Chương 29: Đối mặt
Về đến nhà, tôi trốn thẳng vào phòng. Tôi cuộn tròn trong chăn, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc, tôi không muốn bố mẹ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mình.
Không biết đã bao lâu, tôi mệt mỏi thiếp đi. Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tối.
Tôi xỏ dép lê ra khỏi phòng: "Mẹ ơi, tối nay ăn gì vậy ạ?"
Kết quả là tôi, với mái tóc rối bù như tổ quạ, bộ quần áo nhăn nhúm, chứng kiến cảnh bố mẹ tôi và Trình Quyết đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn chờ tôi.
Bầu không khí ngượng ngùng đến mức tôi muốn độn thổ, nhưng khi nhìn thấy Trình Quyết, tôi lại cảm thấy chua xót, một nỗi buồn tủi dâng lên trong lòng, thật là vô dụng, nước mắt lại trực trào ra, tôi vội vàng đưa tay lên lau đi.
"Con không ăn nữa."
Nói rồi, tôi định bỏ đi, nhưng cổ tay tôi đã bị giữ lại, tôi quay đầu lại, lại là gương mặt đáng ghét kia.
Nhưng lúc này, anh ta không còn vẻ ngoài rạng rỡ như ban ngày nữa, mà thay vào đó là vẻ mệt mỏi, rã rời, mái tóc hơi rối, gương mặt lộ rõ vẻ tiều tụy.
"Cái đó... bố mẹ sang nhà dì Trương chơi bài rồi, hai đứa có chuyện gì thì từ từ nói."
Nói xong, bố mẹ tôi rời đi, để lại tôi và Trình Quyết mặt đối mặt.