• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên xe bạn trai đưa đi làm nhưng bầu không khí còn căng thẳng hơn cả ngồi trong phòng kỳ thi tốt nghiệp, Kiều Tiểu Ân định mở lời bắt chuyện nhưng tốt nhất là nên im lặng, biết đâu người ngồi phía sau phá đám chọt vô câu nào cô lại phải cứng họng.

Tề Tuấn lướt nhìn kính xe người ngồi ở hàng ghế phụ phía sau, trầm giọng hỏi: “Anh là ai vậy?”

Hàn Thế Vinh mỉm cười nhìn lên Kiều Tiểu Ân đang ngồi cứng đơ như pho tượng: “Tiểu Ân không có nói tên tôi cho anh biết sao?”

Hàng chân mày rậm khẽ nhíu ại, anh ta dám gọi tên bạn gái anh thân thiết như thế, nghe rất phản cảm.

“Tiểu Ân nói không nhớ tên anh, chỉ nhớ được anh họ Hàn thôi.”

Hàn Thế Vinh tỏ ra vô cùng thất vọng thở dài nhìn cô trách mốc: “Em đó, ngày nào tôi cũng gặp em mà tên của tôi em cũng quên được.”

Kiều Tiểu Ân vốn không định nói nhưng vẫn phải buộc miệng đáp trả: “Là anh bám theo tôi suốt ngày.”

KÉT TTTTTTT

Chiếc xe thắng gấp làm cho Hàn Thế Vinh và Kiều Tiểu Ân không kịp trở tay ngã người về trước theo quán tính, Tề Tuấn nhanh tay đỡ lấy trán cô giữ không cho cô bị ngã, còn người phía sau mặc kệ đi.

Hàn Thế Vinh xoa xoa cái trán đỏ lựng của mình bị đập lên ghế xe, oán hận nhìn Tề Tuấn: “Anh làm gì thắng gấp vậy?”

“Là chiếc xe phía trước thắng đột ngột.”-Tề Tuấn quay sang Kiều Tiểu Ân, vuốt nhẹ tóc cô hỏi: “Em không sao chứ?”

“Em không sao.”

“Tôi có sao này.”-Hàn Thế Vinh kêu to lên.

Tề Tuấn lạnh nhạt nói, anh khởi động xe chạy tiếp: “Nếu không hài lòng anh có thể xuống xe.”

Hàn Thế Vinh nén nỗi ấm ức vào trong nở nụ cười xòa, tên Tề Tuấn này anh đã nhớ mặt rồi, sau này có dịp nhất định phải rửa hận: “Cũng sắp tới nơi, anh chạy xe cẩn thận chút.”

Kiều Tiểu Ân mấp máy môi chúm chím cười, trái tim lăn tăn cảm giác vui thích, anh rõ ràng là đang giận nhưng vẫn rất quan tâm đến cô, là người cô hoàn toàn an tâm để bên cạnh.

Mọi biểu cảm của Kiều Tiểu Ân đều thu hết vào đôi mắt đen đặc sâu cuốn hút của Tề Tuấn, cô gái này bớt đáng yêu đi, bao nhiêu suy nghĩ đều thể hiện ra ngoài mặt cả rồi.

Chiếc xe dừng lại trước công ty vài chục mét, Tề Tuấn đưa cho cô một bình nước, lên tiếng với người vẫn đang ngồi phía sau: “Tới nơi rồi, anh còn định ngồi tới bao giờ?”

Hàn Thế Vinh mặt dày thốt: “Không phải anh nói sẽ đưa tôi đến sở cảnh sát lấy xe sao? Không lấy được xe tôi sẽ bám theo anh suốt.”

Tề Tuấn khẽ híp mắt lại, sẵn đây anh cũng muốn nói chuyện cùng anh ta: “Được, Tiểu Ân, em vào công ty trước đi, đây là canh gà anh mua cho em.”

Kiều Tiểu Ân khó xử nhìn hai người đàn ông ở cùng một chỗ với nhau, dự cảm không lành chút nào, cô miễn cưỡng chào anh: “Dạ, anh đi cẩn thận.”

Quay sang Hàn Thế Vinh, Kiều Tiểu Ân trao cho anh ánh nhìn sắc như dao, mỗi lần gặp anh ta chẳng có chuyện gì tốt hết. Bắt gặp ánh mắt “trều mến” của cô nhìn mình, Hàn thế Vinh vẫy tay chào cô, đối với anh, thái độ cô như thế này rất có sức hấp dẫn.

Đợi cho cô rời khỏi, Tề Tuấn quay đầu xe chạy đi tiếp, không cho Hàn Thế Vinh có cơ hội nhìn bạn gái mình lâu hơn, giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Hàn Tổng, anh mấy ngày nay chơi đủ rồi, cũng nên tập trung vào công việc của mình, đừng đi theo làm phiền bạn gái của người khác nữa.”

Hàn Thế Vinh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, bàn tay vuốt mái tóc trước trán, nét mặt nhanh chóng nghiêm nghị toát ra khí chất bức người: “Nhanh như vậy đã biết được thân phận của tôi, giám đốc Tề cũng rất giỏi.”

Không phải tự nhiên Hàn Thế Vinh khen Tề Tuấn, tập đoàn WFT nổi tiếng xưa nay với những trò chơi game được nhiều người ưa chuộng, điểm nổi bật và gây tính tò mò lớn nhất chính là ông chủ của tập đoàn chưa bao giờ lộ diện trước mọi người, không biết người đó là nam hay nữ, già hay trẻ, cho nên Tề Tuấn biết được thân phận của anh coi như mối quan hệ cũng rất rộng.

“Anh quá khen rồi, lần này hai bên tập đoàn cùng nhau hợp tác nâng cao tầm ảnh hưởng của trò chơi lên bước tiến mới, tôi nghĩ anh đến lúc phải lộ diện. Sự tò mò của mọi người về người đứng đầu tập đoàn đã lên đỉnh điểm chính là đòn bẫy....”

“Không thích!”-Hàn Thế Vinh cắt ngang lời nói của Tề Tuấn, anh nửa đùa nửa thật đáp: “Khuôn mặt điển trai, tuấn tú của tôi bị lộ diện ra bên ngoài thì cuộc sống tự do tự tại sau này của tôi còn đâu nữa? Anh cũng đẹp trai anh biết mà.”

Tề Tuấn nhếch môi, con người này vì tài giỏi nên cũng rất ngạo mạn, chuyện gì cũng có thể nói được. Nhưng có một chuyện anh ta tuyệt đối không được làm.

“Còn nữa, theo tôi biết thì trước giờ giám đốc Tề chưa hề công bố Tiểu Ân là bạn gái của mình, hai người cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi, cho nên tôi vẫn còn cơ hội.”

KÉTTTTTTT

Chiếc xe một lần nữa thắng gấp, nhưng lần này Hàn Thế Vinh đã chuẩn bị trước nên anh không hề hấn gì, anh khó chịu nói: “Anh quá đáng rồi đó!”

Tề Tuấn giọng lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ không cho anh có cơ hội đó đâu. Lợi thế vẫn đang nghiêng về phía tôi.”-Tề Tuấn nói thêm một câu cuối: “Hơn nữa tôi đẹp trai hơn anh, ít nhất là trong mắt của Tiểu Ân.”

Hàn Thế Vinh đáy mắt sắc lạnh, anh tức giận không phải vì mình thua kém Tề Tuấn mà vì lời anh ta nói đều đúng, trong mắt Kiều Tiểu Ân, cô gái này chỉ xem Tề Tuấn là nhất thôi.

TBC.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK