• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Ly vứt rác xong, vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa trở về, mới đi qua một chỗ rẽ, đã bị Lý Hữu túm lại đè vào tường.

Lý Hữu dùng sức vừa hôn vừa cắn cậu, mạnh đến mức Thiệu Ly còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu.

Thiệu Ly tức giận đẩy hắn ra nói: “Anh điên rồi!”

Cậu chà chà khóe miệng, vừa là nước bọt, vừa là máu chảy ra. Cậu trong lòng mắng to Lý đại thiếu là đồ điên, có bệnh, không nói lời nào mà loạn cắn người, rõ ràng là có khuynh hướng SM.

Vừa mới bị đẩy ra, hắn lại xông tới ép chặt cậu vào tường, dùng sức khiến Thiệu Ly giãy ra không nổi.

Vẻ mặt của Lý Hữu thoạt nhìn có chút lạ lùng.

Hắn nói: “Ly Ly, sao em lại có thể không an phận như vậy?”

Thiệu Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ trước mặt anh tôi còn không đủ an phận sao, đó chẳng qua là anh chưa thấy tôi lúc không an phận thôi.

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc là lúc trước mình đùa Lý đại thiếu hơi có quá trớn rồi, nếu như làm rõ mọi chuyện ra thì hình như Lý Hữu cũng có lý do để nổi bão.

Cậu “đại nhân đại lượng” không tính toán với Lý Hữu, nói: “Nè nè, anh buông tay ra đi, ở chỗ đông người mà làm thế này thì còn ra thể thống gì nữa.”

Lý Hữu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt của hắn cực giống với ánh mắt của một con sói đang nhìn cừu, của một con rắn đang nhìn con ếch.

Tóm lại là ánh mắt đó không hề có ý tốt mà tràn đầy “âm mưu”.

Hắn nói: “Tôi đã cho em một cơ hội, nhưng em vẫn lao vào, vậy em nói xem em còn có thể trách ai đây?”

Thiệu Ly nói: “Anh nói cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.”

Lý Hữu nói nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi cam đoan với em, sau này tôi sẽ làm hết trách nhiệm của một người chồng. Em và Tiểu Tây muốn cái gì, tôi sẽ mua cho. Nếu em muốn hôn lễ, tôi cũng có thể sắp xếp. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý với em, nhưng đổi lại, em cũng phải có trách nhiệm với tôi.”

Hắn nói cực kì nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa chút nào cả.

Nội dung của vở kịch này hình như chuyển biến cũng quá mức đột ngột rồi đi.

Vẻ mặt của Thiệu Ly giống như nhìn thấy quỷ, bị hắn hù dọa, cậu cười gượng hai tiếng hỏi: “Tôi nghe nhầm đúng không?”

Lý Hữu nói: “Không.”

Thiệu Ly nói: “Tôi có thể nói “không” không?”

Lý Hữu nhìn cậu: “Em nói thử xem?”

Thiệu Ly nói: “Nhưng tôi lại muốn nói từ đó, làm sao bây giờ?”

Lý Hữu dùng ánh mắt thoáng có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: “Ly Ly, đừng để tôi phải làm khó dễ em…”

Hắn không nói “Đừng để tôi phải khó xử”. mà là “Đừng để tôi phải làm khó dễ em”.

Thiệu Ly sợ hãi trong lòng, cậu cảm thấy lúc này Lý Hữu không giống như đang nói đùa.

Lý Hữu quả thật cũng không nói giỡn.

Nếu năm đó Thiệu Ly không bán, hắn cũng không nói làm cho Thiệu Ly “biết tay”, và quả thật cũng không làm khó cậu.

Nhưng hiện tại, hắn lại nói “Đừng để tôi phải làm khó dễ em”, vậy hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.

Thiệu Ly cười gượng, cậu mặt dày mà nịnh bợ: “Tôi thật sự là không dám làm anh phải vướng bận đâu Lý Hữu à, nhưng anh nói thử xem, anh cần gì phải thế?”

Lý Hữu nói: “Nếu em chấp nhận tôi, thì tôi sẽ không bị vướng bận nữa.”

“A. . . ” Thiệu Ly nuốt một hơi xuống bụng, nói: “Vậy… để tôi suy nghĩ một thời gian được không?”

Lý Hữu nói: “Ba ngày. Ba ngày sau em phải cho tôi một đáp án rõ ràng.” Có lẽ là thấy Thiệu Ly thực sự bị dọa sợ, hắn dùng ngón cái vuốt vuốt cổ cậu, nói: “Đừng sợ, tôi tạm thời sẽ không bắt em phải làm gì đâu.”

Thiệu Ly ở trong lòng mắng mẹ kiếp, cậu còn đang suy nghĩ xác suất chuyển nhà một lần nữa và khuyên Thiệu Hiểu Tây cắt đứt liên hệ với Lý Hữu là cao bao nhiêu đó.

Hai người đều mang tâm sự trong lòng. Về đến nhà, Lý Hữu không hề có ý định muốn đi mà ngồi trên sô pha xem báo.

Lý Duy nằm úp sấp trên cánh tay hắn, vừa răng rắc nhai khoai tây chiên, vừa cười ha ha xem hoạt hình, không còn khóc hay náo loạn nữa.

Thiệu Hiểu Tây thì đeo tai nghe nghe cái gì đó với bộ dáng rất tập trung.

Chỉ có mình Thiệu Ly, cậu đứng không được, ngồi cũng không xong, hết nắm cái này rồi lại cầm cái kia, hoàn toàn không biết cậu muốn làm gì.

Người như cậu, từ trước tới giờ chưa bao giờ giấu được tâm sự của mình.

Ngày lại ngày cứ thế qua đi.

Ngày hôm sau, Thiệu Ly đưa một người về, đến trước mặt Lý Hữu nói với hắn: “Đây là bạn gái tôi, tên của cô ấy là Trương Nhị.”

Người này Lý Hữu đã từng thấy. Chính là cô gái ngồi đối diện hôm Thiệu Ly đi kèm Dương Hâm ra mắt.

Tóc ngắn vén sau tai, thoạt nhìn thấy đây là một cô gái thanh thoát nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn trông rất xứng dôi với Thiệu Ly.

Lý Hữu lại càng trực tiếp hơn, hắn đáp lại: “Em nghiêm túc đi.”

Hắn không cần uy hiếp: Thiệu Ly em thật đúng là có gan, dám giữa đường chơi tôi một vố cũ rích này, giỏi thật đấy.

Cũng không cần tức giận nói: Chờ đấy, sẽ cho hai người một trận.

Hắn chỉ cần liếc một ánh mắt qua, khiến Thiệu Ly ngay lập tức phải cười nịnh mà khai ra rồi, chẳng cần động vũ lực cũng tự đầu hàng.

Cậy nói với Trương Nhị: “Ha ha, quả nhiên anh ấy không tin.”

Trương Nhị nói: “Thiệu Ly, ông có thể đừng phá hư danh dự của tôi nữa được không, tôi đã có chồng chưa cưới rồi đó!” Rồi lại quay qua nói với Lý Hữu: “Xin chào Lý tiên sinh, cậu ấy từ trước đến giờ vẫn dở hơi như thế, anh đừng để ý đến cậu ta.”

Lý Hữu thực bình tĩnh nói: “Tôi quen rồi.”

Trương Nhị gọi: “Thiệu Ly?”

Thiệu Ly gãi gãi đầu nói: “Ha ha, đây là bạn học của tôi, hiện tại là biên tập viên ở tòa soạn. Anh có thể cho cô ấy phỏng vấn anh được không? Dù sao thì bây giờ anh cũng là một danh nhân rồi đó ha ha.”

Lý Hữu liếc cậu hai cái rồi nói: “Được.”

Vì thế khi Trương Nhị phỏng vấn, Lý đại thiếu đều rất phối hợp từ A đến Z một cách hiếm thấy, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, không tiết lộ được thì cũng trả lời qua loa, xem như khá nể tình,

Phỏng vấn xong, Trương Nhị nói: “Kỳ thật tôi cũng biết, scandal trước đó của anh và Thiệu Phỉ hơn phân nửa là không đúng sự thật. Nhưng Ly Ly chưa từng nói với chúng tôi rằng cậu ấy quen anh, cho nên ngay cả chúng tôi cũng đều đoán già đoán non đó chứ.” Cô cười ha ha nói. “Đúng rồi, cuối tuần này chúng tôi có một buổi họp lớp, Lý tiên sinh nếu rảnh, thì đến chơi với chúng tôi đi. Mỗi người đều mang người nhà của mình tới, nhưng Ly ly chỉ cô đơn một mình khiến tôi nhìn cũng thấy tội thay cho cậu ấy. Anh là anh rể của cậu ấy, cũng coi như là nửa người nhà.”

Anh rể?

Độ cung nơi khóe miệng của Lý Hữu thoáng vặn vẹo một chút.

Like Loading…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK