• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thay đôi giày cao gót kiêu sa thay bằng đôi dép lê cô đã mua ban sáng, Tiểu Ân như người mất hồn bước khỏi khách sạn, cô không còn thiết quay trở lại vào trong chào hỏi một tiếng nữa.

Rõ ràng không phải là thất tình, càng không phải bắt đầu tình yêu sâu đậm, dẫu vậy thì nghe chính miệng người cô thích nói rằng chỉ lợi dụng mình để thử lòng người phụ nữ khác, còn là một người đàn bà luống tuổi đã có một đứa con trai trạc tuổi anh, nghĩ thôi đã thấy thật châm biếm rồi.

“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp lên thôi.”-Tiểu Ân gượng cười, cằm hất nhẹ ngẩng lên bầu trời trên cao, không ngờ vừa mới chớp mắt một cái cơn mưa từ đâu như trút nước đổ ập xuống người cô.

“Không phải chứ, sao cả người cũng đối xử với con như vậy?”

Kiều Tiểu Ân vừa mới lên gót tâm trạng đã bị trận mưa càn quét cuốn trôi đi hết, cô chán nản nặng nề bước tiếp.

Tề Tuấn nhìn túi xách cùng điện thoại trên xe buông tiếng thở nhẹ, khi nãy ở trong phòng cùng Lệ tổng đáy mắt anh có thoáng thấy bóng dáng của Tiểu Ân rời khỏi khách sạn, bởi vì đang nói chuyện cùng bà ấy nên Tề Tuấn không tiện gọi lại.

“Xem ra cô ấy đã nghe hết cả rồi.”

Chiếc xe hơi màu đen chạy với tấp vào bên đường khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn đang ngồi gục đầu rũ rượi trên băng ghế đá công viên, Tề Tuấn không bước ra vội, chỉ lẳng lặng ngồi trong xe nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới cầm lấy túi xách lẫn điện thoại của cô đem ra ngoài.

“Đói không?”

Tiểu Ân cảm nhận bóng râm tỏa ra từ dáng người cao lớn đang chắn trước mặt che đi những tia nắng len lỏi xuyên qua tán cây rộng lớn chiếu xuống người mình, đôi mắt thất thần ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc, lòng cô tự dưng chua xót càng cảm thấy bức bối hơn, hốc mắt vì thế không tự chủ đỏ hoe lên.

“Giám đốc...”

Tề Tuấn quét mắt nhìn bộ cánh tinh tế ban sáng đã lắm lem nước mưa vẫn chưa khô hoàn toàn, mái tóc xõa ngang vai cũng còn chưa ráo dính bệch vào nhau càng tăng thêm vẻ thê thảm, anh đưa túi xách đặt lên đùi cô rồi cởi đi áo khoác của mình đắp lên đôi vai gầy, giọng nói trầm khàn khẽ thốt: “Đi thôi!”

Dù rất ấm ức khi nhớ lại những lời anh đã nói nhưng không hiểu sao Tiểu Ân lại ngoan ngoãn như con rối, nghe lời anh đứng dậy. Chắc có lẽ vì cô đã hành hạ cơ thể này đủ nhiều vì lý do quá vô lý rồi, hận cái nổi gì chứ, lo cho cái bụng đói meo của mình vẫn hơn.

“Anh không ăn thật sao?”-Tiểu Ân không giữ gìn hình tượng của mình cắn nguyên miếng đùi gà to vào miệng nhai, đôi mắt đen to tròn nhìn anh vẫn ngồi yên không động đến món nào hỏi có lệ.

Tề Tuấn lắc đầu: “Cô ăn đi!”

“Tôi vẫn đang ăn đây.”

“Sao lúc nãy lại tự ý bỏ đi?”

Tiểu Ân bị câu hỏi bất ngờ làm khựng lại, cảm giác ngon miệng sớm cũng tiêu tan đi mất: “Ờ thì...”

“Đã nghe thấy hết rồi phải không?”

Gật gật.

“Nếu tôi nói đó không phải là toàn bộ sự thật em có tin không?”

Ực.

Miếng thịt gà khô khốc cố được chủ nhân của nó nuốt trôi giữa lưng chừng cổ họng, Tiểu Ân trân trân nhìn người đàn ông trước mặt cố tiếp thu lời anh ấy nói, có phải Tề Tuấn đang cố giải thích với cô hay không?

“Thôi bỏ đi.”-ngay cả anh cũng không hiểu mình đang làm gì, có một lý do thôi thúc anh không muốn cô tiếp tục hiểu lầm, nhưng giải thích với một người là việc trước nay anh chưa từng làm qua.

“Tôi muốn nghe, có phải vừa rồi tôi đã bỏ lỡ điều gì đó.”-Một sự tinh ý, Tiểu Ân cố gắn kết lại câu chuyện Tề Tuấn đang bỏ dở giữa chừng, cô có cảm giác nếu mình cho qua luôn, sau này sẽ hối hận, cực kỳ hối hận cho xem.

Bàn tay cầm lấy ly nước lọc uống một ngụm lớn, phong thái khoan thai không có vẻ gì là lúng túng trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của anh hiện tại: “Lệ tổng thích tôi, tôi chỉ cố đả kích lên niềm kiêu hãnh của bà ta, việc cô nghe và nhìn thấy chỉ là một phần thôi.”

“Tôi... không hiểu lắm...”

*Đoạn hồi tưởng lại*

“Chị đừng gán ghép em với ai khác, em tìm cô ấy chỉ là muốn chọc cho chị ghen thôi, nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành rồi.”

Lệ tổng đang mê đắm trước cử chỉ dịu dàng cùng lời nói dụ hoặc của Tề Tuấn, đột nhiên cơ mặt chợt hóa đá với lời nói tiếp theo: “Đó là những gì Lệ tổng muốn tôi sẽ nói và làm với bà sao?”

“Tuấn?!”

“Đây là lần cuối cùng tôi còn nói chuyện đàng hoàng với bà vì giao tình của tôi và Trọng, mong Lệ Tổng sau này đừng làm những chuyện vượt quá giới hạn, cô gái đó cũng đừng động đến, cô ấy chỉ là một cô gái đơn giản bên cạnh tôi thôi.”

Đôi mắt chớp chớp liên tục, Kiều Tiểu Ân thái độ sốc không thua kém gì lúc nhìn thấy Tề Tuấn và Lệ Tổng trong khách sạn, có khác chăng nét mặt bây giờ của cô có phần ngây ngốc hơn, nói trắng ra là quê. Là cô đã quá nóng vội sao? Cũng phải thôi, làm gì có chuyện người ưu tú như Tề Tuấn lại đi.

Hahaha

Tiểu Ân khựng lại mím chặt môi khi nhận ra biểu cảm thái quá của mình trước mặt Tề Tuấn, mi mắt vội cụp xuống nhìn vào thức ăn trên bàn một cách vô cùng chuyên tâm.

“Tôi ăn tiếp đây.”

“Hôm nay khiến cô phải khó xử rồi, ăn nhiều một chút.”

Thình Thịch, Thình thịch.

Trái tim của Tiểu Ân đột ngột gia tăng tốc độ, anh là đang quan tâm đến cảm nhận của cô sao? Ông trời ơi, người lại cho con hy vọng nữa rồi đó có biết không vậy?

TBC.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK