Tạ thiếu gia cũng sợ hết hồn, vội gọi Tạ lão gia đến xem.
Tạ lão gia không đến, Tạ thiếu gia bèn dẫn giáo chủ đến tiền phòng, chỉ thấy Tạ lão gia ngày thường ăn mặc cầu kỳ nay lại tóc tai bù xù ngồi im trước ngưỡng cửa.
Tạ thiếu gia vội vàng chạy lên hỏi: “Cha, có chuyện gì vậy?”
Tạ lão gia đảo tròn mắt, vô cùng đau lòng nói: “Không thấy nữa.”
“Không thấy cái gì?”
“Không thấy bát đâu cả.”
Tạ thiếu gia nghe như sét đánh ngang tai.
Giáo chủ mờ mịt: “Bát gì?”
Tạ thiếu gia đáp: “Bát Hoàng đế ngự ban.”
Giáo chủ nghĩ lại, chính là bát canh trứng hành Hoàng đế cảm thấy ăn rất ngon.
Mặc dù giáo chủ không biết cái bát đó quý giá thế nào, nhưng nhìn thấy tóc Tạ lão gia vất vả nuôi dài lại rụng sạch thì biết đây không phải chuyện đùa.
Tạ thiếu gia hỏi: “Đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phủ chưa?”
Tạ lão gia gật gật đầu: “Ta đã tự mình lật tung từng gian phòng.”
Tạ thiếu gia lại hỏi: “Cha còn nhớ lần cuối cùng cha nhìn thấy cái bát đó là lúc nào không?”
Hai mắt Tạ lão gia trống rỗng, nhìn chằm chằm dưới đất nhớ lại một phen nói: “Khoảng chừng đêm con kết hôn, ta đã đặt bát vàng trong từ đường ở hậu viện Tạ gia, đựng canh gà cung phụng liệt tổ liệt tông Tạ gia.”
Tạ thiếu gia nghe xong thì cau mày: “Đêm đó có ai đi qua hậu viện chứ?”
“Ta đi qua.”
Giáo chủ nói.