Hai người đắp chung một chăn nằm cạnh nhau không hề nhúc nhích, mỗi người chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn chằm chằm vào màn giường mà ngẩn người.
Giáo chủ xấu hổ tới đỏ mặt, trong lòng có một thứ không an phận đập bịch bịch bịch liên tục, Tạ thiếu gia tứ chi cứng ngắc, tay chân không biết nên để nơi nào cho phải lẽ.
Bầu không khí chỉ còn lại tiếng hít thở ngượng ngùng của cả hai.
Qua một lát, giáo chủ nhỏ giọng đặt câu hỏi, “Tạ thiếu gia đang nghĩ gì vậy?”
Tạ thiếu gia ra vẻ bình tĩnh đáp, “Nghĩ xem giáo chủ và sư đệ sau khi nằm xuống sẽ làm gì.”
“Nằm xuống đương nhiên là ngủ rồi, còn có thể làm gì nữa?” Giáo chủ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Tạ thiếu gia.
Hai mắt sáng long lanh của giáo chủ chớp chớp trong đêm đen, chớp đến mức Tạ thiếu gia rối loạn cả tâm thần.
Yết hầu Tạ thiếu gia lên xuống, đột nhiên lật người, hai tay chống hai bên đầu giáo chủ, khẽ nhếch cánh môi nhanh nhẹn cúi đầu hôn giáo chủ một cái.
Hôn xong thì nằm trở về, khàn giọng bảo: “Còn có thể làm chuyện này nữa đấy.”
Giáo chủ cắn môi, không nói gì.
Thời gian tích tắc từng giây từng phút, đôi tay Tạ thiếu gia cầm chặt chiếc chăn căng thẳng đến mức nổi gân xanh.
Ngay lúc ấy, một bàn tay mềm mại thốt nhiên vươn tới, chậm rãi bao lấy tay y.
Tiếng nói của giáo chủ nhỏ như muỗi kêu: “Muốn nắm tay ngủ không?”
“… Được.”
Sáng hôm sau, Tạ thiếu gia và giáo chủ treo hai cái quầng thâm mắt rời giường, giáo chủ săm soi trước gương, cảm thấy như thế này thì không gặp ai được nên bèn quay về phòng đắp mặt nạ mắt.
Nhưng mà vừa vào phòng thì giáo chủ đã ngẩn cả người.
Căn phòng vốn chỉnh tề sau một đêm đã bị lục tung, hộc giường ngăn tủ đều mở toang, mặt nạ và thuốc bôi rơi đầy đất.