Trình Sở Tiêu cười một cái rồi cũng không nói nữa, chỉ đến khi Diệp Thu Hàm đem xe đậu ngay ngắn vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của bệnh viện mới trầm tĩnh nói : “Thu Hàm, tôi nói thích em là thật, nhưng hoàn toàn không muốn đem chuyện này trở thành gánh nặng của em. Trong chuyện này em có quyền từ chối, tôi có quyền tự do theo đuổi, nhưng cho dù em có chấp nhận hay không chấp nhận tôi, đều không ảnh hưởng đến thái độ của tôi đối với em trong thời gian giảng dạy, chỉ cần em chăm chỉ nỗ lực học tập tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng em không cần lập tức từ chối tôi, trước tiên nên suy nghĩ kĩ một thời gian đã rồi sau đó hẵng chọn lựa ra những thứ tốt nhất đối với cuộc đời em.”
Diệp Thu Hàm sau khi tắt máy xe chỉ nghe Trình Sở Tiêu nói mà không hé môi nửa lời, cô chẳng biết trả lời cái gì, cô không biết thái độ của bản thân mình đối với Trình Sở Tiêu rốt cuộc là như thế nào, cũng không dám nghĩ nhiều, cuối cùng chỉ chỉ có thể mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi”
“Chúng ta lên thôi” Trình Sở Tiêu nhanh chóng đẩy cửa xe, rồi lại vòng qua đầu xe giúp Diệp Thu Hàm mở cửa.
Diệp Thu Hàm xuống xe chỉ buồn phiền đi về phía trước, cũng chẳng giống bình thường để Trình Sở Tiêu giúp cô xách túi, Trình Sở Tiêu thì thong dong bước theo sau Diệp Thu Hàm, đối với hành động của cô chẳng có bất cứ một biểu hiện tâm tư khác thường nào.
Đến tầng 7 hai người ai đi vào phòng làm việc của người ấy, kết quả Diệp Thu Hàm vừa bước vào phòng ngồi xuống thì mẹ của Trương Diệu Thân Vương Bảo Cầm gọi điện thoại tới, mặc cho tâm trạng rất phiền phức nhưng vẫn ra sức kiềm chế giọng điệu của mình: “Bác gái, có chuyện gì vậy ạ?”
“Thu Hàm à, ta và bác trai con chính là muốn bù đắp cho con, ngày hôm qua chúng ta nóng vội quá rồi, tối qua sau khi quay về Diệu Thân liền nổi trận lôi đình với chúng ta. Lúc đó chúng ta không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn con cùng Diệu Thân đừng đi ngân hàng vay tiền, không suy nghĩ cho tâm trạng của bố mẹ con. Đêm hôm qua hai bác cũng không ngủ được, xem xét lại thật sự là lỗi sai của chúng ta, con đã chịu uất ức, con cứ mắng chúng ta mấy câu cũng được, nhưng tuyệt đối đừng tức giận với Diệu Thân, vài ngày nữa ta và bác trai nhất định sẽ qua xin lỗi bố mẹ con, được không?”
Diệp Thu Hàm cảm thấy rất kì lạ, Vương Bào Cầm hôm qua còn hung hăng ép người mà hôm nay lại có thể thay đổi lớn như vậy, xem ra hai vợ chồng già này thực sự lấy coi trọng con trai, chỉ là chuyện căn nhà có xin lỗi như thế nào cũng không thể giải quyết vấn đề, càng không muốn nhắc đến chuyện tất cả người nhà họ Trương đều chuyển đến đây.
Nhưng mà người ta đã nói thành khẩn như thế, bản thân cô cũng không thể quá đáng, vì thế cô càng dịu dàng trả lời :”Bác gái, con không sao, chủ yếu là bố mẹ con rất tức giận, chuyện kết hôn hay là để sau hẵng nói vậy.”
“Được, vậy ta và bác trai tuần sau sẽ gọi điện lại cho cháu, đợi bố mẹ cháu bớt giận rồi chúng ta sẽ qua bên đó.”
Đặt điện thoại xuống Diệp Thu Hàm thở dài không nói, cứ thế đi về phòng khám bệnh, buổi trưa cũng không có dự định tìm Trương Diệu Thân cùng đi ăn cơm, cô chỉ muốn một mình tìm một nơi để yên tĩnh, nhưng rồi lại bị Trương Diệu Thân dập tắt đi ý định đó.
“Thu Hàm, anh đến để xin lỗi em .”
“Không cần nữa, mẹ anh sáng nay đã gọi điện thoại cho em rồi.”
“Vậy em đừng tức giận nữa, chuyện này thực ra đều trách anh, anh đem mọi chuyện suy nghĩ quá đơn giản rồi.”
Thu Hàm lạnh lùng nhìn Trương Diệu Thân: “Tất nhiên là vấn đề của anh, không phải anh tính toán sẵn mọi thứ thì bố mẹ anh làm sao biết được gia đình em có một căn nhà 3 phòng chứ? Họ làm sao có thể nghĩ ra biện pháp bẩn thỉu là làm sao sang tên căn nhà chứ? Anh không gật đầu đồng ý thì họ làm sao có thể thẳng thừng nói để chị gái anh đến cùng chứ? Hai người em gái của anh có phải cũng muốn chạy đến ở một thời gian rồi mới cảm thấy hài lòng?”
Trương Diệu Thân cúi đầu hổ thẹn : “Là anh nhỏ nhen tính toán quá nhiều rồi, không suy nghĩ đến thói quen khác biệt giữa gia đình em và gia đình anh.”
“Đây không đơn thuần chỉ là thói quen sinh sống có khác biệt mà hơn nữa là chuyện vi phạm riêng tư, em cần sống cuộc sống của em, không thể để gia đình mình loạn lên như một cái tạp viện được. Còn nữa, anh tại sao lại lừa em ?”
“Lừa em! Lừa em cái gì?” Diệp Thu Hàm nói một câu như vậy khiến nhịp tim của Trương Diệu Thân lập tức rơi xuống, không biết có phải cô đã phát hiện ra gì rồi
“Anh không phải nói bố mẹ anh sợ thu hoạch mùa vụ bận nên bây giờ đến sao, tối hôm qua lúc ăn cơm họ lại nói nói vốn dĩ ở nông thôn không có đất để trồng, chuyện này là thế nào?”
Trương Diệu Thân trong chốc lát lấy lại bình tĩnh rồi hạ thấp giọng: “Anh còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ, thì ra là chuyện này à, họ thích khi nào đến thì lúc ấy đến thôi, trồng hay không trồng ruộng anh cũng không rõ lắm.”
“Coi như là gia đình anh sẽ không dùng 5 vạn tệ để mua căn nhà 3 phòng của gia đình em, nhưng sau này đều đến ở cùng nhau thì sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, em muốn những chuyện này để sau cuộc ứng tuyển hẵng nói , em bây giờ chẳng có tâm trạng.”
“Đừng như thế chứ, em sau này sẽ là vợ của anh, anh có thể không thương em sao, em từ nhỏ tới lớn chưa từng làm qua việc nhà, anh có thể để em đi hầu hạ bố mẹ anh ư? Anh đã suy nghĩ lại từ đầu, quyết định vẫn là không ở cùng nhau thì hay hơn, cùng lắm thì chúng ta sau khi kết hôn cực khổ một chút mua lấy một căn nhà nhỏ ở nơi xa để họ ở là tốt rồi, nếu mà ở cùng nhau thì người kẹt ở giữa chỉ có thể là anh”
Diệp Thu Hàm nhìn Trương Diệu Thân một cách hoài nghi, đối với tốc độ thay đổi thái độ của anh ta và người nhà anh ta , cô cảm thấy có chút gì đó không hợp lý, cũng cảm nhận thấy rất không chân thực, mâu thuẫn thực sự có thể giải quyết một cách đơn giản như vậy sao?
“Coi như là gia đình anh đều đồng ý cả rồi, thì hôn lễ này cũng không thể hôm nay nói ngày mai cưới được. “
Trương Diệu Thân cười: “Chuyện này anh tự khắc biết, anh cũng không thể cứ thế vội vàng để em gả cho anh, ý của anh là tuần sau chúng ta chọn lấy một ngày đẹp rồi đi đăng ký kết hôn trước đã, còn hôn lễ anh nhất định không thể để em chịu bất cứ thiệt thòi nào, anh sẽ cố gắng hết mình làm cho thật náo nhiệt.”
Tuần sau á? Tuần sau nữa thì diễn ra hùng biện và sát hạch của cuộc thi rồi, có vội cũng không đến nỗi nhất định phải là tuần sau chứ, Diệp Thu Hàm cho dù có suy nghĩ đơn thuần ra sao thì cũng không thể tránh khỏi những hoài nghi, đặc biệt là thái độ biến đổi thất thường của người nhà họ Trương, cho đến những lời mà Trương Diệu Thân vừa nói lúc nãy càng khó có thể tin được. Bây giờ thì nói rất hay, sau này bố mẹ, chị gái, em gái anh ta đến đây rồi không có chỗ ở lại chạy qua chỗ cô, khi đó cô làm sao có thể đuổi ra ngoài chứ?
“Diệu Thân, anh nói tình cảm mà anh dành cho em còn giống như trước không?” Diệp Thu Hàm đột nhiên nhìn Trương Diệu Thân hỏi.
Trương Diệu Thân ngơ ngác trong chốc lát rồi giơ tay lên thề: “Thu Hàm, cái này anh có thể đảm bảo, anh luôn luôn yêu em, có nửa câu dối lòng anh chết không thương tiếc!”
“Vậy em hi vọng anh không cần giấu diếm hay là lừa gạt em bất cứ chuyện gì.”
Trương Diệu Thân nhìn Diệp Thu Hàm chăm chăm, biểu hiện cực kỳ chân thật : “Thu Hàm, anh có thể nói với em một cách chắc chắn rằng, tất cả những gì mà anh làm đều là vì cuộc sống sau này của hai chúng ta có thể tốt đẹp hơn!”
Diệp Thu Hàm gật đầu: “Vậy được, đã như vậy thì đợi sau khi cuộc ứng tuyển bác sĩ trưởng khoa nội trú có kết quả, em sẽ cùng anh đi cục dân quyền làm thủ tục kết hôn.” Trong lòng cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại cuối cùng quyết định không cho mình thêm cơ hội lay động nữa, từ thời đại học cô đã xác định với Trương Diệu Thân vậy thì không nên để bất kì nhân tố bên ngoài nào tác động nữa, cô không cho phép bản thân mình trở thành người phản bội trong tình yêu. Còn mâu thuẫn gia đình thì luôn có cách giải quyết , Trương Diệu Thân không phải đã nói sẽ không để xảy ra những chuyện quá mức cho phép ư? Còn nhà và tiền đều đứng tên bố mẹ mình, người nhà họ Trương làm sao giở trò được cơ chứ.
“Cái này……, nhất định phải đợi đến lúc đó sao?” Trương Diêu Thân có chút không vừa ý.
“Ừ, chuyện này em đã quyết định thì sẽ không thay đổi” Như biện pháp cuối cùng giải quyết tâm trạng hoài nghi và bảo vệ bản thân mình, Diệp Thu Hàm cho rằng điều cô có thể làm là không nghe theo sự sắp xếp thời gian của Trương Diệu Thân .
“Thôi được, đợi tuần sau nữa có kết quả ứng tuyển, hôm ấy chúng mình sẽ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn sau đó cùng nhau đi chúc mừng hai bên gia đình.”
Diệp Thu Hàm cười một cách không để tâm, lúc quay người rời đi nhưng cô không ngừng chất vấn bản thân mình quyết định này đúng hay là sai!
“Thu Hàm! Thu Hàm!”
Buổi chiều, đang ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc Diệp Thu Hàm đột nhiên giật mình, Ngưu Xuân Sơn đang đứng bên cạnh nhìn cô mơ màng.
“Cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi, hét mấy cô cũng không trả lời.”
Diệp Thu Hàm chả còn một chút tinh thần, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi vừa từ phòng bác sĩ Trình về, anh ta gọi cô qua đó, trật tự các mục giảng dạy cần làm một số điều chỉnh.”
“Điều chỉnh như thế nào?”
Ngưu Xuân Sơn cười tỏ vẻ bí mật: “ Đi qua đó rồi cô sẽ biết, yên tâm là chuyện tốt hết!”
Diệp Thu Hàm không bị điệu bộ tươi cười của Ngưu Xuân Sơn lay động, cầm bút và sổ ghi chép, khuôn mặt không chút biểu cảm đi đến văn phòng làm việc của Trình Sở Tiêu.
“Thu Hàm, có chuyện này tôi cần nói với em” sau khi bước vào cánh cửa và ngồi xuống, Trình Sở Tiêu đi thẳng vào vấn đề công việc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra
“Anh nói đi” Diệp Thu Hàm chuẩn bị ghi chép lại.
Trình Sở Tiêu vẫy vẫy tay: “Không cần thiết phải ghi chép lại. Là như thế này, nửa cuối năm nay có hai cuộc hội nghị học thuật tôi cần phải làm chủ tịch, địa điểm là Pari và London, trong đó thời gian của cuộc hội nghị ở Pari cũng chính là lúc ứng tuyển chức bác sĩ trưởng khoa nội trú kết thúc, đến lúc đó tôi sẽ đem em cùng Ngưu Xuân Sơn đi cùng, còn hội nghị ở London đến khi ấy tôi sẽ chọn người khác.”
Diệp Thu Hàm nghe xong nhưng không vui mừng và kϊƈɦ động như bộ dạng thường ngày, giờ đây cô đã biết Trình Sở Tiêu có ý với mình, vì thế trong suy nghĩ của cô việc Trình Sở Tiêu đưa cô đi tham gia hội nghị học thuật ở Pari hoàn toàn là biểu hiện của lấy việc công để làm việc tư, hơn nữa đưa cả Ngưu Xuân Sơn đi cùng chỉ qua là vì để bản thân cô xem nhẹ việc đề phòng và che mắt thiên hạ, nếu thật sự hội nghị quốc tế đã tìm người nổi tiếng như Trình Sở Tiêu làm chủ tịch lại có lý do gì lại cần hai bác sĩ nội trú nhỏ bé như chúng tôi đi cùng chứ.
Cho dù trong lòng hiểu rất rõ, nhưng Diệp Thu Hàm không muốn làm sự tình thêm bế tắc, tránh ảnh hưởng mối quan hệ sau này giữa cô và Trình Sở Tiêu, suy cho cùng hai người mai sau trong công việc vẫn cần phải hợp tác với nhau, vậy nên cô chỉ suy nghĩ sơ qua rồi buồn nản nói : “Bác sĩ Trình, rất cảm ơn anh có thể cho tôi một cơ hội học hỏi hiếm có như vậy, nhưng tôi và Diệu Thân vừa mới quyết định đợi sau khi cuộc ứng tuyển bác sĩ trưởng khoa nội trú kết thúc sẽ đi đăng kí kết hôn, vì thế tôi e rằng khó có thể cùng anh đi Pari.”
Trình Sở Tiêu nhìn chăm chăm Diệp Thu Hàm đang ngồi đối diện mình, hoàn toàn không liệu đến việc sẽ nhận được câu trả lời như thế, anh ta ngỡ rằng trong tình thế thiên thời địa lợi nhân hòa như hôm qua, lời tỏ tình của mình có thể lay động Diệp Thu Hàm rồi, ít ra thì nụ hôn tuyệt đẹp giữa hai người cũng có thể nói rõ vấn đề chứ.
Anh ta nghĩ rằng Diệp Thu Hàm có thể sẽ gạt ý kiến đó qua một bên, sẽ đắn đo suy nghĩ , sẽ do dự nhưng trong lòng anh ta nhận ra rằng giữa Thu Hàm và Trương Diệu Thân có một khoảng cách không thể vượt qua, giống như cô tự mình nói kết hôn ở Trung Quốc không đơn thuần chỉ là chuyện của hai người, mà liên quan đến gia đình hai bên thậm chí là gia tộc hai nhà.
。
Hơn nữa tư tưởng văn hóa cho đến thói quen sinh hoạt của thành viên gia đình hai nhà Diệp Trương có sự khác biệt rất lớn, căn bản không thể tồn tại và sống hài hòa cùng nhau. Riêng chuyện này đã có thể dự tính được nhiều khó khăn trong hôn nhân, cho dù Diệp Thu Hàm thực sự có cảm tình với Trương Diệu Thân , thì cũng sẽ khiến cô lo sợ.
Anh ta đã dự tính đến toàn bộ kết quả có thể xảy ra, nhưng không hề tính ngờ đến lời tỏ tình của mình lại có thể khiến Diệp Thu Hàm quyết tâm cùng Trương Diệu Thân làm thủ tục kết hôn nhanh đến như vậy.
Trình Sở Tiêu đương nhiên không cho rằng như thế là mình đã thua, chỉ là suy nghĩ của Diệp Thu Hàm quá kỳ quái! Người con gái này nói chuyện, làm việc như không có suy nghĩ, nếu không thì làm sao có thể đưa ra quyết định hoang đường như vậy!