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao Tạ Huyên lại quen thuộc với hắc lao như vậy, tất nhiên là vì nàng từng là một phạm nhân ở đây. Mặc dù ký ức về nỗi đau gần như mờ nhạt, nhưng nàng nhớ rất rõ những thông tin cụ thể này.

Dù có sa vào địa ngục Cửu U, nàng vẫn nhớ rõ cái nơi từng giam giữ mình.

Đối mặt với câu hỏi của Tần Hoán, Tạ Huyên mỉm cười nhẹ: "Đó không phải là điều mà Tần chỉ huy sứ nên biết."

"Về giao dịch giữa chúng ta, Tần chỉ huy sứ đã suy nghĩ thế nào?" Tạ Huyên ngồi xuống trước những công cụ tra khảo đầy vết máu trong hắc lao.

Tần Hoán nhìn chằm chằm vào Tạ Huyên, ánh mắt lạnh lẽo dường như muốn xé xác nàng, nhưng Tạ Huyên đã từng chịu đựng hình phạt tàn nhẫn hơn nhiều, vì vậy ánh mắt này không thể khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

"Chìa khóa." Tạ Huyên đưa tay về phía Tần Hoán: "Chìa khóa của giam lao nào là tử tù?"

Tần Hoán biết Tạ Huyên muốn làm gì, nàng muốn chứng minh rằng mình thực sự đã gặp linh hồn của Tần Mục, vì vậy hắn ta tùy tiện lấy ra một chiếc chìa khóa, trong hắc lao này có một nửa là tử tù thật sự.

Tạ Huyên nhận chìa khóa lạnh lẽo đó, khoảnh khắc hai ngón tay họ chạm nhau, nhiệt độ cơ thể của cả hai đều cực kỳ lạnh, đôi mày thanh tú của Tạ Huyên hơi nhướng lên, nàng bỗng nhận ra không phải tất cả nam nhân đều có nhiệt độ như Phượng Tuân, chẳng hạn như Tần chỉ huy sứ trước mặt nàng, đầu ngón tay của hắn ta lạnh như xác chết.

Nhớ đến Phượng Tuân, vì nghi hoặc, mũi nàng cũng nhăn lại, lộ ra dáng vẻ đáng yêu của một cô nương. Tần Hoán quan sát vẻ ngại ngùng thoáng qua trên gương mặt Tạ Huyên, những ngón tay giấu trong tay áo khẽ động, nhìn vậy, dường như Tạ Huyên vì gần hắn ta mà cảm thấy ngại ngùng.

Tạ Huyên không biết Tần Hoán đang nghĩ gì, cũng giống như nàng không rõ sự thích thú của Phượng Tuân dành cho mình là gì, nàng liền mở cửa ngục tử tù.

Âm thanh mở khóa vang lên trong ngục tối khiến tử tù đang nằm trên đất bừng tỉnh, người tù nằm thả lỏng đã không đủ sức để đứng dậy. Tạ Huyên tiến lên, một tay nắm lấy cổ áo của hắn ta, kéo hắn ta dậy.

Lúc này, sức mạnh phán xét dội qua linh hồn của tử tù này, hắn ta từng bán dược liệu giá cao ở kinh thành, từ chối rất nhiều bệnh nhân đang chờ cứu mạng, vì để tránh cho những bệnh nhân ấy tìm ra nguồn dược liệu, hắn ta đã cử một đội bảo tiêu bí mật vận chuyển dược liệu về kinh, một khi phát hiện có người khả nghi đang theo dõi thì sẽ lén lút giết chết. Sau đó, do cuộc tranh đấu chính trị trong triều, quan lớn bảo vệ thương nhân dược phẩm bị luận tội, cuối cùng thương nhân này mới bị bắt vào ngục tối.

Ánh mắt Tạ Huyên hơi híp lại, Tần Hoán cầm hồ sơ nói với Tạ Huyên: "Công chúa Vũ quốc không giống như tiểu thư quý tộc đâu."

Dược thương kiếm lời nhờ việc buôn bán, sống trong nhung lụa, thậm chí bị tra tấn trong ngục tối một thời gian dài, nhưng trọng lượng của hắn ta không phải là một cô nương yếu đuối có thể nâng lên bằng một tay.

Tạ Huyên kéo thương nhân ra ngoài phòng giam, nhẹ giọng nở nụ cười: "Ta là người trong vương thất Vũ quốc, có tu luyện qua hẳn là không kỳ quái.”

Lời nàng không phải giả, ở nhân gian người có thể tu luyện phần lớn đều tập trung ở quý tộc thế gia, cho dù ngẫu nhiên có một bình dân có thiên phú tu luyện như Tần Hoán cũng là hiếm có, nếu có người biết được thân thế Tần Hoán, ngược dòng mấy đời, ít nhiều cũng có chút huyết thống quý tộc.

Tạ Huyên cảm thấy kỳ quái, bởi vì linh khí có thể tu luyện rõ ràng chảy xuôi ở mỗi một góc của thế giới này, vì sao hết lần này tới lần khác là huyết mạch quyết định thiên phú tu luyện?

Sau khi cột dược thương vào giá hình, trong phòng giam tăm tối này Tạ Huyên cảm giác trở lại thời điểm còn ở Minh giới, khi đó nàng trong tay nàng là mười tám tầng địa ngục, là một phần của lục đạo luân hồi.

Thu hồi năng lực phán xét, nàng chậm rãi nhắm mắt lại rồi mở ra, giờ này khắc này Tần Hoán nhìn chằm chằm Tạ Huyên, một tia khiếp sợ ở đáy mắt hiện lên. Bởi vì Tạ Huyên trước mắt hắn ta lúc này đã hiện một chút thần tính, nàng công bằng nhưng không từ bi, chỉ máy móc cứng rắn duy trì quy tắc thế gian.

Tạ Huyên đưa tay về phía Tần Hoán: "Đao.”

Giọng nói lạnh như băng của nàng so với Tần Hoán còn đáng sợ hơn, dược thương bị trói ở trên giá hình không ngừng giãy dụa, hắn ta muốn thoát khỏi nơi này, bởi vì kế tiếp hắn ta sẽ tiếp nhận hình phạt còn đáng sợ hơn cả tử vong.

Thế mà Tần Hoán ngoan ngoãn nghe Tạ Huyên nói, hắn ta biết Tạ Huyên dùng đao lớn đao nhỏ nào là thuận tay nhất, vì thế một thanh đao nho nhỏ chỉ dài bằng bàn tay đặt vào trong tay Tạ Huyên, so với thanh đao Tạ Huyên hành hình lúc ở Minh giới kia không chênh lệch nhiều lắm.

“Đao tốt." Tạ Huyên cười.

Trong lúc cười nói, lưỡi đao trong tay nàng đã tràn ra từng đóa hoa băng, lưỡi đao thấu xương đâm vào xương tỳ bà của dược thương, mỡ màu vàng nhạt cằn cỗi theo lưỡi đao tưới khắp tay Tạ Huyên, sau đó mới không ngừng khởi động, máu tươi dính dính, đáng tiếc nó không thể chảy xuôi quá lâu, bởi vì hàn ý trên lưỡi dao đã theo vết thương sau lưng dược thương bắt đầu xâm lấn mỗi một góc thân thể hắn ta.

Nương theo từng đóa từng đóa băng hoa màu đỏ như máu nổ tung trong máu dược thương, Tần Hoán nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Tạ Huyên, trong lòng cảm thán thủ pháp ưu nhã tinh chuẩn lại vô tình của nàng.

Nhìn nàng mới giống như nắm trong tay hình phạt của Minh vương Địa ngục, nàng không tức giận vì dược thương tham lam, cũng không vì những người dân tan cửa nát nhà vì không kiếm được dược liệu mà thương xót, nàng chỉ đang chấp hành luật pháp, giống như hóa thân của quy tắc nào đó.

Hoa băng huyết sắc nở toàn thân thương nhân rồi ngừng lại ở ngực hắn ta, bởi vì hàn băng phong kín miệng vết thương, thương nhân này lại không mất máu quá nhiều, còn giữ lại một hơi thở, hàn ý thực cốt mỗi thời mỗi khắc đều kích thích thần kinh hoảng sợ của hắn ta, để hắn ta vẫn thanh tỉnh, lĩnh hội đau đớn của hình phạt này.

“Đến Minh giới, ngươi có thể nói cho Sở Giang vương, bảo hắn giảm cho ngươi một đạo trừng phạt ở địa ngục Hàn Băng." Tạ Huyên không ngừng nói bên cạnh dược thương đang run rẩy.

Lúc nàng còn hàm chứa ý cười trong trẻo, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Tần Hoán, hắn ta không nghe được Tạ Huyên đang nói gì, bởi vì toàn bộ tâm thần của hắn ta đã tập trung vào mỗi một động tác hành hình của Tạ Huyên.

Nhìn Tạ Huyên, hắn ta mới biết được hình phạt lúc trước của mình có bao nhiêu máu tanh thô ráp, mỗi một giọt máu trên người dược thương đều không chảy vô ích, mỗi một sinh mệnh của hắn ta trôi qua đều tăng thêm đau đớn cho thân thể thậm chí cả linh hồn, nhiều hơn nữa cũng sẽ khiến nhân loại yếu ớt này chết, nhưng lưỡi đao của Tạ Huyên như nhảy múa trên cái chết, không ngừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của tử thần, hết lần này tới lần khác không có vượt qua ranh giới giữa sống và chết.

“Chính là cái này." Tạ Huyên đặt lưỡi dao nho nhỏ lên bàn, tùy ý cầm lấy một mặt khăn lau trên bàn đặt lên vết thương nghiêm trọng nhất trên lưng dược thương giúp hắn ta cầm máu - người này còn phải bị chém đầu thị chúng, cũng không thể chết ở chỗ này.

Nàng cười dịu dàng, trong mắt lại là sự hấp dẫn trần trụi - nàng biết Tần Hoán không thể từ chối nghệ thuật hành hình ưu nhã như vậy, mà thủ pháp hành hình cả đời Tần Mục lĩnh ngộ xa xa không cao siêu như nàng nắm giữ.

Tạ Huyên đưa ra điều kiện hà khắc, nàng biết mình muốn ném ra đủ loại hấp dẫn cho Tần Hoán, dù sao Tần Hoán cũng không biết Tần Mục đã giữ lại chiêu kia như thế nào, tóm lại nàng nói là Tần Mục giữ lại thì mới có thể để hai loại hấp dẫn mà Tần Hoán không thể từ chối chất chồng lên nhau.

Quả nhiên Tần Hoán vẫn còn nghi ngờ, hắn ta biết sư phụ của mình có mấy cân mấy lượng: "Sư phụ hắn... lợi hại như vậy?"

“Người ngu ngốc tới mười tám tầng địa ngục một lần cũng sẽ có lĩnh ngộ mới." Tạ Huyên cười: "Huống chi là đao phủ kinh nghiệm phong phú như ông ta?”

Tần Hoán nhìn chằm chằm Tạ Huyên, biểu cảm lạnh như băng cuối cùng cũng có chút buông lỏng, thậm chí hắn ta có thể đoán được Tạ Huyên đang lừa hắn ta, sư phụ hắn ta không có khả năng nắm giữ kỹ xảo cao diệu như vậy, nhưng hắn ta không tự chủ được bị nghệ thuật hành hình này hấp dẫn.

“Ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn ngươi.”

“Tư Ngục Tư?”

“Phủ Thái Tử có thể cho ngươi làm việc, chẳng lẽ ta không được sao?" Tay Tạ Huyên chà xát trong nước sạch ngục tốt đưa lên, rửa sạch vết máu trên tay.

“Phủ Thái Tử chỉ là chuyển giao vụ án cho ta.”

“Ta cũng có thể chuyển giao án cho ngươi, người bị hạ độc là ta, phủ Thái Tử vì ta ra mặt không phải rất kỳ quái sao? Ta thấy thị vệ trưởng Hạ Truyền của phủ hắn rất khả nghi.”

“Ngươi dám động đến phủ Thái Tử?" Tần Hoán cười lạnh.

"Ngươi chỉ thích hành hình, ngươi thích lưỡi dao sắc bén, búa đục hoặc đinh, trùy - tất cả những thứ có thể tạo thành thương tổn da thịt, ngươi chỉ thích những linh hồn yếu ớt kia run rẩy dưới tay ngươi, ngươi chỉ thích nơi hắc ám đầy máu này…”

“Đi theo ta, mỗi con mồi ta ném vào tử lao sẽ khiến ngươi được ăn no." Đầu lưỡi Tạ Huyên liếm liếm hàm răng của mình.

“Công chúa Vũ quốc-" Tần Hoán cười nhẹ một tiếng.

“Huyên." Tạ Huyên nói.

“Tuyên?" Hắn ta hỏi.

Tạ Huyên ngẩng đầu lên gật đầu.

Một thứ tròn tròn lạnh như băng ném vào trong chậu nước bị máu nhuộm đỏ trước mặt Tạ Huyên, Tạ Huyên cúi đầu nhìn lại, dưới sương máu mông lung là một ấn giám tượng trưng cho quyền lực cao nhất của Tư Ngục Tư.

Tạ Huyên vớt ấn giám lên, nhìn Tần Hoán một cái: "Ta đưa một người đi.”

“Còn hai cái.” Tần Hoán nói.

“Được." Tạ Huyên vốn định hứa hẹn với hắn ta, liền học theo bộ dạng Phượng Tuân trước kia, vươn tay muốn kéo tay hắn ta, nhưng ngón đuôi của nàng vươn ra rồi lại run rẩy khép lại.

Tạ Huyên nhớ tới, dưới ánh trăng hơn hai năm trước nàng nhìn thấy thiếu niên đeo mặt nạ quỷ thủ kia từ ngoài cửa sổ như chim bay, nhảy vào.

Hắn nói ngoắc tay, chờ nàng tu luyện tới cảnh giới hồn kén sẽ để nàng nhìn dáng vẻ hắn dưới lớp mặt nạ.

Sau đó nàng không nhìn.

“Móc ngoéo, ngây thơ." Tần Hoán dĩ nhiên nhìn ra nàng muốn làm gì.

Tạ Huyên thu tay nắm thành quyền lại: "Chỉ có kẻ ngốc mới làm chuyện như vậy.”

Hứa hẹn trên đời này, sao có thể là ngoắc tay là có thể lập lời thề non hẹn biển chứ? Lúc trước Cẩn Nương cũng giằng co với nàng như vậy, nàng ấy nói chờ sau khi nhiệm vụ trở về sẽ đưa cho nàng thứ thú vị chỉ có bên ngoài mới có, nhưng nàng ấy không trở về, cứ như vậy nằm trong vũng máu, nàng ấy thân là Ám vệ vì bảo vệ tiểu thư Tạ gia tôn quý Tạ Như Phiến mà chết.

Ngục tốt giúp Tạ Huyên đưa tù phạm thụ hình ngày đó ra ngoài, chính là vị pháp sư hộ quốc trước đó Phượng Tuân thả đi trong ngục riêng của Thái tử.

“Ngươi tốt nhất nên xác nhận người ở chỗ ngươi đều đáng tin." Tần Hoán nhắc nhở Tạ Huyên

“Ừ." Tạ Huyên gật đầu.

Trước khi đến Tư Ngục Tư nàng đã nói với Tiểu Trì là Cảnh Tầm tới đón nàng trở về, cho nên Tiểu Trì mới nhân cơ hội này quay về hoàng cung phục mệnh.

Cảnh Tầm là người nàng có thể tin tưởng, dù sao chuyện hỏa thiêu ngục riêng phủ Thái Tử này, hắn mới là chủ phạm.

Bên ngoài Tư Ngục Tư, mấy vị hộ vệ mặc hắc giáp canh giữ bên cạnh xe ngựa của Phượng Tuân, nhìn kỹ trang phục, mấy vị hộ vệ này hẳn là đến từ Binh Mã Tư.

“Người của Binh Mã Tư." Tần Hoán khoanh tay đứng, xa xa nhìn thoáng qua.

“Sao vậy?" Tạ Huyên hỏi.

“Một đám túi cơm túi rượu." Tần Hoán ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn có chút kinh ngạc đối với năng lực của Cảnh Tầm, trưởng quan có thể điều động Binh Mã Tư trong kinh thành cũng không nhiều, huống chi vị Cảnh vương gia này trước mắt cũng không có chức vị trong người.

Phượng Tuân nhìn thấy Tạ Huyên đi ra, liền sai người đem phạm nhân hôn mê sắp xếp ở trên một chiếc xe ngựa khác.

Tạ Huyên nhảy vào xe ngựa của hắn, lấy khăn trắng lau mồ hôi trên mặt: "Sau này người này sẽ giữ lại quý phủ của ngài nhé?

“Vì sao?" Mặc dù rất thích cách làm như vậy của Tạ Huyên, Phượng Tuân vẫn cười hỏi một câu, hắn muốn nghe chút lời ngon tiếng ngọt của Tạ Huyên, cho dù là lừa hắn cũng không sao cả.

“Hắn là do ngài thả ra." Quả nhiên Tạ Huyên không hiểu phong tình.

Tay nàng đặt ở bên cạnh, Phượng Tuân cúi đầu, thấy được một chút vết máu trên cổ tay nàng.

Giống như ở Minh giới, Phượng Tuân không nói gì dùng khăn leo cổ tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giúp nàng lau sạch vết máu này.

Tạ Huyên bị hắn nắm tay, bỗng nhiên sửng sốt một chút, tuy rằng cảnh tượng ngồi xe, người bên cạnh đều không giống với Minh giới, nhưng trong thoáng chốc nàng cảm thấy mình trở lại Minh giới lúc nhật nguyệt điên đảo nhiều năm sương mù bao phủ.

Giống, rất giống, từ nơi lạnh lẽo như vậy trở về nàng luôn có thể đợi được một đôi tay ấm áp nắm lấy nàng.

“Phượng..." Tạ Huyên mạnh mẽ nghiêng đầu đi, lại chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt không quen thuộc.

Phượng Tuân im lặng nhìn nàng, bên môi hắn hàm chứa nụ cười yếu ớt, cũng không nói gì.

Ngược lại Tạ Huyên luống cuống.

“Phượng?”

“Gió lớn quá." Tạ Huyên đối với không khí yên tĩnh không chút gợn sóng, nói dối.

Đầu ngón tay Phượng Tuân khẽ động, trong kinh thành đất bằng cuồn cuộn nổi lên cuồng phong, gió lớn thổi rèm xe ngựa không ngừng động.

“Đúng vậy, gió lớn quá." Phượng Tuân cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK