Bữa cơm này không khác nhiều so với tưởng tượng của Thiệu Ly. Chị của Lý Hữu – Lý Tĩnh đối với cậu rất lịch sự, thậm chí quá khách sáo, rõ ràng là cố tình làm vậy.
Lý Hữu liên tục nhíu mày.
Thiệu Ly không cảm thấy quá ngạc nhiên. Chuyện này cậu đã dự đoán được từ trước. Cậu vẫn cười sảng khoái, vui vẻ nhìn mọi người, duy trì sự hóm hỉnh của mình, đùa giỡn cùng Lý Tường y hệt hai anh em song sinh.
Thật sự làm cho người ta không thể chán ghét.
Trên đường lái xe trở về, Lý Hữu nói với cậu: “Lý Tĩnh không hề có ác ý, em đừng lo lắng.”
Thiệu Ly cười nói: “Không sao, chỉ vì chị ấy là chị của anh thôi. Nếu đổi lại là em, nói không chừng đã trực tiếp cho anh ăn mấy cái tát rồi.”
Lý Hữu nhìn cậu, quả thực không biết nói sao.
Thiệu Hiểu Tây nghe xong cười khanh khách, nói: “Tại sao lại không phải là tát ba? Ly ly, ba quá thích chiếm tiện nghi của người khác rồi, chuyện tốt thì giữ lại cho chính mình, chuyện xấu đều để cho người khác gánh vác.”
Thiệu Ly cười hả hê, nói: “Ba thông minh như thế, người khác muốn tát ba, ba dĩ nhiên phải né rồi.”
Sau đó, hình như cậu mới đột nhiên nhớ tới cái tát của Thiệu Phỉ năm đó, trong ánh mắt hiện lên một vẻ bi thương.
Thế nhưng, cậu vẫn tiếp tục cười giỡn với Thiệu Hiểu Tây, nếu không để ý quan sát kỹ, một chút cũng nhìn không ra những tình cảm biến hóa trong đôi mắt đó.
Nếu không phải Lý Hữu năm đó cũng có mặt, tận mắt chứng kiến mọi chuyện lại ngồi gần cậu, chỉ sợ cũng đã bị cậu lừa.
Thật là một người gian xảo.
Lúc nào cũng suy đoán tâm tư, tình cảm của người khác nhưng lại từ chối không cho bất cứ một ai chạm đến nội tâm của mình.
Giống như chỉ cần một chút không để ý đến, cậu sẽ biến mất mãi mãi, còn hắn sẽ… không bao giờ gặp cậu được nữa.
Vì sao, năm đó bà Thiệu lại cố tình lấy chữ “Ly” đặt tên cho cậu…
Lý Hữu hít một hơi thật sâu, nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim đi.”
Thiệu Ly một bên còn đùa giỡn ầm ĩ, một bên cúi đầu hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Bé yêu, làm bài tập xong chưa?”
Thiệu Hiểu Tây đáp: “Ly Ly, ba nghĩ rằng con giống ba sao? Đã xong lâu rồi.”
Thiệu Ly cười hì hì, nói: “Vậy chúng ta đi xem phim nha?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Cũng tốt, coi như giết thời gian.”
Bộ dạng nghiêm túc giống ông cụ non của bé đặc biệt đáng yêu, Lý Hữu cũng bị chọc đến nở nụ cười.
Thiệu Ly nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên mặt bé, rồi nói: “Ôi! bé yêu của ba thật lợi hại.”
Thiệu Hiểu Tây nhìn vào gương soi mặt của mình, xong quay sang nhìn Lý Hữu, nói: “Ly Ly, nếu sau này ba muốn hôn thì hôn bố đi, bố không để ý nhưng con để ý, ba xem ba hôn làm dính đầy nước miếng trên mặt con này.”
Sở trường của bé là thay đổi sắc mặt. Hiện tại trông bé có chút không vui, bé cảm thấy hình như Thiệu Ly đang cố ý phá hư hình tượng của mình.
Thiệu Ly bị sặc nước miếng thiếu chút nữa là ho sặc sụa, cậu ở trong lòng nhẩm đi nhẩm lại đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ không hề kiêng kỵ).
Sau đó, Thiệu Hiểu Tây còn bồi thêm cho cậu một cú chót: “Còn nữa, Ly Ly, lúc nào nhà của chúng ta thêm thành viên mới, ba nhớ nói sớm một chút cho con biết một tiếng nha. Con không muốn lúc nào cũng là người cuối cùng được biết.”
Chỉ một câu nói đã làm cho Thiệu Ly ho sặc sụa.
Lý Hữu nhanh chóng vuốt lưng cho cậu.
Thiệu Ly gào lên: “Thiệu Hiểu Tây!!!”
Thiệu Hiểu Tây quay đầu qua nhìn Lý Hữu, bé rất vô tội mà.
Lý Hữu cũng xấu hổ, nói: “Ly Ly, đừng trách nó, là anh nói với nó như thế.”
Thiệu Ly lên giọng: “Cái… gì?”
Cậu hình như bị dọa đến nói năng có chút lộn xộn. Sự nhanh nhẹn, mồm mép thường ngày đã bay về một phương trời xa xăm. Lý Hữu che miệng ho khan, quả thật trong chuyện này hắn có phần đuối lý.
Hắn vội vàng thanh minh: “Nó là con của chúng ta, anh hy vọng nó hiểu rằng tình yêu thương mà nó nhận được không hề thua kém so với người khác.”
Rõ ràng là đang kiếm cớ nói dối.
Hắn lại nói tiếp: “Nhưng em vẫn là người thân nhất trên đời của nó, không ai có thể thay thế.”
Nói như thế… rất xuôi tai nha.
Lý Hữu thừa cơ tung ra đòn quyết định: “Hay là em hy vọng nó vì chuyện này mà nghĩ ngợi lung tung, lúc nào cũng canh cánh trong lòng?”
Thiệu Ly không tin, nói: “Anh định hù ai vậy?.”
Lý Hữu nói: “Không tin, tự em hỏi con đi.”
Thiệu Ly qua mặt Thiệu Hiểu Tây lại, mặt đối mặt với cậu, nói: “Có chuyện đó không?”
Thiệu Hiểu Tây ôm thắt lưng, vùi đầu vào ngực cậu, nói: “Ly Ly, ba nên sớm một chút nói cho con biết. Con cũng không ngu ngốc như Lý Tường, cái gì cũng không hiểu.”
Thiệu Ly cảm thấy có chút hít thở không thông, lại mơ hồ nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nó tựa như đặt ở trong lòng một thứ gì đó rất rất lớn luôn đè ép cậu, rồi đến một ngày cuối cùng cũng có người lấy nó ra giúp cậu, mặc dù cậu không hề dự kiến trước.
Cậu nhìn Thiệu Hiểu Tây nhẹ giọng nói: “Chuyện này ba vốn định chờ đến khi con lớn lên mới nói cho con biết.”
Thiệu Hiểu Tây mở to cặp mắt tròn xoe nhìn cậu: “Con bây giờ đã trưởng thành rồi, Ly Ly.”
Thiệu Ly liền nói: “Ừ đúng rồi, con lớn rồi, nói cái gì là cãi cái đó.”
Thiệu Hiểu Tây bĩu môi.
Cậu nói tiếp: “Còn chuyện bố con vừa nói…”
Cậu có chút líu lưỡi, không biết nói kiểu gì.
Thiệu Hiểu Tây rất chủ động nối tiếp đề tài của cậu: “Con biết đây là bí mật của nhà chúng ta, hơn nữa bố cũng đã dặn không được cho ai biết, ba yên tâm con sẽ không kể cho ai hết.” Sau đó, bé hưng phấn ôm lấy Thiệu Ly, hiếm khi bộc lộ vẻ trẻ con, nói: “Ly Ly, con biết hết rồi, con là do chính ba sinh ra. Ha ha xem ba còn muốn gạt con nữa hay không?”
Thiệu Ly nghe xong đầu tiên vẻ mặt có chút mất tự nhiên, rồi dần dần, vẻ mặt cậu cũng thả lỏng. Cậu ôm Thiệu Hiểu Tây thật chặt. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, bức tường ngăn cách hai cha con họ thấu hiểu nhau rốt cuộc cũng bị Lý Hữu quyết đoán phá vỡ.
Lúc này, cậu không biết nên cám ơn Lý Hữu, hay là nên trách hắn tự ý quyết định.
Bất chợt, cậu nghĩ đến lần trước ở bệnh viện, Thiệu Hiểu Tây cũng nói những lời có ý ám chỉ như vậy. Thì ra, bé đã biết tất cả.
Haiz, đứa nhỏ trưởng thành sớm cũng không thể khiến người ta bớt lo mà.
Không khí trong xe lúc này cực kỳ ấm áp.
Lý Hữu nhịn không được đưa người qua hôn lên vầng trán xinh đẹp của Thiệu Hiểu Tây.
Hắn có chút cảm thán, nếu không có đứa con này, có lẽ hắn và Thiệu Ly vẫn mãi là người của hai thế giới. Hắn cầm tay Thiệu Hiểu Tây, đồng thời cũng rất tự nhiên mà cầm tay Thiệu Ly.Động tác này làm cho Thiệu Ly khựng lại một lúc, rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Thiệu Hiểu Tây nhìn qua nhìn lại hai người rồi cười tinh quái, trêu chọc: “Sao hai người lại đỏ mặt vậy?”
Bé không biết rằng hai vị phụ huynh nhà mình đang nếm trải giai đoạn đầu đầu của tình yêu, vẫn còn hơi bối rối.
Sau đó, họ chọn một bộ phim hài, cả nhà ba người hai lớn một nhỏ vừa xem vừa cười.
Cuối cùng họ lái xe về nhà, sau khi Lý Hữu đậu xe vào bãi, hắn ôm Thiệu Hiểu Tây từ tay Thiệu Ly bế bé đi lên lầu.
Hắn đưa tay ôm thắt lưng của Thiệu Ly như thể đó là một điều hết sức hiển nhiên.
Thiệu Ly nhìn xung quanh rồi nói: “Anh làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, anh muốn cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vây xung quanh rồi chiêm ngưỡng à? Anh có biết xung quanh nơi này đều là hàng xóm hay không?”
Like Loading…
Danh Sách Chương: