“Tôi không có nghi vấn gì về nội dung bài giảng của bác sĩ Diệp, hơn nữa cũng rất tán thành, điều tôi nghi vấn là tính tất yếu của buổi tọa đàm này, hôm nay nói về phẫu thuật thì mọi người đều đã tham gia, bây giờ còn quá dựa vào sách vở để nói có phải là có chút lãng phí thời gian hay không? Cho nên bây giờ tôi muốn hỏi, ý nghĩa của buổi tọa đàm hôm nay của bác sĩ Diệp là gì? Còn nữa những bác sĩ nội trú chúng tôi hằng ngày đều không ngừng viết bệnh lý sửa bệnh án viết biên bản, những công việc này lặp đi lặp lại đã khiến chúng tôi khi vào bệnh viên hầu như lãng phí không còn sự nhiệt tình nữa rồi, hôm nay lại bị chiếm dụng thời gian tan ca để nghe những công lao vĩ đại này, nói thật trong lòng tôi rất buồn!”
Diệp Thu Hàm chậm rãi nhìn chăm chú Trương Diệu Thân, đột nhiên cảm thấy người này sao trở nên xa lạ như vậy, cô biết chủ ý của Trương Diệu Thân là hướng về Trình Sở Tiêu, nhưng anh ta không hề nghĩ đến việc mình vì tiết học này mà bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, vượt qua bao nhiêu trở ngại tâm lý mới có thể dũng cảm đứng ở đây! Mà nghi vấn của anh ta cuối cùng có thể đạt được mục đích khiến bản thân mình lâm vào thế bí, ngốc nghếch đứng ở đây để cho mọi người thấy Diệp Thu Hàm cô bị bạn trai làm khó như thế nào!
Những người ngồi phía dưới lúc này cũng nhìn về Diệp Thu Hàm mặt trở nên trắng bệnh trêи bục giảng, mấy vị bác sĩ chủ trị cũng nhăn mày, biểu hiện của Trương Diệu Thân quá quá đáng rồi, cái này dù sao cũng khiến lãnh đạo trong khoa bất mãn? Chỉ là các bác sĩ nội trú ngược lại cảm thấy Trương Diệu Thân đã nói ra tiếng lòng của họ, vốn dĩ bọn họ đến làm bác sỹ chứ không phải chuyên môn đến đánh nhau, cả ngày bị sai khiến làm những việc vô ý nghĩa thì y thuật sao có thể nâng cao được!
Nghi vấn của Trương Diệu Thân khiến cho không khí phòng hội nghị vốn dĩ rất sôi nổi trở nên yên tĩnh đến lạ thường, lúc này Trình Sở Tiêu ngồi bên cửa sổ bèn đứng dậy đi đến bên bục giảng, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Diệp Thu Hàm, sau đó nói với mọi người: “Nghi vấn của Trương Diệu Thân e là vượt quá phạm vi chức trách của bác sĩ Diệp, sau đây tôi sẽ giải đáp. Bác sĩ Diệp, hôm nay biểu hiện của cô rất tốt cho nên 10 lần phạt của cô sửa thành 5 lần, hơn nữa dù cho cô không thể tham gia học các ca phẫu thuật tôi làm bác sĩ mổ chính, tôi cũng sẽ bảo chủ nhiệm Lý sắp xếp để cô đi tham gia các ca phẫu thuật của các bác sĩ mổ chính khác, bây giờ cô đi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Diệp Thu Hàm dựa vào sức lực của Trình Sở Tiêu cố gắng làm cho bản thân đi xuống một cách ung dung, sau đó về hàng ghế đầu ngồi lẳng lặng nhìn Trình Sở Tiêu đã đứng trêи bục giảng.
Trình Sở Tiêu tự nhiên bình tĩnh cùng khí thế cao trào đối mặt với Trương Diệu Thân: “Bác sĩ Trương, đầu tiên tôi trả lời câu hỏi thứ nhất của cậu, cậu nói hôm nay tiết học này là lãng phí thời gian, vậy tôi có thể nói cho cậu biết, những tác phẩm tim ngoại anh đọc và học tập căn bản đều lãng phí thời gian như vậy. Trong phẫu thuật ngoại tim hoàn toàn không có hai ca phẫu thuật nào tương đồng nhau, mỗi trái tim dị dạng của bệnh nhân đều có đặc điểm riêng, cho nên cần thiết phải tổng hợp lại mỗi ca phẫu thuật thành công hoặc thất bại, tận lực hoàn nguyên chi tiết mỗi ca phẫu thuật, như vậy mới có thể cung cấp tài liệu tham khảo cho các người cùng ngành sau này, có thể nói khoa ngoại tim mạch phát triển như ngày hôm nay là nhờ dùng vô số sinh mệnh của bệnh nhân mà tích lũy thành. Nếu như không có lần giảng giải hôm nay thì cậu có thể nói ra cảm nhận khi tiếp xúc với tim mạch không? cậu có thể biết vị trí hẹp tồn tại như thế nào không? Nếu như anh không đọc sách vở không tham khảo kinh nghiệm của người đi trước thì anh có biết việc mở rộng bộ phận van tim hẹp vượt quá 30mm sẽ tạo nên tổn hại không? Cho nên, tọa đàm ngoại tim mạch không chỉ là muốn dạy cậu các kỹ năng phẫu thuật mà hơn nữa là muốn để cậu không đi vào đường vòng, thế này cũng có thể tránh cho bệnh nhân chịu phải sự tổn hại không cần thiết.”
Trương Diệu Thân vốn là tràn đầy tự tin, bây giờ bị Trình Sở Tiêu hỏi liên tiếp khiến anh ta á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nắm chặt tay thành nắm đấm đứng ở đó.
Tiếp theo đó Trình Sở Tiêu không nhìn anh ta nữa mà nhìn một vòng những người ngồi phía dưới, lúc này mới tiếp tục nói: “Hôm nay tất cả mọi người ở đây đều từ xuất phát điểm từ bác sĩ nội trú, có lẽ là dù cho trở thành bác sĩ chủ trị mọi người cũng cảm thấy viết bệnh lý và biên bản phẫu thuật rất nhàm chán, thực ra những việc này hoàn toàn là một bước đi rất quan trọng để tích lũy kinh nghiệm. Khi viết bệnh án lời dặn của bác sĩ và biên bản, mọi người nên tỉ mỉ suy nghĩ xem các bác sĩ cấp trêи kinh nghiệm phong phú tại sao lại dặn dò như vậy, tại sao lại phẫu thuật như vậy, thực ra mỗi quyết định của bọn họ đều có dụng ý, hơn nữa cũng là kinh nghiệm hiểu biết chính xác, mọi người nên nắm bắt cơ hội và dùng tâm để lĩnh hội. Tóm lại bác sĩ ngoại khoa tim mạch cần phải rèn luyện, rèn luyện đến khi 40 tuổi thì giai đoạn hoàng kim của mọi người sẽ bắt đầu, tôi hi vọng các vị ngồi ở đây đều có thể kiên nhẫn chờ đến ngày đó, buổi học hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể giải tán rồi.”
Trình Sở Tiêu hiếm khi nói nhiều như vậy, hơn nữa mỗi câu đến khiến mọi người lĩnh ngộ, những người phía dưới không ai cử động gì đều còn đang trầm tư suy nghĩ hàm ý trong lời của anh.
Đột nhiên một tràng vỗ tay lẻ tẻ vang lên, bác sĩ chủ trị Mã Minh Lượng vỗ tay đầu tiên, tiếp sau đó tiếng vỗ tay ngày càng nhiều, cuối cùng tất cả mọi người đều đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay cho Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm cũng kϊƈɦ động vỗ cho đỏ cả tay.
Khi mọi người nhiệt tình đến tạm biệt Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm phát hiện không thấy bóng dáng Trương Diệu Thân đâu nữa, cô nhìn Trình Sở Tiêu còn đang bận rộn nên yên lặng đi về phòng làm việc của mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cô đẩy của phòng làm việc, đến bên cửa sổ mới phát hiện ngoài trời không biết mưa từ lúc nào, nhìn mưa không nhỏ chút nào.
Thời tiết này thật phù hợp tâm trạng của cô, Diệp Thu Hàm ngồi ở bàn làm việc của mình nghiêm túc suy nghĩ những lời Trình Sở Tiêu nới với cô trước đây, cô và Trương Diệu Thân trong công việc có lẽ không thể tránh được cạnh tranh, từ biểu hiện gần đây của Trương Diệu Thân xem ra mình thực nên nói chuyện rõ ràng với anh ta, xem xem sau này hai người làm thế nào để cân bằng mối quan hệ này, bản thân không thể tiếp tục vô duyên vô cớ chịu sự tức giận của anh ta!
“Đồ đạc thu xếp xong chưa?” Diệp Thu Hàm đang suy nghĩ nhập thần thì Trình Sở Tiêu đi vào.
Diệp Thu Hàm nhanh chóng quay người: “Thu dọn xong rồi, chỉ là ngoài trời đang mưa tôi không đem dù”
Trình Sở Tiêu cười rồi giơ cái ô màu đen trong tay ra: “Tôi có thói quen chuẩn bị dù, để một chiếc ở phòng làm việc, chúng ta bắt xe về.”
“Được.” Diệp Thu Hàm cũng cười rồi khóa cửa phòng cùng Trình Sở Tiêu đi ra cổng bệnh viện.
Bởi vì mưa nên rất khó bắt xe, hai người đứng bên đường nửa ngày cũng không có xe trống, Diệp Thu Hàm đành nói: “Hay là vẫn đi tàu điện ngầm về đi, dù sao cũng không phải đi quá xa.”
“Uhm, vậy đi tàu điện ngầm.” Trình Sở tiêu tay phải cầm dù cùng Diệp Thu Hàm kề vai đi về phía trước.
Chờ vào trạm tàu, Diệp Thu Hàm nhìn quần áo mình còn khô ráo không khỏi vui mừng, cũng may Trình Sở Tiêu cầm chiếc dù to, nếu không hai người chắc chắn sẽ bị ướt hết.
Quẹt thẻ vào trong trạm, Diệp Thu Hàm quay đầu muốn nói chuyện với Trình Sở Tiêu, lúc này mới phát hiện cánh tay và vai trái của anh bị ướt một vạt, rõ ràng cô không bị ướt không phải là vì dù đủ to mà là người ta lệch ô về phía mình!
“Bác sĩ Trình, anh sao có thể chỉ giúp tôi che ô, anh xem quần áo anh ướt hết rồi.”
“Không cần gấp, một người đàn ông trưởng thành như tôi ướt một chút có làm sao đâu, ướt một người vẫn là tốt hơn ướt hai người.” Trình Sở Tiêu căn bản không để ý chút nước mưa này.
Trong lòng Diệp Thu Hàm vừa băn khoăn vừa cảm động hơn nữa Trình Sở Tiêu còn đang thay mình tìm chỗ trước mặt mọi người, lúc này cô càng thêm nhận định Trình sở Tiêu ngoài là thầy của mình mà còn là tri kỉ của mình.
“Hôm nay thật cảm ơn anh, không có anh giúp tôi e là tôi không xuống được bục giảng.’
“Tôi còn muốn hỗ trợ cũng cần cô kiên cường mới được, cô rất mạnh mẽ.”
Diệp Thu Hàm cười khổ: “Khi đó chỉ là cố chống đỡ thôi, thật ra tôi khi bị Trương Diệu Thân hỏi thì một chút tự tin cũng không còn nữa.”
“Thu Hàm, tôi nói rồi cô phải tin tưởng tôi, mắt nhìn của tôi sẽ không sai đâu. Tôi đã nói có thể khiến cô trước 10 năm có thể đứng ở vị trí bác sĩ mổ chính, nhưng không có nghĩa là tôi có thể biến hóa từ mục nát thành thần kì, tôi sở dĩ có thể nói như vậy là vì cô thực sự có năng lực này, tôi chỉ là dẫn đường cho cô để toàn bộ thực lực của cô có thể phát huy, sau này cô không được dễ dàng mất đi tự tin.”
“Anh thực cảm thấy tôi làm được sao?” Diệp Thu Hàm nghe Trình Sở Tiêu nói vội lấy lại tinh thần.
“Không những được mà còn có thể rất xuất sắc.”
Diệp Thu Hàm vui vẻ cười, chờ tàu đến hai người vào khoang cô tiếp tục nói chuyện không ngừng với Trình Sở tiêu.
“Trời tối rồi thời tiết lại không tốt, tôi cùng cô đi lên.” Trình Sở Tiêu nói rồi cùng Diệp Thu Hàm vào thang máy.
Diệp Thu Hàm cũng cảm thấy có người cùng mình lên lầu rất an tâm, nên không phản đối đề nghị của Trình Sở Tiêu, chờ đến khi ra khỏi thang máy đứng trước cửa nhà mới mời Trình Sở Tiêu vào nhà ngồi một lát.
Trình Sở Tiêu cười rồi lắc đầu: “Sau này cô không cần khách sáo với tôi như vậy nữa, tiễn cô an toàn về nhà là nghĩa vụ của tôi, muộn như vậy rồi tô không làm phiền gia đình cô nghỉ ngơi nữa.”
Diệp Thu Hàm hé miệng cười: “Vậy được, sau này tôi sẽ không khách sáo với anh nữa, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Trình Sở Tiêu gật gật đầu, nhìn Diệp Thu Hàm mở cửa vào phòng mới đi thang máy về phòng mình thuê.
Diệp Thu Hàm như thường lệ đứng ở cửa sổ phòng ngủ chờ đến khi phòng khách nhà Trình Sở Tiêu sáng đèn mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ là khi nằm đến lúc yên tĩnh lại không khỏi nghĩ đến việc Trương Diệu Thân hôm nay làm khó mình, trong lòng theo đó cũng cảm thấy đau, nghĩ một lúc nước mắt liền chảy xuống.
Cô ngồi dậy muốn lấy giấy lau lau nước mắt bèn thấy điện thoại bên giường sáng lên, Diệp Thu Hàm thuận tay cầm lấy điện thoạii mở ra xem, không ngờ là tin nhắn của Trình Sở Tiêu, chỉ thấy trêи màn hình viết:
[Không cần nghĩ nhiều những việc không vui, nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.]
Diệp Thu Hàm nhìn hai lần nội dung tin nhắn không kìm được vươn cổ ra nhìn phía ngoài từ khe hở cửa sổ, dường như mơ mơ hồ hồ nhìn thấy có người đứng bên cửa sổ đối diện thế là nhịn không được bật cười, cô không ngờ rằng Trình Sở Tiêu hiểu cô như vậy, liền nhắn lại:
[Biết rồi, cảm ơn anh đã quan tâm, chúc ngủ ngon.]
Bỏ điện thoại xuống Diệp Thu Hàm lại nằm xuống, lần này lại cảm thấy trong lòng không hề buồn hơn nữa còn rất thoải mái, vậy là chầm chầm nhắm mắt lại không tiếp tục nghĩ về chuyện của Trương Diệu Thân nữa.
Chỉ là chưa đến năm phút đột nhiên lại mở mắt ra, trở mình nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trêи mặt dần trở nên nghiêm túc, chính là cô vừa rồi đột nhiên ý thức được một vấn đề: Trình Sở Tiêu khoảng thời gian này đối với bản thân mình có phải là có chút quan tâm hơi quá rồi không, có một chút đặc biệt tốt hơn!